Cô Dâu Quỷ

Chương 32: Happy wedding in the heaven!




Em hãy cứ ở đó...

Hòa mình vào làn gió...

Với tất cả những gì anh có...

Anh sẽ dành tặng nó...

Chỉ cho em mà thôi!

Vợ của anh – Na Xư Bi!

———————————

Nhận được lời đề nghị của Yul, Chun hết sức bàng hoàng, nó tròn to con mắt với tất cả sự ngạc nhiên.

- Sao cơ?! Ngài muốn thử đầu thai làm con người và trao lại toàn bộ quyền cai trị Địa Ngục lại cho tôi?! Thế có nghĩa là...

- Phải! Ta muốn, sau khi ta đi, cậu sẽ là người thay thế ta cai trị Địa Ngục này. Vì công lao của cậu cho đến ngày hôm nay cũng không nhỏ, và ngoài cậu ra, cũng chẳng còn ai đáng tin tưởng hơn để ta có thể giao lại trọng trách cao cả này. Cậu có thể tiếp nhận nó... ngay từ bây giờ chứ?!

- Ngay từ bây giờ?! Nhất định phải nhanh vậy sao?!

- Phải... vì thời gian còn lại của cô ấy không nhiều. Và... trước khi đến với cuộc sống của một con người... ta còn muốn dành cho cô ấy một sự ngạc nhiên khác nữa!

.................

Quyết định như thế và sẽ làm như thế!

Một món quà... hắn dự định sẽ dành tặng cho con bé như một sự bất ngờ trước ngày ra đi để rồi lại hội tụ sau 100 năm đầu thai kiếp người.

Trở lại lâu đài ở trên hạ giới, nơi mà đã lâu Yul không còn nhớ tới, dường như nó đã từng bị cho vào quên lãng kể từ ngày Xư Bi ra đi. Nhưng hôm nay, trở lại nơi đây, Yul muốn mang lại cho nó một điều gì đó mới mẻ hơn, một chiếc áo choàng mới!

Dùng phép màu màu nhiệm của mình truốt lên toàn bộ lâu đài như mang lại cho nó một sức sống mới. Những dải hoa hồng màu đen héo hắt đang cố bám vào thành tường trên các khung cửa sổ mọc rải rác khắp lâu đài cũng đột ngột trở mình sống lại, như được rắc lên bởi một màu đỏ diệu kỳ trên những cánh hoa và màu xanh tươi tắn trên những nhành lá rung rinh. Bóng tối được xua đi và rồi ánh sáng lại quay trở về, mang lại cho ngôi nhà một sắc hồng rực rỡ trong ánh nắng ban mai với chút vàng ấm áp. Giờ thì nhìn nó còn tuyệt vời hơn cả lâu đài màu trắng ngọt ngào của Jen nữa. Chỉnh sửa bên ngoài như thế là đã xong! Yul lại bước vào bên trong và nhanh chóng tìm đến căn phòng quen thuộc của mình. Mỗi bước chân mà hắn lướt qua là lại một lần những ánh đèn tự động tỏa sáng. Chúng sáng lung linh và dần dần ngập tràn khắp cả ngôi nhà, mang lại một khung cảnh vô cùng ấm áp.

Rồi... bất giác, dừng lại trước cánh cửa phòng quen thuộc ấy, đang định bước vào, nhưng bỗng hắn phải chợt dừng lại bởi những âm thanh kỳ lạ từ trong đó phát ra.

- Uầy!! Nhìn này! Toàn là băng đĩa cấp ba hạng nhất của Yul đó! Cái tên này giấu kinh thật! Ở bao lâu mà bây giờ mới tìm thấy! – Lão Bụt già bật cười khanh khách khi móc được đống băng địa đồi trụy đã bám bụi lâu ngày của Yul trong ngăn tủ kín cất ở một nơi bí mật mà khó ai có thể tìm thấy được. Lão vội vàng tìm cách bật lên ngay, nhưng lại bị Mom nhanh chóng chặn lại.

- Yà! Cái ông này! Đây là băng đĩa cấp ba dành cho người lớn mà!! Cậu chủ có cho phép đâu mà ông dám xem! – Bà gắt lên vẻ bực bội.

- Xùy! Thế " cậu chủ của bà " có ở đây không hả! Tôi không nói, bà không nói, sợ gì ai biết! Trừ khi... bà có ý định muốn phản bội lại tôi... Phải không?! – Đột ngột, Bụt đưa ánh mắt hằn học quay sang nhìn Mom, vẻ trách móc lẫn nghi ngờ.

- Ơ... đâu mà! Tôi đâu có! Nhưng... đây là phim người lớn mà! – Lão bà bà vẫn làm vẻ ngượng ngùng.

- Uầy! Lớn cơ mà!! Thế bà xem lại cái tuổi của mình đi... Lại chẳng trẻ con quá!!! – Bụt bĩu môi, bật cười khành khạch.

- Grr... Ông lại trêu tôi đấy hả! Đã thế! Hít le! Ba que xỏ lá! Ăn cắp lá của nhân dân, ăn cắp quần của bộ đội! Đáng tội chém đầu! Không thèm chơi với ông nữa! – Mom quay đi, rồi dựng mình đứng dậy, làm vẻ giận dỗi.

Nhanh như cắt, lão Bụt tóm chặt lấy tay lão bà bà rồi lôi tuột xuống, ôm trầm vào lòng! Giọng ngọt ngào than thở.

