Phù Dung bò vào trong bệnh viện để nhờ người xử lý vết thương trên mặt.
Người y tá nhìn thấy bộ dạng đáng sợ của Phù Dung thì nhịn không được mà hét lớn, sau đó lại xuýt xoa đau xót cho cô gái trẻ.
“Đau không em?”, Một câu hỏi hoàn toàn dư thừa.
Phù Dung không quan tâm đến thái độ của cô y tá, cũng không muốn trả lời.
Nói đúng ra thì Phù Dung chẳng còn sức để thốt ra bất cứ lời nào nữa rồi.
Bàn tay cô luôn luôn nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt để mong tạm quên đi những đau đớn trên mặt.
Những vết rạch trên mặt Phù Dung chỉ được xử lý qua loa, băng lại toàn bộ bằng vải trắng.
Nhìn cô hiện tại không khác gì xác ướp cả, thu hút ánh nhìn tò mò của mọi người.
Phù Dung cố bỏ ngoài tai mọi thứ, cô muốn mau chóng trở về nhà trọ cũ, trở về nhà của cô.
Mẹ của cô tỉnh dậy đã lâu như vậy mà cô vẫn chưa về, chắc hẳn bà đang rất hoảng sợ.
“Tránh ra, tránh ra mau lên.”
Phù Dung đang chậm chạp dò dẫm đường đi trên hành lang thì nghe tiếng hét lớn, sau đó cả người cô bị đẩy ngã.
Đầu gối đập vào sàn gạch lạnh băng, đau điếng.
“Nhạc Thanh Dao, Nhạc Thanh Dao… Em cố lên.”
Một giọng nói vang lên bên tai Phù Dung, giọng nói này sao nghe quen thuộc quá.
Phù Dung ngẩng đầu lên, ngơ ngẩn nhìn khung cảnh trước mặt.
Cả dãy hành lang của bệnh viện đã bị những người áo đen phong tỏa tạo thành một con đường trống.
Một người đàn ông cao lớn, ôm lấy người con gái bê bết máu mà chạy nhanh vào, hướng về phòng cấp cứu.
Anh ta không thèm liếc nhìn về phía người mình vừa mới đẩy ngã dù chỉ một cái.
Quần áo trên người anh ta đầy bụi bặm, gương mặt lấm lem dường như vừa chui từ dưới gầm xe ra.
Gương mặt anh ta đầy hốt hoảng, đầy lo sợ, bàn tay siết chặt lấy cô gái trong lòng.
Giọng nói run run, luôn miệng gọi tên cô gái đó: Nhạc Thanh Dao.
Mới không gặp Từ Ngưng Viên một lát mà Phù Dung ngỡ như đã qua một kiếp rồi.
Người đàn ông thâm tình trước mặt đây, đêm qua còn ân ái với cô đúng không?
“Trời ơi, ghê quá.
Cô gái đó cũng thật là đáng thương, nghe nói vào bệnh viện thăm mẹ lại bị tai nạn xe cộ.”
“Người đó là người yêu của cô ta à? Đẹp trai quá.”
“Nghe nói là chồng của cô gái đó đó.
Khi nãy cô không thấy lúc anh ta nhào tới ôm lấy người bị thương đâu.
Nhìn bộ dáng của anh ta đau lòng mà tôi muốn khóc luôn đi được.
Được một người chồng yêu quý như vậy thì hẳn phải có phúc lắm đây.”
Những tiếng bàn tán của các cô gái xung quanh khiến Phù Dung hiểu được một số chuyện.
Nhạc Thanh Dao đúng là thông minh.
Cô ta muốn lợi dụng vụ tai nạn này để làm gì? Dựa vào nó để khiến cho Từ Ngưng Viên cảm thấy những thay đổi của cô ta là hợp lý? Hay là định diễn một màn kịch mất trí trớ đây nhỉ?
Phù Dung bật cười, chị gái cô đúng là không tiếc bất cứ thứ gì.
Nhìn bộ dạng đầy máu của Nhạc Thanh Dao khi nãy chắc bị thương cũng không hề nhẹ.
Ánh mắt đau thương, sự lo lắng của Từ Ngưng Viên dành cho người con gái trong lòng có bao nhiêu phần trăm là sự thật? Hay vẫn chỉ là sự diễn xuất tài tình để lấy được chân tâm của cô? Từ Ngưng Viên diễn quá hoàn hảo.
Phù Dung thật sự không nhìn ra được.
Nhưng những thứ đó giờ đây đã không còn liên quan gì tới cô nữa rồi.
Cô đã trở về làm lại Phù Dung, không phải Nhạc Thanh Dao.
Chuyện của cô với Từ Ngưng Viên đến đây coi như kết thúc.
Một năm qua như là giấc mộng dài, đã đến lúc tỉnh dậy rồi.
Phù Dung một lần nữa tự mình bò dậy, vịn vách tường mà bước chập chững ra khỏi cổng bệnh viện.
Phía sau lưng vẫn đầy rẫy nhưng tiếng la mắng, trách cứ, hối thúc của Từ Ngưng Viên đối với y bác sĩ.
Có lẽ nắng hôm nay gắt quá rồi, nó khiến mắt Phù Dung khó chịu, nước mắt lại chảy ra.
