Cô Dâu Quỷ

Chương 29: Chắp thêm đôi cánh...thành một thiên thần!




Nếm nước mắt chảy ngược vào tim...

Em không tin là anh lừa dối...

Sự thật sẽ thế nào nếu lại bị sửa đổi...

Thôi thì em cũng đành buông lơi...

...................

Sự mất tích đột ngột của Nữ Hoàng khiến tất cả mọi người đều nháo nhác, Yul như chết đứng trên ngai vàng. Bất cứ tiếng ồn nào cũng không thể khiến hắn bận tâm được nữa.

... Xư Bi... Lại một lần nữa... tuột khỏi tay hắn... Không thể nào...

.........................................

Trong lúc đó, tại lâu đài của cái YuMi, Xư Bi đã bị bắt nhốt trong vòng tay xiềng xích của nó. Không thể thoát ra được, con bé chỉ biết kêu gào lên thảm thiết. Đứng đằng sau những song sắt cứng đanh, nó hét lên từng tiếng ầm trời:

- Thả tôi ra! Cô làm cái trò quái gì vậy hả! Có giỏi thì đường đường chính chính ra đây đối mặt với tôi xem nào! Chỉ có thể bắt cóc lén lút thế này thôi sao!!

Những lời nói của Xư Bi phần nào cũng làm kích động đến lòng kiêu lãnh của cái YuMi, nhưng không quát lại, nó chỉ khẽ cười khẩy rồi phẩy tay một cái khiến cho tất cả những song sắt kia đều đột ngột biến mất. Đưa bước tới lại gần Xư Bi, YuMi ngước lên nhìn nó đầy khiêu khích.

- Bình tĩnh đã nào! Tôi đưa cô đến đây chỉ vì có ý tốt thôi mà!

- Hừ! Cô mà cũng có ý tốt được sao!

- Đừng nổi giận như vậy chứ! Ý tốt của tôi... cô sẽ được biết ngay sau đây thôi!

Nói rồi, nó liền dắt Xư Bi đến một căn phòng, mà ở đó, mọi sự thật đều bị rũ bỏ...

..............

Đằng sau lớp rèm ấy là một căn phòng có màu hồng tối sẫm, với những tia sáng mờ ảo chỉ hắt hiu chiếu nhẹ đan xen, ở giữa trung tâm là một quả cầu thủy tinh với tất cả những gì mà Xư Bi muốn thấy. Như một cuộn phim quay chậm, nó chiếu lại mọi điều đã từng xảy ra.

Khẽ tiến đến lại gần quả cầu ma thuật, đặt nhẹ tay lên đó khiến nó đột ngột phát sáng ra những tia màu đỏ trong suốt. Vội vàng rụt tay lại, Xư Bi khẽ lắp bắp:

- Thứ này là...

Không thèm bận tâm đến câu hỏi của cái Xư Bi, YuMi lại bắt đầu đánh lảng sang vấn đề chính mà nó muốn đề cập tới.

- Cô có còn nhớ sự mất tích đột ngột của ba cô không?! Và bây giờ, chắc cũng đã lâu cô không nghe được tin tức gì về hai người chị của mình nhỉ!

- Cô... ý cô là sao! – Đôi chút tò mò lẫn lo ngại chợt dậy lên trong lòng Xư Bi khi YuMi tự dưng đề cập đến vấn đề đó.

- Câu trả lời ở ngay đây thôi!

Vừa dứt lời, nó chợt tiến lại gần quả cầu ma thuật rồi khẽ đưa tay lên xoay nhẹ một vòng quanh đó. Bất giác, thứ ánh sáng nhạt nhòa bên trong quả cầu ma thuật bỗng chốc xoáy đều lên những tia màu lung linh rải rác như từng dải ngân hà. Trông chúng thật đẹp nhưng ý nghĩa lại chẳng tốt lành chút nào. Hiện lên đằng sau những thứ màu lấp lánh ấy chỉ là máu và nước mắt.

Nước mắt của người cha, của hai cô chị nó, và máu từ bàn tay Yul ứa ra khi hắn vung cây lưỡi hái chém thẳng vào ba người họ một cách vô cùng tàn nhẫn.

Phải Yul đây không?! Một con Quỷ máu lạnh?!!

Cả người Xư Bi như chết đứng. Mắt nó cứ đờ ra và hoang mang không thể nghĩ gì hơn nữa, chỉ biết lắp bắp:

- Không... không đúng... không thể nào... – Những gì mà Xư Bi nhìn thấy khiến cho nó quá choáng váng đến nỗi không thể cất lên dõng dạc từng lời.

- Rất tiếc! Nhưng sự thật thì thường phũ phàng. Trong cuộc chiến tranh giành Địa Ngục giữa tôi và Yul, tôi đã phải bắt ba người trong gia đình cô về làm nô lệ linh hồn nhằm gây sức ép với Yul mong anh ta có thể nhún nhường. Nhưng ai dè... có lẽ là quá máu lạnh nên cũng chẳng thèm nghĩ tới tình thân. Anh ta vẫn thẳng tay chém giết họ để giành lấy phần thắng về mình. Biết làm sao được đấy! – Vừa nói, YuMi vừa thở dài vẻ đồng cảm lẫn ngao ngán.

- Gì chứ... sao anh ta dám... – Nỗi uất hận bắt đầu dâng lên trong con người nó. Tiềm thức dần bị đánh mất bởi thứ thuốc độc đã lan dần ra trong cơ thể, hòa lẫn vào dòng máu khiến Xư Bi không thể tự điều khiển được suy nghĩ và hành động của mình. Con bé cũng bắt đầu bị mất tự chủ trong cả lời nói.