- Ối! Thôi mà! Tôi xin lỗi! Tôi biết lỗi rồi! Tôi sai! Thôi xí xóa nhé! Bây giờ... chúng ta cùng chơi một trò này đi! – Vừa nói, Bụt lại vừa nhoẻn miệng cười nham hiểm.

- Trò gì cơ?! – Mom ngơ ngác quay lại nhìn.

- Hề hề... bắt chước theo cái phim này này... – Nói rồi, lão đưa tay quay ra phía màn hình, chỉ trỏ một cách thích thú!

- Cái gì cơ?! Không được đâu! – Bất ngờ Mom nhảy dựng lên, mặt đỏ bừng bừng, đẩy vội Bụt ra một cách ngượng ngùng.

- Gì mà không được! Bà đã bao nhiêu cái tuổi rồi mà còn bày đặt ngượng ngùng hả! Mau ngồi lại đây! – Vừa nói, Bụt vừa đưa tay đập bồm bộp vào cái thành giường làm ra vẻ gia trưởng!

- Ứ... không được đâu! Dù sao thì tôi vẫn còn trong trắng cơ mà... á á!! Đừng có lôi tôi!!! – Tiếng Mom đang thỏ thẻ rồi bất giác lại hét ầm lên trong sự " sợ hãi " vì bị Bụt " tra tấn " phát ra từ trong phòng khiến Yul phải giật mình đẩy cửa xông vào ngăn chặn.

- Yà! Hai ông bà già kia! Làm trò gì trong phòng tôi đấy hả!!

Cánh cửa bất ngờ mở toang và ngay sau đó là hình ảnh của Yul đột ngột hiện lên khiến " hai ông bà già " giật mình buông vội nhau ra, thở hổn hển, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.

- Ầy... chúng ta có làm gì nhau đâu! Chỉ là chơi thú nhún thôi ấy mà! – Bụt nhăn nhó nhoẻn cười ngụy biện.

- Phải phải! Là thú nhún ý mà! Cái trò mà hồi bé ta vẫn hay cho cậu chơi ấy mà! – Thấy vậy, Mom cũng hùa vào ngụy biện cùng.

- Là... nhún trên giường sao?! – Trước thái độ lúng túng của hai ông bà, Yul lại khẽ nheo mày nhìn chằm chặp rồi giở giọng bắt lỗi.

- Ơ... không... à... mà... là... – Bị Yul bắt lỗi, cả hai người đều cứng họng nói chẳng lên lời, chỉ có thể lắp bắp...

Thấy hai ông bà đã bắt đầu rối trí, Yul cũng phải bật cười, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm nghị.

- Thôi được rồi! Không làm khó cho hai người nữa! " Nhún nhảy " tiếp đi! Rồi chút nữa ra đây cùng giúp tôi làm việc này! – Yul khẽ ngoe nguẩy đưa hai ngón tay chắp hờ lên trán kiểu chào tạm biệt rồi tưng tửng bước ra khỏi phòng. Để lại vẻ vô cùng ngơ ngác trên khuôn mặt của " hai ông bà già ".

" Cậu Yul mà cũng có chuyện cần nhờ tới sự giúp đỡ của chúng ta sao?! "

......................

Hai ông bà tưởng bở, thực ra chỉ là được nhờ làm chân phụ tá giúp hắn chuẩn bị cho bữa tiệc nhỏ chào mừng sự trở lại của Xư Bi mà thôi.

Mom – với quyền năng điều khiển thiên nhiên của mình, chỉ bằng một chút phép thuật đơn giản bà đã làm sống lại cả cánh rừng màu tím với muôn vạn sắc hoa lung linh của mùa xuân. Lần đầu tiên Yul tự tay thiết kế một bữa tiệc, tự tay thắp nến, trải bàn và tỉ mỉ trang trí từng tí một cho chiếc bàn ăn xinh xắn của mình. Hắn chọn những nhành hoa đẹp nhất, nấu những món ăn ngon nhất ( mà mình có thể làm được, còn Xư Bi ăn được hay không thì chưa chắc) rồi bày đặt cẩn thận lên chiếc bàn được trải khăn màu trắng tinh khôi. Xong xuôi đâu đó, hắn ngồi nhìn lại tất cả và tự thưởng cho mình một nụ cười tâm đắc.

" Chắc hẳn con sâu ăn tạp sẽ thích lắm đây! " – Yul thầm tự nghĩ trong đầu mình như thế trước khi hắn dùng tâm pháp của mình để gửi đến lời nhắn cho Xư Bi.

" Hãy trở về lâu đài trên hạ giới của chúng ta, anh sẽ cho em câu trả lời ngay bây giờ! "

Lời nhắn vừa được chuyển đi cũng là lúc Xư Bi nhận ngay lấy nó, có chút ngạc nhiên khi biết được Yul muốn gặp mình ở "căn nhà đó"! Nhưng không cần bận tâm thêm nữa, con bé vội vàng chào tạm biệt mọi người sau khi đã " sắp xếp xong xuôi mọi việc " rồi chuyển mình bay ngay xuống thế giới phàm trần.

.............