“Trời ơi, Phù Dung, sao con lại trở thành thế này?”
Phù Dung mang một thân mệt mỏi, gương mặt quấn đầy băng trắng mà trở về nhà.
Bà Dung Hoa vừa nhìn thấy bộ dáng này của Phù Dung lập tức bị dọa đến suýt ngất.
“Mẹ, mẹ đừng sợ mà.”, Phù Dung bước vội vào nhà, ôm lấy bà mà vỗ nhẹ trên lưng trấn an:
“Con chỉ là bất cẩn nên bị bỏng một ít trên mặt thôi.
Bác sĩ bảo quấn băng như vậy để khỏi bị nhiễm trùng.
Con cũng không hiểu sao ông ta lại quấn hết toàn bộ mặt con như vậy nữa.
Thật là buồn cười.
Con gặp trúng bác sĩ lang băm rồi mẹ ạ.
Mấy ngày hôm sau con lại mở ra thôi.” Tamlinh247.com
“Thật sao con?”, Bà Dung Hoa nghi ngờ mà hỏi lại.
“Thật mà.
Mẹ đừng lo lắng.”, Phù Dung buông mẹ cô ra, đưa tay chạm vào mặt bà:
“Mẹ nên lo cho mẹ này.
Sao mẹ mới tỉnh dậy mà đã về đây rồi ạ?”
Phù Dung muốn thử thăm dò thử xem bọn người Nhạc Thanh Dao đối với bà Dung Hoa như thế nào.
“Mẹ tỉnh dậy thì có người bảo là được con nhờ vả để đưa mẹ xuất viện.
Họ bảo con đang bận, mẹ còn thấy con ngồi trên xe vẫy tay với mẹ nữa mà.
Vì vậy mẹ mới đi theo bọn họ về đây này.”
“A.
Con quên mất.
Mặt bị bỏng bất ngờ quá nên con hơi hoảng loạn.”, Phù Dung tỏ ra bình thường để không khiến bà Dung Hoa nghi ngờ:
“Chắc mẹ đói rồi.
Con vào bếp nấu chút gì cho mẹ ăn nhé? Mẹ muốn ăn gì ạ?”
“Ừ, mẹ ăn gì cũng được.
Con gái ngoan của mẹ nấu gì cũng ngon hết.”
Bà Dung Hoa khẽ cười, đưa tay vuốt nhẹ trên đầu của Phù Dung.
Bình thường bà hay vuốt tóc cô, nhưng giờ đây chỉ chạm được vào băng trắng, trong lòng nhói đau.
“RẦM.”
Nửa đêm, Phù Dung bị tiếng sét đánh rầm mà bừng tỉnh, trên mặt vẫn còn ươn ướt.
Bên cạnh giường trống không, Phù Dung cực kỳ sợ hãi.
Cô vội vàng lao ra khỏi phòng ngủ, khi thấy bóng dáng bà Dung Hoa đang ngồi trên ghế dài thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Phù Dung cảm thấy bà Dung Hoa có hơi kỳ lạ, bà ngồi im lặng, bóng tối bao quanh che mất biểu cảm trên mặt bà.
“Mẹ, sao mẹ không ngủ mà lại ra đây ngồi ạ?”, Phù Dung lo lắng mà bước đến gần bà Dung Hoa, nắm tay bà mà hỏi.
“Phù Dung, con có chuyện gì giấu mẹ không?”
Bà Dung Hoa nhìn về phía Phù Dung, trong mắt tràn đầy đau lòng, giọng nói nghẹn đi.
“Dạ?”, Phù Dung cực kỳ kinh ngạc, “Con giấu mẹ chuyện gì cơ?”
“Có phải mẹ là gánh nặng cho con không? Con nói cho mẹ biết đi? Nếu như mẹ là gánh nặng thì con cứ mặc mẹ, cứ sống cuộc sống của riêng con được không? Phù Dung, nghe lời mẹ.”
Bà Dung Hoa đột nhiên chụp lấy vai Phù Dung, hỏi dồn dập.
Gương mặt của bà gần hơn nên Phù Dung có thể nhìn rõ, trên mặt mẹ cô tràn đầy nước mắt.
“Mẹ, mẹ đang nói chuyện gì vậy hả?”, Phù Dung hoảng loạn, vội vàng lắc đầu với bà Dung Hoa, “Con thật sự không hiểu mẹ đang nói đến chuyện gì? Gánh nặng gì ạ?”
“Con nói dối.”, Bà Dung Hoa hét lớn rồi đẩy tay Phù Dung ra, đứng bật dậy tự lẩm nhẩm, “Là do mẹ, tất cả là do mẹ nên con mới không được hạnh phúc.”
Phù Dung cảm nhận được tâm trạng của bà Dung Hoa đang cực kỳ kích động.
Cô nhẹ giọng mà nói: “Mẹ, mẹ bình tĩnh lại trước đã được không? Con thật sự không có nói dối gì cả mà.”
“Được.”, Bà Dung Hoa gật đầu, “Vậy mẹ hỏi con, con trả lời thành thật cho mẹ.
Từ Ngưng Viên là ai hả?”