............

Nó vừa dứt lời thì Yul cũng đột ngột xuất hiện, mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian chính xác đến nỗi như đã được sắp đặt từ trước.

Hắn sừng sững bước vào, nhìn quanh một hồi rồi tiến lại gần chỗ YuMi đang đứng, đương định quát lên thì bị ánh mắt đang rung lên những tia lửa giận của Xư Bi chặn lại. Nó rầm rập tiến đến, đột ngột vung tay tát thẳng vào mặt Yul cùng với những lời lẽ vô cùng cay độc. Hắn như chết đứng trước cái hành động vô cùng choáng ngợp ấy, Yul không hiểu vì sao Xư Bi lại có thể ăn nói như thế, nhưng YuMi thì lại hoàn toàn rõ ràng.

Bởi lúc này, khi kịch độc đã thực sự phát huy tác dụng, nó ngấm sâu vào cơ thể và sôi lên cùng dòng máu đang run lên vì tức giận, đó là " Độc Kích Hận ". Thứ thuốc độc dùng để điều khiển cơn giận dữ của người nếm phải, khi đã ngấm độc, toàn bộ hành động cũng như ý thức sẽ bị điều khiển bởi người đầu độc – tức cái YuMi. Vậy nên, vào lúc này đây, những lời cay độc mà Xư Bi đang nói... dù rằng rất giận nhưng vẫn không phải là do nó hoàn toàn muốn.

- Anh chỉ được có thế thôi à! Anh chỉ được có vậy thôi sao...

- Xư Bi... em đang nói cái quái gì vậy...

- Đồ dã thú! Sao anh lại có thể nhẫn tâm như vậy được cơ chứ! Người nhà tôi đã làm gì anh hả! Sao lại ra tay với họ độc ác như vậy!! Anh đúng là con cầm thú! Tôi hối hận khi đã lấy anh! Thật ghê tởm! Tránh xa tôi ra! Đừng bao giờ để tôi gặp lại anh một lần nữa! Tôi quá thất vọng về anh rồi!!

Lời nói lẫn với nước mắt cứ tuôn rơi mà nó không sao kiềm chế lại được.

Lệ rơi nhạt nhòa hai bên bờ má khiến con bé cảm thấy tái lòng vô cùng. Nó rảo chân bước vội đi trong đau đớn mà cũng không hề ngoái lại. Bởi nó không muốn, mà cũng không biết vì sao mình lại không thể.

Bước tiếp và ra đi...

Để lại mình Yul trong đớn đau và sự tuyệt vọng...

Hắn hoàn toàn... quá bất ngờ trước những lời nói ấy...

Không thể tin được sẽ có lúc hắn lại phải nhận lấy những lời nói nhẫn tâm như thế từ Xư Bi – người con gái quan trọng nhất của đời mình.

Đắng lắm ý...

...................................

Vượt qua mười tám tầng của Địa Ngục, qua bao cửa ải thây ma, nhưng lần này, nó không còn phải rón rén và lén lút run sợ như lần trước nữa, bởi bây giờ, con bé đã là Nữ Hoàng – sự xuất hiện của nó quá đỗi oai nghiềm và đầy uy lực.

Từng bước sừng sững bước qua, mọi thần dân đều phải cúi nhìn, và không một ai dám chặn lại bàn chân của con bé.

.........

Trở về hạ giới, nhưng không xuất hiện tại lâu đài của mình, nó được đưa tới một nơi mới. Có lẽ là vì không cùng đường ra, và lần này con bé bay qua đường Luân Hồi chứ không phải là dòng sông Chết nữa mà!

Nhưng... kì lạ thay... nơi mà vòng luân hồi đưa nó hạ thân đáp xuống lại là... chiếc cầu trượt!

Nó được xuất hiện ở bên trong chiếc cầu trượt ấy, nơi căn nhà nhỏ bằng nhựa cheo veo nên nóc cầu trượt mà con bé vẫn thường trốn ba hồi bé, và cả cái lần tránh Yul.

Nhẹ nhàng bước xuống và trượt ra ngoài, nó đặt mông cái phịch xuống nền cát mà bất giác cười phá lên thích thú. Nhưng rồi lại khóc, những dòng nước mắt cứ nhạt nhòa tuôn ra ướt nhòe hai bên má, rồi lại sưng tấy cả khóe mi bởi cảm giác cay cay mằn mặn. Nó muốn dừng lại... nhưng sao không nổi?!

Bởi... những kỷ niệm ấy... cứ phút chốc ùa về trong tâm trí nó. Nó nhớ... lúc được ở bên Yul... nó nhớ... lúc được Yul dỗ dành... và khi hắn chạm nhẹ lên bàn tay nó, ôm chặt nó vào lòng cùng những lời nói ngọt ngào an ủi. Cũng chính tại nơi đây thôi mà!

Nhưng rồi, tất cả những kỷ niệm ấy đều bị đánh vụt đi bởi hình ảnh máu me tàn bạo mà nó mới được nhìn vài tiếng trước đây thôi. Chúng rõ ràng và khiến nó đau đớn quá! Tại sao Yul lại có thể làm như vậy! Có thật là Yul làm không?! Hay chỉ là một vở kịch do YuMi tạo nên! Nhưng... rõ ràng là Yul mà... là ba và hai chị mà! Những gương mặt thân thuộc ấy... liệu nó có thể nhầm được không?! Nó quá thất vọng về Yul rồi!

