Cô Dâu Quỷ

Chương 8: Vở kịch của quỷ




Đôi khi ta không thể tin những điều ta nhìn thấy...

Đôi khi ta phải thận trọng với những gì rất đáng tin...

Đôi khi... ta phải thức tỉnh mình để nhận ra sự thật.

—————————

Trở về nhà, nó vẫn nằm dài thơ thẩn, suy nghĩ mãi về cuộc nói chuyện cuối buổi chiều nay...

- À! Mà sao tự dưng nhóc lại làm bánh tặng anh vậy?!

- Hưm... Là để cảm ơn hôm qua anh đã giúp em mà...

- Ủa! Có giúp gì sao??! Anh nhớ là hôm qua chưa gặp nhóc?!

- Ừ ha... nhưng em tưởng... chiều qua...

- Chiều qua anh ngủ cả buổi ở phòng thư viện ^^!

- Vậy à...

Nghe hắn nói, lòng con bé cũng có chút buồn buồn, nó buồn vì hắn không phải người đã giúp nó, và nó buồn vì vẫn chưa thể biết được người thực sự giúp mình ngày hôm ấy là ai...

À... mà phải rồi!! Nhắc đến chuyện giúp đỡ! Nó còn phải nhờ Yul giúp chuyện này mới được...

Vừa nhìn thấy Yul đang uống trà ở phòng khách, con bé lập tức lon ton chạy tới, miệng cười hết sức ngọt ngào... khiến Yul sặc nước lên tận họng -__-"!

- Yul!!!! Yul ơi Yul à....

" Phụtttttt!!! " – Hai dòng nước đột ngột bắn phụt ra từ mũi Yul, hắn nhăn nhó – " Cô bị uống nhầm thuốc gì rồi hả!!! Đừng có nói cái giọng đáng sợ ấy!!! Rùng hết cả mình!!! "

- Thì tôi tưởng anh thích ^^! Mà thôi, không thích thì thôi... Giúp tôi việc này nhé!! – Mắt nó chớp chớp.

- Giúp cô á?! – Đặt nhẹ cốc trà xuống, Yul lại phân trần... – Sao tôi lại phải giúp cô nhở!

- Vì... vì... – Con bé bắt đầu lắp bắp...

- Nói vì tôi là chồng cô đi... – Vừa xoay xoay cốc trà, Yul vừa khẽ nheo mày đầy tự đắc.

Phân vân một hồi, rồi nó vẫn quyết định...

- Không nói!!! Nhất định không nói >""

- Hừm! Bướng nhở!! Vậy thì thôi!!!

-... Hu hu... Thôi mà... giúp tôi đi!! Năn nỉ đó... sunbea...

- Hự!! Đã bảo là đừng nói với tôi bằng cái giọng ngọt lợ đó cơ mà! Ghê quá đi mất...

Thế rồi, trầm ngâm suy nghĩ một hồi, Yul quyết định đặt ra thêm một điều kiện.

- Thôi được rồi! Vậy bây giờ, tôi sẽ đưa ra một điều kiện, nếu cô chịu nhận lời... tôi sẽ giúp.

Nuốt ực cục nước miếng đang nghẹn ở tận họng, nó cố gắng bình tĩnh... rồi gật đầu đồng ý...

- Hừm! Thôi được rồi, ra điều kiện đi!

- Đến buổi party của các nhà quý tộc cùng tôi...

- Hả???!!!!

Con nhóc hét toáng lên trên sự giật mình của tất cả đám người hầu. Thấy mọi người đều quay ngoắt lại nhìn, nó mới chịu khe khẽ...

- Nhưng tôi...

- Lại làm sao nữa đây...

- Nhưng mà tôi... tôi xấu xí thế này... vả lại... tôi không phải quý tộc... tôi không thể...

Nó nhăn nhó, rồi cố viện tất cả những lý do có thể nhất...

- Không có gì là không thể cả! Người của Yul này, chẳng lẽ xấu xí được sao?!

" Hơ... ý hắn nói... là mình không xấu à... " – Con bé bất giác ngây người, rồi đỏ mặt vài giây...

Yul cũng ngập ngừng khi đọc được ý nghĩ của con bé, hắn toàn lỡ lời... ( nhưng là những lời thật lòng đó!).