Nhẹ nhàng hạ cánh đặt chân xuống mặt đất, nó dường như hết sức ngỡ ngàng trước cái khung cảnh diệu kỳ ngay lập tức đập vào mắt mình. Đó là một cánh đồng màu tím nhiệm màu, nổi bật ngay trên đó là một bàn ăn được trải khăn trắng muốt với cung cách trang trí nhẹ nhàng nhưng sang trọng theo... kiều của Yul! Và lại càng ngạc nhiên hơn khi biết được chính tay Yul đã tỉ mỉ chuẩn bị bữa tiệc này. Là dành cả cho nó sao?!

Còn chưa kịp hết ngạc nhiên này, con bé đã phải ngỡ ngàng khi nhận ra một ngạc nhiên khác – đó là sự xuất hiện của Bụt và Mom, hai vị tiền bối vô cùng đáng kính đã lâu ngày không gặp mặt. Xúc động nghẹn ngào, Xư Bi vội vàng bước tới, từng bước nó dang rộng cánh tay để đón chào hai người bằng một cái ôm thật chặt!

Tiếng con bé nấc lên trong hạnh phúc:

- Con nhớ hai người quá đi thôi! Hai người trốn đi đâu mà sao bây giờ mới chịu xuất hiện vậy! – Xư Bi vừa nói, ánh mắt nó vừa rưng rưng lên như muốn khóc.

- Yà! Gì chứ! Làm gì mà vừa mới gặp lại đã khóc như vậy chứ! Con khóc không xinh đâu! Gạt nước mắt qua một bên đi mà! Với lại chúng ta đâu có trốn... – Bụt nhăn nhở cười theo kiểu dỗ dành riêng của mình.

- Ừm phải đấy! Trong suốt thời gian qua chúng ta đều ở đây mà, vì là quản gia nên ta phải ở lại trông nhà, còn mọi người thì đi hết, may mà có Bụt sunbea cùng đến đàm đạo, lúc đầu thì cũng hơi khó chịu... nhưng mà sau này... – Vừa nói, mặt Mom lại vừa đỏ dần.

- Bụt... Bụt sunbea?!! – Nghe Mom nói đến đây, Xư Bi tròn mắt ngạc nhiên đến nỗi suýt sặc... không khí!

- Yà yà! Cái bà này... đã bảo đừng gọi thế nữa mà! Tôi ngượng! – Bụt giả vờ đẩy vai Mom vẻ ngại ngùng.

- Gì chứ! Chính ông bắt tôi phải gọi thế còn gì! Tập mãi mới được! – Mom làu bàu quay ra đánh mắt lườm như sát thủ.

..............

Ôi hai cái người này... già rồi mà vẫn nhí nhảnh!

Xư Bi khẽ thở dài rồi lại quay sang nhìn Yul. Ánh mắt nó vô tình đập vào ánh mắt hắn khiến cho hai con tim ngừng đập, chúng khẽ cất lên vài tiếng giật nghẹn ngào... rồi lại vội vàng chùng xuống như thể không dám đối mặt trực tiếp với nhau vậy!

Thấy Xư Bi đã đến tận đây rồi mà vẫn còn chẳng thèm lại gần mình, thậm chí cứ ríu ra ríu rít bên Bụt và Mom mà bơ Yul đi như thể không nhìn thấy. Hắn bực tức tiến lại gần, ánh mắt như rung lên làm Xư Bi phát sợ. Bất giác, con bé phải lùi lại vài bước, cánh tay thì khẽ giơ lên như thể để tránh đòn.

Nhưng, ngược lại với tất cả những gì Xư Bi nghĩ, Yul... tiến lại gần, đột ngột, dang rộng hai cánh tay... và ôm trầm lấy con bé, giữ chặt nó trong lòng mình và áp lại thật sát để cả hai có thể nghe được rõ hơn nhịp đập của trái tim với tất cả nỗi niềm thương nhớ.

Yul nhớ... nhớ Xư Bi... nhớ cái cảm giác ấm áp khi được xích gần lại con bé như thế này lắm rồi!

Xư Bi cũng vậy, nó khẽ run run đưa hai bàn tay lên rồi nhẹ nhàng vòng ra đằng sau lưng ôm chặt lấy hắn, tiếng con bé nấc trong hạnh phúc cũng đủ để cho Yul biết nó đang cảm thấy ngọt ngào đến nhường nào.

Bỗng, con bé lại khẽ cất lên bằng giọng rụt rè.

- Anh... hết giận em rồi à! – Nó líu nhíu đưa ánh mắt hồi hộp lên nhìn hắn... và chờ đợi câu trả lời.

- Đồ ngốc! Chưa đâu! Em còn phải thực hiện cho anh nốt một việc nữa thì mới xí xóa hẳn được! – Yul khẽ nhoẻn cười vẻ bí hiểm.

- Hưm... việc gì cơ?! – Con bé ngơ ngác tròn mắt lên nhìn.

- Nhận lấy thứ này đi!

Nói rồi, bất ngờ Yul chợt quỳ xuống, một tay đặt vòng ra sau lưng, còn tay kia thì nhanh chóng rút ra từ chiếc áo vest của mình một chiếc hộp nhỏ đã được bật sẵn nắp và dường như trở nên lung linh hơn với ánh sáng lấp lánh của chiếc nhẫn nhỏ xinh được đặt ngay ngắn trong đó. Thấy Xư Bi vẫn còn ngỡ ngàng đến mức không cất lên nổi thành lời, hắn lại khẽ mỉm cười rồi từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng đeo nhẫn vào tay con bé rồi đặt lên đó một nụ hôn hết sức dịu dàng... lịch lãm y chang những chàng hoàng tử trong câu chuyện cổ tích vậy!