Nó nhớ ba và hai chị quá! Dù ba đã từng đánh đập nó. Dù chính ba đã là người khiến nó phải sống một cuộc sống nửa người nửa quỷ. Nhưng cũng chính ba lại là người khiến nó được gặp Yul. Tuy lý do chẳng phải tốt đẹp gì... nhưng... nó vẫn thấy hạnh phúc... hạnh phúc khi được gặp Yul... hạnh phúc khi được ở bên hắn... được yêu và biết đau vì một người. Nhưng rồi, giờ đây, nó lại phải cảm thấy hối hận vì tất cả những tình cảm đó. Nó muốn xóa sạch... nhưng sao không thể?!

...................

À mà được chứ!

Nghĩ đến đây, nó chợt nhớ tới chiếc vòng hình thành giá với một nửa đôi cánh còn chưa được ghép lại. Vội vàng lấy chúng ra từ vạt áo của mình, Xư Bi cầm hai mảnh cánh lên mà rụt rè do dự. Nó vẫn còn cảm thấy bối rối và tiếc nuối lắm! Từ bỏ cuộc sống này của mình, quên đi hết quá khứ, để rồi đến với Jen mong nhận được sự giúp đỡ. Có nên không?!

Nghĩ ngợi một hồi, rồi con bé lại thở dài và đành quyết định ghép chập cả hai mảnh lại làm một. Chiếc vòng bất giác chuyển màu thành trắng và đột ngột tung cánh bay vút lên không trung với muôn vàn màu sắc chói lóa cả một vùng không gian. Mắt nó cứ như hoa lên và nhòa màu đi vì điều đó. Hiện lên trong thứ ánh sáng diệu kỳ kia là hình ảnh của Jen từ từ hiện ra, với một đôi cánh trắng và bộ trang phục của thiên thần, hắn nhẹ nhàng bước xuống rồi dịu dàng đưa tay chào đón nó.

- Em đã quyết định rồi à! Sẽ đi cùng anh chứ?!

- Đi... nhưng mà đi đâu cơ... – Vừa nói, nó vừa rụt rè nắm lấy bàn tay hắn với một chút do dự vì chưa thực sự dám quyết định điều này.

- Đến với cơ hội sống thứ hai! – Jen khẽ mỉm cười và nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nó, kéo vụt đi trong sự ngỡ ngàng của con bé và bay vút lên tầng không.

.....................

Vượt qua bao nhiêu tầng mây mà có lẽ là nếu để đo thì cũng chẳng có ai có thể xác định cho chính xác nổi. Nhưng nó biết rằng quãng đường này rất dài, mà Jen lại đi chỉ trong có nửa cái nháy mắt! Dừng lại ở một nơi mà người ta thường nói rằng chỉ có ở trong những câu chuyện cổ tích, nơi dành cho các vị thần tiên và người trần thì không thể nào bước tới. Nhưng hôm nay, rõ ràng là nó lại được tới đó thêm một lần nữa. Phải nói làm sao nhỉ... nơi này quá đỗi quen thuộc! Bởi chỉ cần nhìn lại một lần thôi, con bé cũng có thể đoán ra ngay... cổng Chuyển Sinh.

Cổng Chuyển Sinh – cánh cổng có hai màu đen trắng mà nó đã từng được Bụt đưa tới khi lần đầu tiên biết đến cái chết. Và nó đã được chọn lựa: "Làm Quỷ hay Thiên Thần?! ". Lời nói của vị thần Môi Giới lúc ấy bất giác lại hiện lên văng vẳng trong đầu nó. Nhưng con bé cũng phải nhanh chóng quên đi vì chẳng nên nhớ tới những kỷ niệm chẳng mấy hay ho ấy làm gì. Con bé sắp phải quên đi hết quá khứ đau thương để đến với một cuộc sống mới của mình rồi. Nó muốn được thử làm Thiên Thần.

............................

Sánh bước cùng Jen đi trên dải đường màu trắng xóa với sự ngạc nhiên và ánh mắt ngỡ ngàng của biết bao nhiêu vị thần tiên cứ thế đổ dồn về phía nó. Cứ như thể là vị trí của Jen ở đây đáng để mọi người phải kinh ngạc lắm vậy!

Dừng lại trước một lâu đài có màu... trong suốt như pha lê và rải rác xung quanh là hàng vạn cánh bồ công anh nhỏ bé li ti như hạt tuyết đang xoay mình nhảy múa tạo nên những vũ điệu thật tuyệt vời. Và tự ở phía trên cao nữa kia, các nàng tiên lấp lánh đang chăm chỉ dệt những sợi nắng vàng óng ả để lấy ánh sáng trải xuống khắp nhân gian bằng đôi tay khéo léo của mình. Còn gió thì được tạo ra từ những tiếng đàn, đó là những vũ khúc thiên thần được rung lên khi các nàng tiên nhẹ nhàng chạm tay vào làn gió và kéo chúng ra những âm điệu ngọt ngào.

Mọi thứ xuất hiện ở đây đều thật tuyệt vời, mang cho nó một cảm giác gì đó rất thanh bình mà lắng đọng, chỉ mới đứng ở đây và lặng yên ngắm nhìn một lát thôi cũng đủ để cho nó thấy thư thái tâm hồn lắm rồi!

Lon ton bước lại gần với tất cả sự tò mò đang có, nó rụt rè ngó đầu qua khung cửa sổ và cố gắng rướn mắt nhìn mọi vật bên trong.