- Này... đừng có đứng đần ra như thế! Tôi không có ý khen gì cô đâu! Vậy còn điều kiện của cô là gì?!

Nhẹ nhàng ngồi xuống, con bé cũng thản nhiên nhấp một chút trà lên, rồi ra điều kiện.

- Hãy đóng một vở kịch cho trường cùng tôi...

- Hả??!!! Cái gì?!!! Cô bảo tôi đóng kịch trước trường??!!!

- Đúng vậy! Chỉ một vở kịch thôi mà!!

- Này!!! Không được đâu!! Tôi không thích xuất hiện...

- Yà... đừng có nuốt lời nhá!!! Anh đã hứa rồi đấy!!!

- Không... kệ mặc cô!! – Yul giãy nảy lên, kiên quyết phản đối cho bằng được!!!

- Vậy thì tôi cũng không thèm đi đến buổi tiệc tùng gì nữa... – Con bé thờ ơ.

-... Híc... Cô thật là... – Đến lúc này thì Yul cũng đành bất lực!

" Thỏa hiệp thành công ^0^!!! ".

...................................

Sáng hôm sau, nó phải dậy từ rất sớm – để chuẩn bị cho buổi biểu diễn mà, lục cục biết bao nhiêu là công việc...

Vừa bước vào phòng tập kịch, tất cả mọi người đã quay ngoắt ra nhìn nó, rồi bắt con bé phải ngồi im trên ghế... để cho bọn chúng mặc sức " hoành hành " trang điểm...

Bỗng, cái Chan cất tiếng lại gần...

- Xư Bi! Mình nói chuyện với cậu một lát được không?!

.........

- Có chuyện gì vậy Chan?! – Con bé tung tăng.

- À... là cái này... – Nói rồi, Chan lập tức chỉ tay lên chiếc dây chuyền hình thập giá của nó...

Đặt vội tay lên ngực, con bé nắm chặt lấy chiếc dây chuyền, hồi hộp...

- Có chuyện gì với nó sao?!

- Ừm... à... mà có đấy! Cậu nhìn xem! Nó màu đen, thậm chí lại có hình cánh dơi nữa, thật là phản cảm! Trong khi bộ đồ công chúa thì thướt tha thế này... tớ chắc rằng mọi người sẽ không đồng tình đâu...

- Thật vậy à... – Xư Bi thở dài lo lắng – Vậy mình phải làm sao đây?!

Nó vừa dứt lời, cái Chan đã vội chìa tay ra... tỏ lòng muốn giúp đỡ.

- Hãy để mình cầm hộ cho! Chỉ một lát sau vở diễn thôi!

- Nhưng... – Xư Bi rụt rè, dù Chan là bạn thân, nhưng nó vẫn ngần ngại khi mạo hiểm cuộc sống...

Ngay khi thấy Xư Bi có vẻ lưỡng lự, Chan lập tức tỏ vẻ bực mình, mặt nó xị lại rồi bày đặt bước đi...

- Vậy đấy! Cậu không tin mình! Thế thì thôi vậy...

Thấy Chan hậm hực, sợ nhỏ giận dỗi, Xư Bi vội vàng tháo ngay chiếc dây chuyền hình thánh giá trên cổ nó xuống rồi đặt nhanh lên tay Chan...

- Đừng giận mà Chan! Mình tin cậu ^^!

Vừa nhận được sợi dây chuyền, nó không hiểu sao YuMi và Xư Bi đều cùng cảm thấy quan trọng đến thế, nhưng nó biết, con bé đã bắt thóp được Xư Bi. Nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, nó nở một nụ cười mãn nguyện...

- Cảm ơn cậu đã tin mình! Xư Bi yêu quý!

.......................................

[ Trở lại vở kịch ]

Sau khi cẩn trọng đưa chiếc vòng cho Chan, Xư Bi vội vàng bước ra sân khấu trong tiếng reo hò của toàn thể đám học sinh phía dưới...

Vừa nhìn thấy Xư Bi – trong hình ảnh một nàng công chúa thực sự, lung linh với chiếc váy bồng bềnh trắng xóa và nụ cười rất đỗi ngọt ngào. Tất cả như hét loạn lên vì vẻ đẹp thiên thần của nó... Có vài thằng con trai mê gái còn... ngất lịm...