- Na Xư Bi! Hãy nhận lời cầu hôn của anh nhé! – Hướng ánh mắt chứa đầy sự mong đợi của mình lên nhìn Xư Bi, hắn thấy con bé vẫn còn ngập ngừng nhưng chắc chắn không phải là từ chối.

- Ơ... hơ... a... dạ... à... nhưng mà... – Con bé lắp bắp, dường như vẫn còn chưa chuẩn bị được tinh thần bởi những gì đang xảy ra đối với nó lúc này là quá sức bất ngờ!

- Có phải em muốn nói "chẳng phải chúng ta đã là vợ chồng rồi" phải không?!

- Ưm... hmm... – Xư Bi không trả lời, có lẽ là Yul nói đúng, bởi vậy hắn lại tiếp tục.

- Ngốc quá! Bởi vì từ khi lấy nhau cho đến bây giờ, anh vẫn chưa làm được điều gì có ý nghĩa dành cho em cả. Ngay đến một chiếc nhẫn cưới cũng không có. Đó chẳng phải là một thiếu sót rất lớn trong hôn nhân sao?! Vậy nên, bây giờ anh muốn bù đắp, tự tạo cho mình một kỉ niệm thật đẹp để sau này... nếu có đầu thai ta vẫn còn đôi điều tốt đẹp để nhớ về nhau chứ! Phải không?!

Nghe Yul nói, mặt nó cứ dần nghệt ra, rồi lại chợt phì cười.

- Yul ngốc ạ! Anh mới thực sự là ngốc ý! Có biết rằng quãng thời gian được ở bên cạnh anh, khi làm Thiện Quỷ, em đã hạnh phúc đến nhường nào không?! Dù phải trải qua không ít lần rơi nước mắt, nhưng nụ cười đến với em cũng là rất nhiều. Nó không cần được tạo ra từ những gì cầu kỳ, nó đến với em từ những gì tự nhiên và giản đơn nhất. Đó là những giây phút khi được ở bên cạnh anh, cùng khóc và cùng cười với anh! Thật đấy!

Nghe Xư Bi nói, cả người Yul như sững lại, có cảm giác gì đó nhẹ nhàng lâng lâng chạy sượt qua cơ thể hắn, khiến Yul lại bất giác vòng tay rồi ôm chặt lấy Xư Bi... thêm một lần nữa, hắn thì thầm:

- Cảm ơn em! Vợ yêu của anh!

Đó là lần đầu tiên Yul chính thức gọi Xư Bi là vợ và nói lời cảm ơn chân thành đối với con bé. Điều đó lại càng làm Xư Bi ngập tràn trong hạnh phúc... đâu đó trên gương mặt nó, có cái gì cay cay...

Trong cái giây phút vô cùng lãng mạn đến mơ màng ấy, bỗng, một giọng nói trầm bổng lại từ đâu cất lên, vang văng vẳng ngay trên đầu hai đứa khiến tụi nó đều phải ngơ ngác ngước lên nhìn... Là Jen ạ! Hắn đang ngồi vắt vẻo trên đám mây màu trắng trôi nổi bồng bềnh giữa không trung, khẽ cúi đầu xuống, Jen nhoẻn cười thân thiện chào hai người với một lời đề nghị... không thể nào từ chối!

- Có cầu hôn thì phải có đám cưới chứ nhỉ?!

Sự xuất hiện đột ngột của Jen khiến cả Xư Bi lẫn Yul đều phải giật mình, nhất là Yul, hắn có vẻ khó chịu khi coi Jen là một kẻ phá đám trong lúc hai đứa đang ngập tràn trong hạnh phúc như thế!

- Ý anh là sao?! – Yul nheo mày hỏi lại!

- Bây giờ trên thiên đường đang chuẩn bị một lễ cưới vô cùng hoành tráng tại Thánh Đường Gió, nhưng, chỉ còn thiếu hai nhân vật chính nữa thôi. Hai người vui lòng góp mặt chứ?!

- Một lễ cưới trên thiên đường?! Chẳng phải đó là điều chưa từng có sao?! – Xư Bi tròn mắt ngạc nhiên, tiếng nó cất lên trong đầy sự bất ngờ.

- Sao anh lại làm thế?! – Yul vẫn chau mày hỏi Jen bằng ánh mắt đằng đằng sự nghi hoặc.

- Tại sao ta lại không thể làm thế?! – Gạt đi câu trả lời, Jen thản nhiên hỏi ngược lại.

- Yà! Đừng nghĩ rằng nếu cố gắng làm những chuyện này thì tôi sẽ biết ơn anh với tấm lòng của một đứa em trai đấy! – Cũng gạt đi câu trả lời, Yul cất tiếng lạnh lùng đáp lại.

- Chà! Ta không bao giờ mong cậu sẽ gọi ta là anh trai cả. Vì ta biết điều đó đối với cậu là không thể. Nhưng, ta vẫn mong được nhìn thấy cậu sống hạnh phúc bên cô ấy... như bây giờ, và mong rằng sau này cũng vậy!

Sững lại vài giây trước câu trả lời của Jen, chợt có cái gì đó dâng lên và nghẹn ứ nơi cổ họng. Nó làm Yul lúng túng nhưng vẫn bắt buộc phải cất lên thành lời.