Xuất hiện phía đằng sau những khung cửa sổ ấy là hình ảnh của một vị thiên thần vô cùng xinh đẹp với bộ cánh mang màu trắng tuyết ánh lên những tia bạc lung linh huyền diệu. Bà khẽ lướt nhẹ qua những vị tiểu thiên thần khác và dịu dàng chỉ bảo cho họ. Có lẽ ở đây, bà là người cai quản cung điện này – Lãnh Nguyệt Cung ( cũng giống như chị Hằng Nga trên Cung Trăng vậy!).

Trong khi nó còn đang ngơ ngác đắm mình vào cảnh vật lộng lẫy bên trong thì bất thình *** h, thần Mặt Trăng xuất hiện, bà ấy nhẹ nhàng lướt tới trước mặt nó và đón chào con bé bằng một nụ cười thân thiện.

Hình ảnh của một vị thiên thần có vẻ đã đứng tuổi nhưng nét đẹp lại vẫn còn rất đỗi trẻ trung và thanh tao khiến con bé sực nhớ tới một người. Một người mà nó không thể nào quên được, một người đã chung sống và chăm sóc nó suốt một năm qua, vị tiền bối ấy... Phải rồi! Mom Sunbeanim!

Còn đang mông lung với đống suy nghĩ rối tung lên trong đầu thì đột ngột Moon cất tiếng làm quen khiến con bé giật mình bừng tỉnh:

- Xin đón chào! Cuối cùng thì con cũng đã tới! Chúng ta chờ khá lâu rồi!

- Sao cơ! Người chờ con! Nhưng con đâu có quen người...

- Tất nhiên là con không quen ta. Nhưng tất cả chúng ta ở đây thì đều quen con đấy!

Bà ấy vừa dứt lời, tất thảy mọi thiên thần đều quay ngoắt ra nhìn nó, khẽ cúi đầu mỉm cười thân thiện... khiến con bé lại càng bối rối. Sao mà có thể như thế được nhỉ?!

- Rút.... Rút cục thì người là ai?! – Nó bắt đầu cất tiếng tò mò hỏi.

- Ta à! Ta là Moon, vị thần Mặt Trăng, có nhiệm vụ quản lý Lãnh Nguyệt Cung và cai quản trật tự giữa các thiên thần trên thiên giới.

" Moon sao! " – Cái tên này lại càng khiến cho nó dễ dàng liên tưởng đến Mom hơn, chẳng nhẽ hai người lại có mối quan hệ mật thiết gì với nhau?!

- Nhưng... có thể cho con hỏi một câu này được không! Mong là nó không quá bất kính. Người có quen ai tên là Mo...

Thậm chí, ngay khi nó còn chưa kịp nói hết lời thì Moon đã chợt chen vào trả lời một cách nhanh chóng.

- Mom đúng không?!

- Hơ... người cũng biết Mom sao?!

- Sao ta lại không biết. Bà ấy là chị của ta, cũng như ba chị em khác, chúng ta vốn là một đội đại hộ pháp gồm năm vị thần cùng giúp Thiên Đế cai quản đất trời với những quyền lực tối cao của mình. Nhưng chỉ vì một sai lầm không đáng có mà bà ấy đã hoàn toàn đánh mất đi mọi quyền lực cũng như chức vị của mình.

- Hả! Sai lầm gì cơ ạ?! Mất mọi quyền lực cũng như chức vị sao?!!

- Phải! Đó là vì bà ấy đã đánh đổi sự vĩnh hằng của mình để chôn nó xuống cùng Địa Ngục, để ra tay giúp đỡ cứu sống tính mạng một con Quỷ không đáng được sống, nhưng... nó lại là con của một người chị em trong số chúng ta.

- Sao cơ ạ! Một trong các vị thần lại sinh ra Quỷ sao?!!

- Ừm. Phải! Chuyện xảy ra từ mấy trăm năm về trước, khi mà lúc đó trên thiên giới, mọi trật tự vẫn còn chưa bị xáo trộn. Chúng ta là năm vị đại thần tiên cai quản trời đất...

***

" Ta – tức thần Mặt Trăng là Moon Soro có nhiệm vụ cai quản mọi giới nghiêm trên Thiên Giới và cũng là thần cai quản Lãnh Nguyệt Cung, điều khiển sự thay đổi của Mặt Trăng cũng như giữ gìn sự trật tự của hậu cung nơi Thiên Giới. Còn Mom sunbeanim, bà ấy là chị song sinh của ta, nhưng vì đã giúp thần Nước phạm phải một số giới nghiêm không thể tha thứ của luật trời, Mom đã bị tước bỏ quyền được trẻ trung mãi mãi không già như chúng ta. "

" Thần Nước?! Thần Nước là ai cơ ạ?! "

" À! Thần Nước là người chị em thứ ba trong năm vị đại hộ pháp chúng ta. Bà ấy có quyền điều khiển mọi sức mạnh thuộc về nước ở bất cứ nơi đâu, Thiên Đường hay Hạ Giới. Và lần đó, trong một dịp tình cờ khi đang lênh đênh trên mặt nước để cai quản lãnh địa của mình, cô ấy vô tình gặp một hồn ma còn chưa được siêu thoát và không biết phải trôi về nơi đâu. Có lẽ là hắn đã bị chết đuối và chưa thể tự tìm được phương hướng để giải thoát linh hồn cho mình. "

" Và... thần Nước đã làm gì với hồn ma đó?! Siêu thoát cho anh ta chăng?! "