" Na Xư Bi!!! Bạn thật là đẹp!!! "

" Na Xư Bi!!! Cậu xứng đáng làm công chúa lắm!!! "

Tiếng tụi bạn ở phía dưới bất ngờ cất lên khiến trái tim con bé không khỏi rộn ràng... Trước đó, nó không bao giờ nghĩ việc lên sân khấu lại được mọi người đón chào đến tuyệt diệu thế này.

..........................

Và vở kịch bắt đầu...

Dưới ánh trăng của thành Verona rực rỡ...

Nàng Juliet nhẹ nhàng bước ra ban công cửa sổ...

Và vô tình... nàng thấy được chàng Romeo đang đứng sẵn dưới kia...

" Woaaaa!!! " – Tiếng bọn con gái bất ngờ hét toáng lên ầm ĩ rung động cả một vùng sân khấu khi thấy Yul từ từ bước ra từ trong cánh gà...

" Aaaaa... anh Yul!!! Anh ý đẹp trai quá à!!! " – Vừa nhìn thấy Yul, tụi con gái liền rít lên không ngớt lời...

Con bé cũng phải lầm bầm không lên tiếng ( xúc động quá mờ!).

" Đẹp trai thật... " – Nó thầm nuốt nước miếng nơi cổ họng.

Yul cười, một nụ cười siêu đẹp để dành tặng mọi người – nhất là nó... bất chợt, hắn ngước lên nhìn nó... rồi khẽ nhếch môi cười khiến con bé gần như chết đứng dưới ánh trăng thành cổ ( Ối zồi ôi!!!).

..............................

Cuộc đối thoại vẫn diễn ra tốt đẹp, cho đến khi... Yul vô tình nhìn thấy chiếc vòng hình thánh giá trên cổ Xư Bi đã không còn đâu nữa!!! Hắn khẽ mím môi lầm bầm bực bội – " Cái con nhóc ngốc này! Đã bảo là phải giữ cẩn thận rồi mà! Mất rồi làm sao đây!!! "... ( Ủa?! Mà bảo bao giờ thế?!!).

Vì quá lo lắng trong lòng, nên ngay khi kết thúc đoạn đối thoại, Yul lập tức bỏ đi khỏi sân khấu trong sự ngỡ ngàng của mọi người – không ngoại trừ cả nó – " Yul làm sao thế nhỉ?! ".

........................................

Bước đến trước cánh cổng của Quỷ, Yul sừng sững bước vào trước sự tôn kính của bao vong hồn. Tất cả đều ngả mình cúi chào khi thấy hắn như một... đế vương.

Yul lạnh lùng nhìn quanh, rồi hỏi một tên cận vệ.

- YuMi đâu?!

Hắn vẫn cúi đầu rụt rè... nhưng lắp bắp không dám trả lời.

- Dạ... thưa... thưa ngài...

Bất thình *** h, tóm chặt lấy cổ áo anh ta, hắn xốc ngược lên rồi vặn một cách tàn bạo.

- Ta hỏi... chứ không cần ngươi hành lễ...

Mỗi lần bóp là một lần móng tay hắn càng mọc dài ra... như xiết chặt lấy cái cổ đầy gân mạch kia... khiến tên cận vệ hoảng hốt!!!

- Đài... đài của Rồng!! Thưa ngài!!

" Bịch! " – Yul buông tay, rồi quăng thẳng hắn xuống đất mà không thèm nhìn lại đến lần thứ hai. Yul bước...

....................................

Đứng trước cánh cửa của rồng, hắn thấy có hai con màu lam tím đã chặn ở trước đó tự khi nào. Chúng gầm gừ và quất đuôi liên tục khi thấy Yul xuất hiện – bởi đây là lãnh địa của YuMi.

Vẫn tiếp tục bước thẳng, Yul quắc mắt nhìn – một đôi mắt đỏ quạch màu của máu.

- Tránh ra...

" GRÀOOOOO....!!!! " – Tiếng hai con rồng bất ngờ bay đến, chặn ngay trước mặt Yul và thổi phù phù vào người hắn một luồng khí nóng như nham thạch. Những chiếc nanh kia đang rung lên mỗi lúc một kinh hoàng...