- Hừm... nhưng... dù sao thì cũng... Cám ơn! Anh trai!

Nói rồi hắn vội vàng cất bước quay đi, cố làm vẻ lạnh lùng mặc dù cảm thấy lòng rất đỗi nhẹ nhõm. Thật khó hiểu!

Dù rằng là nói rất nhỏ, nhưng cũng đủ để Jen kịp nghe thấy, hắn lại cố với thêm vài lời như để chọc tức Yul

- Ủa! Chẳng phải cậu vừa mới nói là " không bao giờ " sao?!

- Yà! Đừng có để tôi phải rút lại lời vừa nói đấy! Xí xóa luôn đây!! – Yul gắt lên hệt như vẻ tức tối mà Jen đã tự mường tượng ra trước đó. Hắn chợt phì cười rồi lại lặng lẽ nhìn theo bóng " cậu em ".

" Thiệt tình! Cậu cứ luôn làm ra vẻ mình là một người ích kỷ và lạnh lùng... Nhưng chẳng phải là đã thay đổi nhiều quá rồi sao?! ".

.................

Thấy Mom và Xư Bi vẫn còn đang ríu rít cùng nhau sau cuộc hội ngộ, Jen lại sực nhớ ra điều cần nói với bà.

- À! Mom! Tam đại hộ pháp cũng nhớ bà lắm rồi đấy!

-??!!

....................................

Trở lại Thiên Đường sau bao nhiêu năm không được bước tới nơi đây, những cảm xúc khi xưa chợt ùa về trong cuộc hội ngộ với ba người chị em vô cùng thân thiết của mình. Họ ôm trầm lấy nhau và vỡ òa trong nước mắt. Fire làm phép trả lại tuổi thanh xuân và dáng vẻ ban đầu khi còn là thần tiên cho Mom sunbeanim. Moon cũng lấy ra từ trong chiếc rương bảo bối cây gậy thần tượng trưng cho sức mạnh thần Đất rồi trao lại cho người chị em song sinh của mình. Windy với sức mạnh của thần Gió truốt lên cơ thể Mom một bộ cánh trắng nhiệm màu với thứ hạt ngũ sắc lung linh lấp lánh. Trông bà lúc này mới thật tuyệt vời khi đứng trước gương và tự chiêm ngưỡng lại vẻ đẹp của chính mình. Thậm chí đến chính Mom cũng không thể nhận ra nổi hình hài khi xưa của bản thân nữa. Vì suốt bốn trăm năm sống trong lốt một bà lão năm mươi tuổi và bị tước đi gần như mất hết quyền năng, Mom đã chẳng thể nhớ nổi rằng mình từng xinh đẹp như thể nào.

Nhưng... để dành lại điều này như một sự bất ngờ... Mom muốn tạm thời tránh mặt Bụt cho tới tận ngày mai!

................

Rạng sáng hôm sau, khi những nàng tiên Trăng bắt đầu kéo tấm rèm khổng lồ mang màu sắc của màn đêm sang một bên để nhường chỗ cho ánh mặt trời bắt đầu được thêu dệt trên nền của sự ấm áp. Những vị tiểu thiên thần và Tứ Đại Hộ Pháp cũng bắt đầu thực hiện công việc trang hoàng cho Thánh Đường Gió của mình để làm nên một đám cưới thật tuyệt vời có một không hai trên Thiên Đường hạnh phúc.

Họ bắt đầu rải rác thứ âm thanh mang cung điệu trong veo với hơi hướng của một ngày hôn lễ bằng những hạt lục lạc của các vị thiên thần Gió đi khắp cánh đồng bồ công anh. Từng cánh bông bồ công anh khẽ bay lên và xoay mình nhảy múa, tạo ra thứ âm điệu nghe trong vắt đến diệu kỳ! Rồi từ xa lại gần, những nàng tiên Nắng cũng chăm chỉ dệt ánh sáng trải dài khắp Thánh Đường tạo thành một lối đi màu vàng óng ả dẫn thẳng lên chỗ bục cao, nơi mà Xư Bi và Yul sẽ cử hành hôn lễ tại đó. Những vị tiểu thiên thần nhẹ nhàng nâng váy cho Xư Bi rồi từ từ dắt tay con bé đi qua từng hàng ghế của mọi người. Chợt dừng lại tại nơi mà ba và hai chị nó đang đứng, con bé bỗng khựng lại, nhìn ba... khóe mắt nó bất giác rưng rưng, rồi chẳng nói chẳng rằng, con bé ôm trầm lấy ba và hai chị nó vào lòng, cất lên từng tiếng rưng rức. Yul nhìn thấy vậy cũng khẽ cúi đầu chào " bố vợ " – đó là điều mà khiến ông bất ngờ nhất vì từ trước đến nay Yul chưa từng coi ông là bố vợ cũng như ông chỉ dám coi hắn như một vị chủ nợ. Hành động này đã xóa tan tất cả nỗi lo lắng mà ông dành cho Xư Bi kể từ khi bắt nó buộc phải lấy Yul. Nhìn thấy hai đứa bây giờ hạnh phúc bên nhau như vậy, Yul không còn cư xử như một kẻ tài phiệt ích kỷ chỉ biết nghĩ đến mình nữa, ông cũng an lòng...