" Không! Thật lạ là cô ấy lại không làm thế! Đáng nhẽ ra là phải siêu thoát cho hồn ma đó, thế là xong chuyện! Nhưng chỉ vì một vài giây phút yếu lòng, có lẽ là do duyên phận đã được sắp đặt từ kiếp trước khiến cho hai người họ lại yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên. Thật kỳ lạ! Tình yêu giữa một hồn ma và một vị thần, nó đến quá nhanh khiến chúng ta không thể nào ngăn cản kịp. Và rồi ngày tháng qua đi, Water đã dùng sức mạnh của mình để cố gắng duy trì dương khí cho hồn ma ấy, khiến cho hắn có thể tiếp tục tồn tại lại trên nhân gian này. Nhưng hậu quả để lại khi hai người đã vượt quá giới hạn cho phép của mình là sinh ra hai đứa bé trai vô cùng kháu khỉnh. Bởi chính sự hiện diện của chúng cũng không thể được chấp nhận trên thế gian này. Nhà trời phát giác được bí mật kinh thiên động địa, và mạng sống của chúng dần dần bị đe dọa, đó là vết ô lớn cần được xóa bỏ của bộ mặt Thiên Đình. Sự lẩn tránh là vô tác dụng khi mà thiên binh thiên tướng đã bắt đầu kéo đến và vây lấy họ. Trong giây phút đó, Mom đã phản bội lại Thiên Giới và sẵn sàng mang theo đứa con thứ hai của họ cùng chạy trốn xuống Địa Ngục, nuôi dạy và bảo vệ cho nó như con ruột của mình sau khi Water và hồn ma kia bị bắt giữ. "

" Trời đất! Thế còn đứa con thứ nhất! Số phận của nó sau này như thế nào?! "

" Ừm... nó đã được chúng ta bí mật nuôi dưỡng. Vì trong dòng máu của hai đứa bé đó, vô tình bị chia cắt bởi một nửa là ma và một nửa là thần. Đứa em trai hoàn toàn mang ma lực của âm giới, còn người anh trai lại mang dòng máu của một vị thần. Bởi vậy, nó nghiễm nhiên được âm thầm chấp nhận mà không phải sống chui lủi, lén lút như người em của mình. "

" Vậy là bây giờ... người anh đó vẫn đang được ở trên Thiên Giới, còn người em lại phải sống chui lủi dưới nơi Địa Ngục cùng Mom?! "

" Không hẳn là chui lủi, bởi... bây giờ hắn đã quá mạnh rồi! "

Hắn đã quá mạnh rồi sao?!

Câu chuyện này... mọi tình tiết... đều khiến cho Xư Bi chỉ nghĩ tới một người, và lý do mà Mom ở bên cạnh người đó cũng có lẽ là vì thế.

...................

Trong khi con bé còn đang mơ hồ đắm đuối với những suy nghĩ lan man treo tít tận tầng mây thì Moon đã tạm ướm cho nó được một bộ cánh phù hợp của một thiên thần. Đột ngột kéo tay và lôi tuột nó ra khỏi đống lòng bòng của sự rối rắm, bà đưa nó tới một gian phòng, nơi mà tất thảy các bộ trang phục của mọi loại thiên thần đều được lưu giữ ở đây. Khẽ phẩy tay một cái khiến cho tất cả những cánh cửa tủ xung quanh đều bất giác mở toang, hiện ra ngay sau đó là hàng loạt váy áo với những bộ cánh trắng muôn hình muôn dạng được chắp lên xung quanh bằng thứ hạt thiên thần khiến cho chúng trở nên lung linh hơn bao giờ hết.

Ánh mắt nó như hoa lên vì những bộ váy áo tuyệt đẹp của thiên thần, và rồi, ngay lập tức, sự chú ý được dồn về chiếc váy có màu xanh với những đường kim tuyến lục lam rải rác xung quanh đôi cánh trong suốt mang mùi vị của gió trời – đó là trang phục của thiên thần Gió.

Khẽ gật đầu ưng ý với sự lựa chọn của nó, Moon lại móc tay thêm một cái nữa khiến cho bộ trang phục đó lập tức được truốt lên cơ thể của con bé một cách gọn gàng, nhìn nó lúc này trông mới thực sự giống một thiên thần! Với bộ váy lụa màu trắng xóa thanh khiết và đôi cánh xanh lung linh huyền ảo, con bé khẽ tung tăng xoay mình nhảy nhót bước đi trên những bậc thảm mang màu pha lê và tự chọn lấy cho mình thêm một chiếc gậy thần có dáng vẻ của cánh bồ công anh xinh xắn. Một chiếc gậy nhỏ nhắn thế thôi nhưng lại mang sức mạnh biểu tượng của cả một thánh đường – là Thánh Đường Gió!

Thấy con bé chọn lấy chiếc gậy Gió, Moon cũng khẽ nghiêng đầu với một chút ngạc nhiên khi cất tiếng:

- Ồ! Con thích làm thiên thần Gió sao!

- Thiên thần Gió ư?! – Nó vẫn không hiểu vì sao Moon lại nói thế khi con bé vừa mới chạm tay lấy chiếc gậy thần.

- Phải! Đó chiếc gậy Vuốt Gió. Khi con chạm nó vào những mạch âm của gió, nó sẽ phát ra tiếng nhạc để điều khiển gió của dương gian. À... phải rồi! Nhắc tới Thánh Đường Gió, ta nghĩ con nên tới đó một chuyến để làm rõ chuyện này...

- Chuyện gì cơ ạ?!

- Con cứ đi rồi sẽ biết! Những nàng tiên Trăng sẽ giúp con đến được Thánh Đường.

..................................

Thả nó xuống Thánh Đường Gió, các nàng tiên Trăng lại nhẹ lướt bay đi trên những dải lụa màu của mình, khẽ ngơ ngác quay lại nhìn, con bé thực sự bị bất ngờ vì cảnh vật nơi đây... Chúng quá đẹp!