- Ta bảo tránh ra!!!

Nói rồi, nhanh như cắt, hắn bắn thẳng những tia màu đỏ từ mắt mình... phóng vụt lên trời khiến chúng tạo thành những quầng mây mang màu than sẫm... mỗi lúc một rõ rệt. Bầu trời dần như tách rạn ra... rồi bất thình *** h, hai tia sấm sét to bằng cột đình bất ngờ dội thẳng xuống miệng chúng khiến hai con quái vật đột ngột rách họng mà ngã vật ra đất... chết lăn quay!!

Nhìn chúng cháy xèo xèo cũng giống như hai con rồng nướng vậy.

- Ta đã bảo là tránh ra mà...

Yul khẽ nhếch môi cười rồi một tay đẩy thẳng cánh cửa sắt cao hàng trượng sang một bên khiến tất cả đám vong hồn đều phải há hốc mồm mà hoảng hốt...

" Oh man... "!!!

........................................

" Cánh cửa rồng đã bị phá hủy! " – YuMi khẽ mỉm cười khi nhận được tin này – " Quả không hổ danh là... "...

Ngay khi con bé còn chưa kịp dứt lời, Yul đã đùng đùng từ đâu xuất hiện, hắn quắc mắt lên nhìn con bé... rồi trong tích tắc, Yul đột ngột áp sát YuMi, xếch ngược cổ nó lên mà hỏi tội. Thở những luồng khí nóng vào mặt cô tiểu thư nông nổi, Yul lạnh lùng.

- Chiếc vòng đâu...

Chạm nhẹ những ngón tay mơn mởn lên bàn tay rắn chắc của Yul, YuMi khẽ gẩy chúng ra một cách nhẹ nhàng, rồi buông mình nằm dưỡn dẹo trên chiếc giường ma thuật... vuốt ve những chiếc đầu lâu một cách thích thú... nó đưa mắt nhìn Yul, đầy mê hoặc...

- Vội gì nào... đùa vui chút chứ...

YuMi vừa dứt lời, Yul cũng khẽ mỉm cười... rồi nhẹ nhàng trườn mình lên người con bé. Nhưng ngay tức khắc, hắn bất ngờ tóm chặt lấy cổ con bé... bóp mạnh!!!

- Vòng đâu?!

- Hức... hức... Từ từ đã nào... làm gì mà nóng thế... ức...

Vừa nói, nó vừa cố gắng thở hắt ra những đợt hơi ngắt quãng... rồi đưa mắt qua nhìn con rồng – loài rồng được mệnh danh là bảo vệ giới nghiêm của Địa Ngục.

" Hắc Mao Long?! " – Yul cũng đưa mắt qua nhìn, rồi lạnh lùng buông tay ném thẳng con bé xuống giường, liếc.

- Đừng bao giờ khiến anh phải quát đến lần thứ hai. Chiếc vòng ở đâu...

- Một quý ngài mạnh mẽ như anh chẳng lẽ lại không tự tìm được sao...

- Đừng thách đố!

Nói rồi, Yul lại nhanh như cắt – hắn chuyển tròng mắt của mình sang màu xanh tím, rồi khẽ quét một đợt. Miệng Yul mấp máy.

" Tim của rồng?! " – Hắn đưa mắt qua lườm YuMi.

- Giấu khéo đấy!!!

- Tìm nhanh đấy!

YuMi cũng khẽ mỉm cười, rồi nó lại giở giọng thương lượng... dường như nghĩ mình đang thắng thế?!

- Yul... anh biết, Hắc Mao Long có ý nghĩa quan trọng như thế nào đối với sự tồn vinh của Địa Ngục chúng ta phải không?! Nó là vật thánh thần có sức mạnh tuyệt đối mang trong mình trọng trách bảo vệ giới nghiêm của Địa Ngục. Liệu anh có sẵn sàng tiêu diệt nó, để đổi lại sự an toàn cho một con Thiện Quỷ vắt mũi còn chưa sạch không?! Nghĩ kỹ lại đi nhé...

- Em muốn sao đây?!

" Ở lại với em... hoặc chiến đấu với rồng. " – YuMi nhoẻn cười, một nụ cười khinh khỉnh... mang trong mình đầy lòng đắc ý...