Đi qua chỗ Tứ Đại Hộ Pháp, lại một lần nữa, con bé phải chợt giật mình nhìn lại... có một người... gần như... giống hệt Moon! Nhưng mà Moon đang ở trên kia! Thế thì người đang đứng trước mặt nó là ai?!

Bà ấy cũng đẹp quá! Đẹp như Moon vậy! Nhưng có nét đẹp gì đó chững chạc và trang nghiêm hơn. Phải chăng là... Mom?! Vì nghe nói Mom là chị sinh đôi của Moon mà... Nhưng, sao đột nhiên lại thay đổi thế này?!

Không giấu nổi sự tò mò của mình, bất giác nó phải mở lời.

- Mom... là Mom... có phải không ạ?!

Nhìn thái độ ngập ngừng của nó, mấy vị hộ pháp cũng phải bật cười, bà khẽ nhíu mày rồi xoa đầu nó đầy trìu mến, ánh mắt Mom bao giờ cũng vậy... thật ấm áp!

- Cái con bé ngốc này! Không phải ta thì là ai nữa hả!

- Ơ... nhưng sao trông người lại khác thế này?! – Con bé vẫn ngơ ngác!

- Là nhờ Fire! Bà ấy đã trả lại nhan sắc và tuổi thanh xuân cho ta. Từ bây giờ trở đi, cũng giống như Moon và Windy, ta sẽ mãi giữ được sự trẻ trung như thế này!

- Thật vậy ạ! Thế thì tốt quá! – Xư Bi khẽ nghiêng đầu cười – A! Thế còn Bụt! Bụt đã biết chưa ạ?! Nếu Bụt nhìn thấy người như thế này... chắc hẳn sẽ bất ngờ lắm đấy! – Con bé nói bằng giọng hào hứng.

- Sao lại bất ngờ?!

- Vì bây giờ trông người rất là đẹp! – Con bé trả lời thật thà, không phải nịnh đâu đấy!

Nói rồi, nó khẽ cúi đầu chào lần nữa rồi lại cất bước đi tiếp. Yul nắm lấy bàn tay nó, khẽ nâng nhẹ lên và dịu dàng dìu con bé lên trên bục hành lễ.

Đứng trên bục cao, trước mặt Moon và tất thảy mọi người, hai đứa bắt đầu thực hiện những nghi lễ của một đám cưới.

Moon hôm nay sẽ thay mặt Nguyệt Lão để làm chủ hôn, mà thực ra thì Moon cũng là bà Nguyệt mà! Đứng trên một đài hoa có màu pha lê trong suốt, xung quanh được rải rác và trang trí bằng hàng vạn cánh bồ công anh trắng xóa khiến bà trông lại càng nổi bật. Khẽ nắm lấy tay Yul và Xư Bi, bà bắt đầu đọc lời thề ước. Ryuu và các chị em của nó cũng bắt đầu tung cánh bay vút lên không trung, ngân nga khúc ca chúc mừng đám cưới bằng những bản nhạc thiên thần của mình.

Tiếng nhạc hòa cùng tiếng nói, như âm vang và vọng xa khắp cả thiên đường...

- Yul và Xư Bi! Hai con sẽ nguyện mãi mãi yêu thương nhau, không bao giờ thay đổi! Cho dù có bệnh tật ốm đau, ở kiếp này hay kiếp sau chứ?!

- Chúng con đồng ý! – Hai đứa trả lời dõng dạc trong khi ánh mắt vẫn cuốn vào nhau không rời.

- Ừm... ta còn một câu hỏi nữa! Hai con chắc chắn kiếp sau sẽ gặp lại và yêu nhau, thậm chí nhiều hơn bây giờ chứ?!

Nghe đến câu hỏi này, Yul và Xư Bi lại chợt khựng lại, có vẻ khó trả lời... Vì kiếp sau, có được gặp nhau nữa hay không... cả hai đứa nó còn chưa chắc chắn. Nhưng...

- Tương lai như thế nào không quan trọng, quan trọng là bây giờ chúng con thực sự muốn hết lòng về nhau! Và chúng con sẽ cố gắng để giữ vững được điều đó ở cả kiếp sau! Mong người cho phép chúng con trở thành vợ chồng.

Nói rồi, Yul chợt nắm lấy tay Xư Bi, nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út của con bé chiếc nhẫn có màu xanh trong suốt như làn cỏ mọc tại Thánh Đường, nổi bật trên đó là một nhành bồ công anh màu trắng thanh khiết tượng trưng cho lời cầu chúc về một tình yêu sẽ mãi vững bền. Nhành bồ công anh được khắc bằng loại đá quý có màu trắng trong suốt phát ra thứ ánh sáng lấp lánh không bao giờ bị tàn phai... đó là đá mặt trăng! Thứ đá quý mà chỉ ở trên thiên đường mới có! Đó cũng như một vật kỷ niệm để lại cho hai người những ký ức đẹp đẽ về nơi đây vậy.

Sau khi đeo vừa vặn chiếc nhẫn cưới có một không hai vào ngón tay nhỏ nhắn của Xư Bi, hắn lại dịu dàng đặt lên bờ môi xinh xắn của con bé một nụ hôn ngọt ngào như bất tận. Cảm giác hai làn môi mềm mại khẽ chạm vào nhau trong tiếng reo hò của mọi người và âm thanh vang vọng của thánh nhạc thiên đường chỉ khiến chúng muốn giữ lại cảm giác này mãi mà không bao giờ phải rứt ra.