Đó là một cánh đồng xanh mươn mướt trải dài trên những ngọn bồ công anh xoay mình nhảy múa trong điệu gió và toát lên một màu trắng ngọt ngào như những bông tuyết mùa đông. Chúng lung linh và rạng rỡ, bởi mỗi cánh bồ công anh là biểu tượng cho một thiên thần, các thiên thần Gió chỉ bé xíu và nhỏ nhắn như từng cánh hoa, phát ra màu xanh lục lấp lánh trong ánh nắng ban mai thật thanh khiết. Họ mặc những chiếc váy màu xanh trong suốt và bay lượn trong không gian, cuốn mình cùng những cánh bồ công anh và nhảy múa trong làn gió, rải rác đâu đó là tiếng đàn hạc được cất lên khi các vị thiên thần đang khéo léo sử dụng cây gậy Vuốt Gió của mình để đánh vào những mạch âm của dòng nhạc, đó chính là cách mà họ đã làm nên Thiên Đường âm nhạc này.

Lặng yên ngắm nhìn và trải bước lướt đi trên những cánh bồ công anh xinh đẹp, chúng đưa nó lên rồi lại hạ nó xuống, nhịp nhàng cuốn con bé vào trong những dòng âm thanh của Thiên Đường âm nhạc. Ngỡ ngàng hạ mình xuống khi nghe thấy được một tiếng động lạ thường, nó gần giống như một tiếng chuông mà cũng lại mang chút âm hưởng của côn trùng kêu mỗi tối, râm ran nhưng trong vắt!

" Ryuuuuuu.... Ryuuuu....!! " – Tiếng động mỗi lúc một rõ ràng, nhưng không sao xác định được.

Giả vờ im lặng một hồi lâu, rồi bất thình *** h, con bé lại quay ngoắt lại để tìm kiếm, đưa ánh mắt trải dài khắp không gian nhưng vẫn chẳng thể thấy được điều gì bất thường... Cho đến khi... tiếng động ấy lại tiếp tục... phát ra ngay trên đỉnh đầu nó!

Đột ngột cúi phắt đầu xuống và đưa hai bàn tay lên đập cái bốp vào khoảng trống phía trên đầu mình, nó cảm giác như đã bắt được một vật gì nho nhỏ... nhưng nó lại có tiếng kêu " oai oái!! ".

Khẽ mơ màng vội mở hai bàn tay mình ra, thật từ từ và cẩn thận, con bé hồi hộp nhìn vào bên trong và hết sức ngạc nhiên khi thấy một sinh linh sống vô cùng nhỏ bé. Đó là một nàng tiên Gió có màu xanh lam trắng với những chiếc đuôi lục lạc ánh lên màu vàng cam dịu như thể là đom đóm vậy! Mỗi lần cô bé khẽ rung đôi cánh trong suốt mà mỏng manh của mình lên là những tiếng động " ryuuu " lại phát ra nghe như chuông gió vậy! Rất thích thú và vui tai! Ngoài ra điều này còn khiến cho nó

chợt gợi nhớ tới một nhân vật quen thuộc trong câu chuyện hoạt hình yêu thích.

- Ồ! Tinker Bell!! – Xư Bi khẽ thốt lên một cách hoảng hốt khi đã lỡ tay... đập bẹp dí cô tiên Gió!

- Không! Em không phải Tinker Bell! Em là Ryuu! – Bất thình *** h, cô bé chợt ngồi bật dậy và đứng chống nạnh xua tay một cách ương bướng.

- Hưm...! Nhưng nhìn em rất giống... và với những tiếng chuông... – Xư Bi vẫn ậm ừ, mặc dù nó không dám chắc chắn.

- Tiếng chuông?! Đây không phải là tiếng chuông! Đây là tiếng lục lạc kêu mà! Chị nghe xem này! – Nói rồi, cô bé lại bất giác bay vút lên không trung và xoay mình vẫy cánh, đôi cánh rung lên khiến cho những hạt lục lạc nhỏ xíu lại cất tiếng " ryuu " nghe thật lạ thường, nó gần như chuông nhưng lại giống như côn trùng kêu râm ran hơn vậy!

- Wow! Quả thật là vậy! Nhưng nếu không phải là Tinker Bell, vậy em là gì?!

- Hì! Em là Tiên Đom Đóm, người dẫn đường cho những vị khách mới tới ở Thánh Đường Gió này, hay còn gọi là Ryuu nữa!

- Ryuu à?! Nó nghe giống như tiếng nhạc phát ra từ những hạt lục lạc của em!

- Ừm! Đúng vậy! Mỗi nàng Tiên Đom Đóm đều có một tiếng nhạc riêng dành cho hạt lục lạc của mình để đánh dấu đường đi và phân biệt đẳng cấp.

- Đẳng cấp sao... – Xư Bi khẽ bật cười khiến cho Ryuu phải khó chịu, nhưng nó cười là vì thấy thú vị mà! Không nói nhiều nữa, đột ngột, Ryuu tóm chặt lấy một ngón tay của con bé và lôi tuột nó đi về hướng vào không biết nữa!

" Đừng cười! Em muốn cho chị đến gặp một người! À mà không... phải là ba ấy chứ nhỉ! " – Lời nói mập mờ của Ryuu cũng phải làm cho Xư Bi thấy lúng túng, lập tức, nó vội vàng chạy theo.

...............

