Cô Dâu Thứ Bảy

Chương 31




"Vương Nguyên!"

"Vương Nguyên!"

Cả hai đồng thanh hô to, cô giật mình tỉnh giấc thấy mình nằm dài trên bàn trong phòng, còn Vương phu nhân ngồi trên ghế ngoài phòng khách, bà tỉnh dậy liền đưa ánh mắt ra phía lúc nãy Vương Nguyên đứng, nước mắt bỗng dưng trào ra, bà nhớ thằng nhóc này quá, đã hơn 3 tháng nó mất, bà chẳng thấy nó lần nào, bây giờ thấy được liền súc động mà chảy nước mắt

Cả hai đều mơ thấy cùng một giấc mơ, có lẽ đó không phải là sự trùng hợp, Vương Nguyên về là muốn bảo vệ cô sao? Hay là chỉ là sự trùng hợp thật?

Cô ngồi bần thần cầm đống ảnh trong tay, bóp méo rồi tức giận quăng vào sọt rác

Lúc ấy tiếng gõ cửa vang lên

"Thiếu phu nhân! Phu nhân cho gọi cô dưới phòng khách có việc!"

Cô giật mình quay lại, giống như...giấc mơ lúc nãy...giống thật đến từng chi tiết...Vậy lúc nữa cô sẽ thấy Vương Nguyên sao? Giấc mơ nhanh quá làm cô không thể khiến cô nhớ kịp, giờ cô làm sao đây? Những bức ảnh tương tự thế này chắc chắn đã lọt vào tay của mẹ, mẹ sẽ hiểu lầm, mẹ sẽ đuổi cô đi mất! Làm ơn...Làm ơn!....Vương Vương à! Vương Nguyên à!...

Cô bấu víu hai tay vào nhau run lên bần bật không dám xuống dưới, cái đầu kia ở đâu lù lù chui ra nói với cô

"Sợ gì chứ?"

Cô nghe thấy nhưng lơ đi, lúc này rất rối, không hơi đâu mà để ý đến chuyện khác

Nó thấy cô bơ nó nên tức giận, nhưng có gìm, nói nhẹ nhàng nhưng biết là cô sẽ quan tâm

"Lúc nãy...Vương Nguyên có đến đây!"

Cô quay phắt sang hỏi tới tấp

"Vương Nguyên! Vương Nguyên đến khi nào? Anh ấy đâu? Có nói gì không? Có phải gặp chuyện gì không? Hay...hay là...nói đi! Nói đi chứ! Này...."

"Hmm....Vương Nguyên có đến đây! Còn cầm mấy tấm ảnh lên xem, còn đứng ngay chỗ cô ngủ nhìn cô nữa!"

"Tôi định ra xem nhưng không dám! Hắn gặp tôi là cứ dọa đánh tôi! Hmm...nhưng nhìn hắn lạ lắm! Buồn buồn hay sao í! Lạ lùng thật, hắn ghét thì tiện tay triệt luôn! Chứ tại sao lại buồn?"

"Vương Nguyên anh ấy về thật! Không phải là mơ! Là thật! Nhưng...!"

Cốc cốc cốc....

"Thiếu phu nhân! Phu nhân cho gọi ạ! Thiếu phu nhân!"

"Tôi xuống ngay!"

Cô nhanh chóng bước đi, nó nhìn theo gọi theo với

"Này Như Hoa! Tôi có tên đấy! Không phải "này" đâu!"

Cô đứng lại nhìn nó một lát

Nó nhìn lảo đảo xung quanh rồi chu chu mỏ, dáng vẻ con nít không che giấu được

"À...Ừm...Tôi tên là Tiểu Hoan!"

Cô chớp mắt nhìn nó một hồi khó hiểu làm nó thấy khó chịu nên giẫy nãy lên

"Biết tên rồi thì đi đi! Đi đi!"

Mặc kệ cô nhanh chóng xuống dưới, nó lăn lăn ra đóng cửa lại, chu chu mỏ trách móc

"Làm gì mà bất ngờ thế chứ? Tên mình không đẹp à? Tiểu Hoan...Tiểu Hoan...!"

Nó lẫm bẩm tên nó một mình, giai điệu nó hát giống như bài hát ngày xưa lúc còn sống nó hay hát với lũ trẻ trong làng, làm kí ức ùa về nó chợt rưng rưng, nước mắt từ từ lăn ra, nhòe tự khi nào, nó thấy nhớ mẹ, nhớ bà, nhớ đám bạn, nhớ làng, nó lặng lẽ chui vào cái đồng hồ cổ buồn thiu khóc thúc thích....

______________________________

Cô chạy xuống phòng khách, mẹ chồng cô đã đợi ở đó, bà ngồi nhâm nhi trà đôi mắt trầm tư nhìn xa xăm

Cô khẽ gọi

"Mẹ!"

"Vương Nguyên chết chưa đầy một năm con ạ!"

"Mẹ! Con...con...!"

Giống quá! Giấc mơ đó! Giống nhau

Cô không thể mở lời, cô sợ, cô rất sợ, tiếp theo là mẹ sẽ đuổi cô đi, rồi rước Lệ Á về nhà, sẽ như vậy sao?

Bà thấy cô thất thần run sợ mặt cắt không còn giọt máu

Bà mỉm cười nhẹ nhàng với cô, nắm tay cô để cô ngồi cạnh mình nhẹ nhàng nói

"Lúc nãy...mẹ mơ thấy thằng bé! Nó buồn lắm! Đôi mắt nó buồn lắm!"

Nước mắt bà tuông trào, đôi môi run rẩy, tay xiếc chặt tay cô, từ từ nói

"Mẹ hiểu tính nó! Nó muốn gì thì đều phải làm bằng được! Nó nói con là vợ nó! Thì là vợ nó! Có như thế nào cũng là vợ nó! Mẹ...vì nó mà bỏ qua lần này! Những thứ đó con tự hủy đi nhé! Cũng đừng để lão gia biết! Thiên hạ độc mồm độc miệng, con cũng đừng để họ bàn tán quá nhiều! Không tốt! Con hiểu chứ?"

"Con hiểu ạ!"

Bà sụt sùi chùi chùi nước mắt rồi từ từ đứng lên, chuẩn bị bước vào phòng

"Vương Nguyên nó thích con đấy! Mẹ biết con là một cô gái đặc biệt!"

Bà ngoắc tay cô người hầu lại dắt bà đi vào phòng, bỏ cô đứng đó cứ lầm bầm mãi câu

"Vương Nguyên thích mình? Thật sự là thích mình sao? Thật sao?"

Bà đi đến cầu thang thì ra hiệu cho người hầu lui, bà tự lên cầu thang, vừa đi vừa lấy khăn chậm nước mắt

Lên chút nữa thì bà trượt chân suýt ngã, nhưng trong giây phút đó lại có một bàn tay giơ ra nắm lấy tay bà, đôi tay nhẹ nhàng đỡ bà, bà bám vào cầu thang nhìn xung quanh nhưng không thấy ai, bà khó hiểu nhưng cũng bước đi, vào phòng bà mệt mỏi nằm xuống giường nhắm mắt thở dài

Hắn đứng đó nhìn bà trìu mến, miệng nhếch lên cười thú vị

Tay giơ ra kéo tấm chăn đắp cho bà, vuốt ve mái tóc đã phai màu vì nhớ nhung hắn

Hắn khẽ thủ thỉ yêu thương với bà, giọng nũng nịu như một đứa con nít

"Sao mẹ lại nói con thích cô ấy thế kia? Ngại lắm đấy!"