............

Khoảnh khắc quan trọng nhất của một đám cưới cũng đã được hoàn thành, bây giờ chỉ còn bước cuối... đó là trao hoa cho " những cô gái còn chưa có chồng "! Bó hoa được kết bằng muôn vàn cánh bồ công anh tạo thành những bông hồng mang màu xanh trắng nhỏ xíu vừa được tung lên, ngay lập tức tất-cả-chị-em-thiên-thần trên thiên đường đều túm tụm vào nhau đưa tay lên bắt.

Nhưng... thật bất ngờ! Kết quả xảy ra lại không như bất kỳ ai dự đoán.

Bụt – một người chưa có vợ và chắc chắn cũng chẳng cần chồng – từ đâu lù lù xuất hiện, chen vào giữa đám "các bà cô" và vô tình "nhặt" mất bó hoa mà đáng lẽ ra chỉ dành cho "các chị em" ấy!

Tất cả đều trừng trừng đôi mắt phừng phừng rực lửa quay ra nhìn Bụt. Mom cũng khẽ ngoái đầu lại rồi bẻ tay răng rắc, dáng vẻ rất chi là "gangster" mang đầy tính chất dọa nạt.

- Bụt! Ông muốn lấy chồng lắm hả mà dám bon chen tranh mất bó hoa của tụi tôi?!!!

- Ơ... hơ... – Giật mình nhận thấy bó hoa nằm gọn trên tay mình, và rồi lại càng rùng mình hơn nữa khi thấy ánh mắt của các "chị em" đang nhìn mình chằm chặp. Chân tay run lủn bủn, nhưng rồi chợt nghĩ ra cách hóa giải, Bụt vội vàng chạy thẳng đến chỗ Mom, đặt chân quỳ xuống và khẽ ngước mắt lên cùng bó hoa tặng "nàng".

- Ầy... tôi lấy cho bà mà! Hôm nay bà xinh quá! – Bụt lại cười hề hề!

Ngại ngùng nhận lấy bó hoa, mặc dù rất là thích thú, nhưng Mom vẫn giả vờ làm kiêu với Bụt. Bà cất giọng thờ ơ.

- Vớ vẩn! Chừng này tuổi rồi... phải khen là đẹp chứ ai gọi là xinh!

- À thì đẹp... vợ tôi mà! – Vừa nói, mặt Bụt vừa tự đỏ ửng lên trong thấy, hai tay áp áp vào má... vẻ rất đáng yêu!

- Gì cơ?! Ai là vợ ông cơ?!!

- Thì là bà mà!

Nói rồi, Bụt chợt đứng bật dậy rồi bế phắt Mom lên trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Dù cảm thấy nặng vô cùng nhưng ông vẫn cố làm mặt cười niềm nở.

- Nhận hoa của tôi rồi! Chúng ta cũng chuẩn bị làm đám cưới đi thôi!

- Yà! Bỏ tôi ra! Bỏ tôi xuống... đồ Bụt chết toi nàyyyy!!!

.....................

Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nó và cùng bước tới ngưỡng cửa Luân Hồi. Cánh cửa có màu trắng xóa với những đường vân vô hình mờ ảo...

Nắm chặt lấy bàn tay hắn, nó tự nhủ rằng: " Bước qua cánh cửa kia, một cuộc sống mới sẽ lại bắt đầu ". Và... nó sẽ cố gắng!

Nhưng bỗng nhiên, ngay khi mũi chân con bé vừa mới chạm gần tới khung cửa, một tiểu thiên thần đã từ đâu bay đến, níu nhẹ lấy vạt váy Xư Bi mà giữ lại.

- Chị Xư Bi à! Đừng đi mà... Ở lại đây chơi với em đi!

Nghe thấy thế, Yul bỗng quay ngoắt lại, trừng mắt nhìn vẻ nạt nộ khiến Ryuu phải giật mình núp vội đằng sau áo Windy.

- Không được đâu nhóc ơi! Cô ấy phải đi cùng anh rồi!

Nói rồi, hắn nắm lấy tay Xư Bi, cả hai quay lại nhìn nhau lần cuối, như thầm trao một lời thề ước nào đó qua ánh mắt... Rồi nhẹ nhàng... từ từ... bước qua cánh cửa kia...

Thân thể chúng cứ như trầm dần vào dòng màu hư ảo đó, nó xoáy quanh và làm tan biến mọi hình ảnh.

Trong dòng gió, Yul sẽ bay mãi theo đó, hòa mình cùng những cánh bồ công anh, rải rác khắp nhân gian một màu trắng xanh vô tận... Mang theo niềm ước vọng về một ngày đoàn tụ không xa trong một trăm năm nữa.

Mây, gió, cát, bụi và ánh sáng... sẽ là cầu nối khiến hắn bay mỗi lúc một xa, hòa cùng lời thì thầm âm vang trong làn gió.

Em hãy cứ ở đó...

Chờ anh trong làn gió...

Tâm hồn hòa cùng những cánh bồ công anh...

Rải rác khắp nhân gian một màu xanh vô tận...

Và anh sẽ mãi mãi đợi em... Ở nơi đó!

Nơi nhân gian thuộc về chúng ta...

Một tình yêu bất diệt!

...........................