Dừng lại trước một ngôi đền gỗ được xây nổi trên mặt nước với những hàng lau màu trắng sữa hòa quyện trong làn hương thanh thoát của những cánh bồ công anh được rải rác cùng màu xanh dịu dàng. Nó chợt khựng lại, như sững cả người, khi thấy... khi thấy... ba người ấy... Ba người, mà nó tưởng chừng như sẽ không bao giờ có thể gặp lại, nhưng sao, bây giờ đây... mọi hình ảnh lại rõ rệt đến thế!

Có phải là thật không?!

Ba người đang ngồi kia?!

Bên hàng ghế gỗ kia...

Đang đứng chờ nó?!

Đang hướng ánh mắt về phía nó?!

Đang mỉm cười với nó?!

Khiến nước mắt nó rơi...

Khóc mà không hiểu vì sao!

Khóc để dang rộng vòng tay, để đón nhận hạnh phúc...

Của ba, của chị hai và chị cả...

Nó nhớ cả nhà lắm rồi!

Nhưng sao họ lại xuất hiện ở đây?!

Chẳng phải là họ đã chết cả rồi sao?!

Chợt ngẩng đầu lên, khẽ lau vội chút nước mắt còn đương vương lại trên hai khóe mi, con bé ngơ ngác hỏi:

- Ơ! Papa, cả hai chị nữa! Sao mọi người lại ở đây?! Con cứ tưởng...

- Tưởng?! Tưởng gì cơ?! Tưởng rằng chúng ta đã chết rồi phải không! – Papa nhìn nó mỉm cười hiền lành, khác hẳn với lúc ông kéo nó đi bên dòng sông chảy xiết. Mọi thái độ đều khiến nó phải ngạc nhiên, nhưng cũng không thể làm vơi đi cảm giác tội lỗi đang mang trong mình của con bé được. Nghĩ vậy, nó liền cúi đầu xuống xin lỗi mà chẳng dám nhìn thẳng vào mặt mọi người, cứ nước mắt ngắn dài mà không sao kiềm chế lại được.

- Hức... chẳng phải là vậy sao... chẳng phải chỉ có người chết mới xuất hiện được trên thiên đường hay sao... Xin lỗi... tất cả chỉ vì con, chỉ vì con mà papa và hai chị mới bị đem ra lợi dụng... Chỉ vì con đã lấy một người chồng không tốt! Con xin lỗi... hức hức!!

Nghe con bé nói vậy, vừa nói, lại vừa rưng rức khóc, chị Xư Min cũng phải phì cười mà xua tay giải thích.

- Thôi nào em gái yêu! Đúng là chúng ta đã chết rồi, nhưng chẳng phải là chúng ta vẫn đang được đoàn tụ rất hạnh phúc trên thiên đường đó sao?! Hãy coi đó như là một đặc ân để khỏi phải buồn phiền. À... còn nữa... chuyện này không liên quan gì đến Yul cả! Xin em đừng đổ lỗi cho cậu ấy mà tội nghiệp! – Xư Min vừa nói vừa mỉm cười một cách nhí nhảnh, như thể là chị ta đang đùa vậy.

- Ơ! Sao lại không liên quan ạ! Chẳng phải anh ấy đã...

- Không phải đâu! Cái chết của chúng ta chẳng liên quan gì đến Yul cả. Ta tin là con đã phải thấy một sự thật không đúng với bản chất thực của nó! – Pa pa trả lời nghiêm nghị, ánh mắt ông rung lên kiên quyết khác hẳn với cái vẻ vô trách nhiệm thường ngày.

- Papa... papa nói thế là sao?! Con không hiểu! Mà rút cục là chuyện này như thế nào?! Mọi người có thể nói rõ hơn được không?!

Khẽ kéo nó ngồi xuống bên một bậc ghế gỗ được xây thành vòng tròn xung quanh ngôi đền nổi, chị Xư Man lại ôn tồn nói tiếp.

- Có phải em vẫn nghĩ Yul đã giết chết gia đình mình?!

- Ưm... vâng ạ! Nhưng... chẳng nhẽ lại còn có một sự thật nào khác nữa sao?! – Xư Bi bắt đầu nói chầm chậm lại bằng vẻ ngờ ngợ.

- Phải! Cậu ấy chưa bao giờ làm thế! Tất cả chỉ là một vở kịch mà con bé YuMi đã dựng lên qua quả cầu ma thuật của mình bằng phép Ảo Giác cấp cao khiến cho em không tài nào phân biệt được nên mới gây ra sự hiểu lầm trầm trọng như hiện nay – Chị ấy nói mà thở dài thườn thượt, đánh mắt nhìn qua phía Xư Bi để dõi theo thái độ của con bé.

- Chị... chị nói gì cơ?! Tất cả chỉ là một vở kịch á?!

———–

Xư Bi gần như chết đứng khi nghe thấy những điều mà chị nó nói.

Đôi tai nó cứ « ù ù » đi theo hơi thở của gió...

Và ánh mắt thì dần mờ nhòa bởi màu của nước mắt đang đẫm đầy trong đôi ngươi.

Tất cả, tất cả những gì mà nó nhìn thấy... lại không phải là sự thật!

Mọi vật, mọi vật đều đang chìm dần vào bóng tối... với những hình ảnh mỗi lúc một tan ra hệt như trái tim của nó vậy!

Và những lời đắng cay mà con bé đã dành trọn cho Yul lúc ấy... cũng không thể rút lại được nữa rồi.

Cái tát đó, chắc hẳn là nó đau lắm!!

Con bé khẽ nắm chặt bàn tay run rẩy...

Hối hận quá! Nhưng biết làm sao...

Mọi sự đã rồi, tại sao Xư Bi luôn ngốc nghếch?!