100 năm sau, trên một con đường đại lộ tại thành phố Seul, mọi cảnh vật vẫn vậy, sự sắp đặt của nhân gian... Họ lại gặp nhau. Lúc này, Yul và Xư Bi đều đã được chuyển kiếp thành một người bình thường, họ sống bình dị với một cuộc sống giản đơn nhưng đong đầy hạnh phúc của người phàm trần. Và vô tình, Yul đụng phải vai Xư Bi khi con bé đang đi ngược chiều với hắn và khẽ lướt qua nhau.

Một cái đụng nhẹ.

Một khoảnh khắc để ngước lại nhìn nhau.

Những ký ức chợt ùa về trong đôi mắt...

Cả hai cứ ngơ ngác nhìn...

Nghĩ ngợi gì đó, Xư Bi lại chợt gạt đi rồi bước tiếp. Dù sao cũng chẳng nên bắt chuyện nhiều với người không quen. Nó khẽ lắc đầu... Nhưng rồi... Yul lại chợt níu lại. Khi bàn tay con bé mới vừa vung ra đằng sau, ánh mắt hắn đã bị thu hút ngay bởi thứ ánh sáng đang lóe lên trên chiếc nhẫn – chiếc nhẫn có màu xanh lục với thứ ánh sáng lấp lánh chẳng giống kim cương mà lại lung linh diệu kỳ. Thứ ánh sáng ấy... nó không có ở nhân gian.

Nắm chặt lấy bàn tay con bé, Yul chợt giữ lại. Nhưng ánh mắt khó hiểu của Xư Bi lại khiến hắn phải vội buông ra. Lắp bắp trong vài câu xin lỗi và tìm thêm cớ để tò mò.

- Cô... sao lại có chiếc nhẫn này?!

- Tôi... cũng không rõ, nghe nói là do gia đình truyền lại. Nhưng điều đó thì có liên quan gì đến anh không!

- Ơ không... tôi xin lỗi!

Biết mình đã làm phiền đến Xư Bi, Yul lại vội vàng cúi đầu xin lỗi để con bé được tự nhiên bước tiếp.

Nhưng Yul vẫn lặng nhìn theo...

Nhìn theo cái dáng vẻ đó, có vẻ rất xa mà lại thật gần!

Hình ảnh về chiếc nhẫn chợt hiện lên trong đôi mắt...

Ùa về tâm trí là một đám cưới với người con gái kia kề bên...

Người con gái ấy...

Vô cùng quen thuộc... quen thuộc đến mức...

Mọi hình ảnh, mọi ký ức... từ một trăm năm trước... chợt ùa về, ngập tràn trong tâm trí... Tất cả, dường như chúng chưa bao giờ bị mất đi mà chỉ được giữ nguyên ở đó, chờ đợi một ngày họ sẽ gặp lại nhau trong kiếp chuyển sinh rồi vội vàng ùa về để níu giữ lấy tình yêu vốn có.

Vội vàng quay người lại, hắn rảo bước lao theo dòng người đó, nhìn bóng con bé đã khuất dần trong những ánh đèn xe cộ tấp nập... Nhưng Yul tin, trong cái thành phố nhỏ bé này, rồi sẽ có một ngày họ được gặp lại nhau, để bắt đầu một tình yêu thế kỷ.

Làn môi khẽ mấp máy một cách rụt rè rồi chợt hét thật to... hắn gọi lại tên con bé theo dòng ký ức chợt ùa về...

" Xư bi... Na Xư Bi!!! ".

.........

Trong lúc đó, Xư Bi ở phía ngược đường bên kia, đang đi hối hả lẫn trong dòng người tấp nập, bỗng... nó nhớ lại cái vẻ mặt đó!

Quả thực rất quen, mà không sao nó nhớ ra được, vì trong cuộc đời của con bé, từ khi sinh ra... nó chưa từng gặp người ấy... ở kiếp này... Nhưng! Còn kiếp trước?!

Phải rồi, kiếp trước. Ánh sáng từ chiếc nhẫn có màu lục lam bỗng lóe lên một cách lạ thường, khiến mọi ký ức cũng chợt ùa về trong tâm trí con bé.

Khoảnh khắc này... là khoảnh khắc định mệnh... cho một tình yêu.

Một thoáng khẽ bối rối, Xư Bi vội lội ngược dòng để quay trở lại, miệng thầm lẩm bẩm.

- Yul... Người đó tên là Yul...

...........................

***

Mỗi câu chuyện đều có một kết thúc, dù là vui hay buồn. Nhưng trong câu chuyện lần này, tôi xin dành lại cái kết thúc cho các bạn đấy!

Liệu họ có gặp lại nhau giữa dòng đời xáo trộn?!

Liệu những ký ức xưa có thực sự trở về?!

Liệu một tình yêu mới sẽ lại bắt đầu?!

Liệu họ sẽ lại có một đám cưới hạnh phúc và được sống bên nhau như những con người bình thường... với những hạnh phúc được làm nên từ những điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống hằng ngày.

Một cuộc sống giản đơn không cần đến phép thuật hay quyền lực cũng có thể đem lại hạnh phúc xum vầy cho một con người. Nhưng điều quan trọng nhất là họ phải biết nâng niu, trân trọng và nắm giữ lấy hạnh phúc ấy bằng cách xây đắp lên cuộc sống của mình từ những gì chân thành nhất!

Họ có thực sự được hạnh phúc hay không?! Điều đó tùy thuộc vào trí tưởng tượng của các bạn đấy!