Nó không biết tin tưởng, luôn ngờ nghệch và dễ nghi ngờ để rồi rơi vào bẫy của cái YuMi.

Đã biết bao lần Xư Bi khiến Yul bị tổn thương.

Có lẽ, như Mom nói... trái tim hắn đã vỡ nát.

Liệu cho dù có cố gắng thì cũng có thể hàn gắn lại được những mảnh vỡ ấy không...

Không! Chắc hẳn là không rồi! Khó khăn lắm...

Nó đã tự đánh mất chính những cơ hội mà mình cố gắng làm nên... chỉ trong một khoảnh khắc.

.........................

***

- Cất nước mắt đi! Mọi điều bất ngờ vẫn còn chưa kết thúc đâu! Em cần đưa chị đến một nơi này để đón nhận thêm một sự thật khác nữa – Tiếng cái Ryuu bất ngờ cất lên đánh bật nó dậy khỏi những dòng suy nghĩ cực mơ hồ và vô cùng hoang mang ấy.

- Hả! Vẫn còn sự thật nào nữa sao?! Rút cục thì em là người dẫn đường hay là...

- Hì! Em là người dẫn đường, nhưng không phải là dẫn đường đi du lịch, mà là dẫn đường để đi đến những lựa chọn đúng đắn của trái tim! Ừm... còn lần này, chị tin em chứ?! – Nói rồi, Ryuu khẽ tung đôi cánh của mình ra rộng hơn rồi bay vút lên tầng không, mở rộng bàn tay để đón nhận lấy lời chấp thuận của Xư Bi.

Ậm ừ một lát, rồi con bé cũng khẽ gật đầu, ngay lập tức, tất cả những cánh bồ công anh xung quanh liền rời mình khỏi mặt đất để nhấc bổng hai đứa nó lên, chúng chụm lại với nhau và tạo thành một con thuyền mang màu trắng xóa vô cùng kỳ diệu! Đưa bọn nó đi bằng cách lướt nhẹ trên sóng bầu trời, để cùng tận hưởng cái cảm giác thanh bình thư thái đó. Khi gió khẽ cuốn lấy những làn tóc mai còn đương vương xù xòa trên khuôn mặt vẫn còn đẫm nước mắt của con bé, nó làm chúng khô. Chỉ có vị mặn và cơn dát là vẫn giữ lại ở trong lòng.

Đến một giới hạn nào đó, bên bờ vực của Thánh Địa Lửa, ở nơi đó, những nàng tiên dẫn đường bình thường như Ryuu thì không thể nào xâm phạm tới. Vậy nên, Ryuu đành để con bé ở lại một mình và tiếp tục bước đi. Nó dặn, khi nào nhìn thấy một thánh đường màu trắng với những hàng cây lửa màu vàng được bao bọc xung quanh thì hãy dừng lại, đó chính là nơi mà Xư Bi cần đến. Nghe lời Ryuu, Xư Bi lại tiếp tục cưỡi gió để cùng những cánh bồ anh chắp nối hành trình đi tìm sự thật về bản thân mình.

Thế giới này, còn có quá nhiều điều tò mò đối với nó.

Nhưng nếu không tự tìm lấy lời giải đáp thì cũng sẽ chẳng có ai giúp nó được cả!

........................

Đến trước Thánh Địa Lửa, đó là một nhà thờ bay có màu trắng xóa với những hàng cây màu vàng rực cháy được trồng rải rác khung quanh nơi này, tạo nên một khung cảnh cực kỳ hoành tráng. Nó chỉ dám bước lại tới gần, rụt rè đưa tay lên gõ cửa.

Tiếng gõ cửa vọng lại vài ba lần, nhưng không hề có người bước ra mở cửa.

Con bé vẫn đứng đó, giữa một thánh đường toàn lửa, sức nóng của những hàng cây màu vàng rực cháy xung quanh khiến con bé có cảm giác như mình đang bị thiêu đốt, cả người rạn nứt và khô khốc vô cùng. Nhưng theo lời dặn của Ryu, nó vẫn đứng đó... và chờ đợi. Cho đến khi có một giọng nói vọng ra:

- Ai gọi đó! Nếu là thỏ, cho xem tai. Nếu là trai...

- Con là Thiện Quỷ – Na Xư Bi! – Chẳng cần chờ đến lúc Thần Lửa nói hết câu, con bé đã dõng dạc trả lời.

Ngay khi con bé vừa dứt lời, tiếng bước chân từ bên trong mỗi lúc một vọng ra nhanh và mạnh hơn. Rồi bất thình *** h, bà ấy mở cửa. Đó là một bà lão đã già với thân hình mảnh dẻ, lùn tịt và không lại mấy thanh tú như những vị thần khác. Khá ngạc nhiên nhưng vẫn còn chưa ngạc nhiên bằng vẻ mặt của bà lão khi nhìn nó, bà ấy chợt thốt lên bàng hoàng rồi nắm chặt lấy bàn tay nó, kéo tuột vào trong căn nhà thờ.

- Chính là con rồi! Ta đã đợi con ở nơi này hàng trăm năm nay!

- Đợi... đợi con sao?! Nhưng con mới gặp người lần đầu, thậm chí chúng ta còn chưa từng biết nhau.

- Con chưa biết chúng ta, nhưng chúng ta thì lại hoàn toàn rõ về con. Truyền nhân của Quỷ ạ!

- Truyền nhân của Quỷ?! Người vừa gọi con là gì cơ?!

- Phải! Con chính là truyền nhân của Quỷ. Đã đến lúc con nên được biết về thân phận và sứ mệnh thật của mình. Kể từ khi con được sinh ra...