Cô Dâu Quỷ

Chương 15: Tiếp cận con quỷ




Note: Chap này có vài cảnh nóng —–>dành cho 16+ đấy nhá! Ai 16- đọc xong miễn kêu ca

Tắm cùng tớ nhé! Chỉ hai đứa mình mà thôi... không mặc gì cả!

—————————

Sáng hôm sau, nó cứ trằn trọc mãi... Mà thực ra là trằn trọc mãi từ tận đêm hôm qua, đến nỗi sáng hôm nay... vầng mắt nó thâm quầng.

Mệt mỏi chưa hết, vừa bước xuống nhà, nó lại đụng ngay tên Yul. Cũng chẳng hiểu sao, hắn cứ nhìn chằm chặp vào chiếc vòng đeo trên tay con bé, rồi mỉm cười thích thú, thật khó hiểu... nhưng con bé cũng chẳng quan tâm!!

............

Ngày hôm nay lớp nó có học sinh mới, nghe bọn con gái xì xào thì sẽ là một cậu thanh niên rất điển trai. Nhưng, ngay khi " cái cậu thanh niên " ấy vừa bước vào lớp, con bé đã gần như chết đứng khi nhận ra đó là Chun!!!

Sao Chun lại học ở đây?! Lại còn cùng lớp nó?! Thậm chí, không ngần ngại, bạn ấy thản nhiên tiến ngay tới chỗ nó, và nháy mắt xin ngồi cạnh.

- Tớ ngồi đấy được chứ?!

- Ừ... mà ừm... tùy cậu...

Con bé ậm ừ mà vẫn thấy run run, không hiểu sao nó lại có cảm giác lạ kỳ này từ cậu ấy. Có lẽ nào... là do hai đứa đều là Thiện Quỷ?! Hay con bé lo lại bị chiếm mất " địa bàn "... He he! Mà chắc là không đâu. Vì Chun thích làm Quỷ cơ mà... nghĩ tới đây, Xư Bi chợt thấy chạnh lòng.

.....................

Đang huyên thuyên nói chuyện, bỗng, cô giáo chợt gọi phắt Chun lên, mà mặt có vẻ nóng giận lắm?!

Chun vẫn tưng tửng, nó có vẻ khệnh khạng trong cái lớp này. Nhưng điều đó lại càng khiến tụi con gái nhà giàu rít lên vì thích thú.

- Sao em lại khai man giới tính!!! – Cô gắt lên hỏi.

Con bé vẫn ngơ ngác, cầm cái tờ sơ đồ lớp lên và đưa mắt qua nhìn chữ girl to đùng trên tên nó. Ơ! Nhưng như thế là đúng mà...

Chun lúng túng...

- Thưa cô... em đâu có khai man.

Nói rồi, đột ngột cầm lấy tay cô, xong... đặt phắt lên ngực mình... khiến cô giật mình rụt lại. Mặt có vẻ tái nhợt – y như cái con nhỏ tóc xoăn ở khu giải trí.

- Cô thấy sao ạ?! – Chun khẽ nhếch môi, cười và hỏi.

Trước thái độ có vẻ khinh khỉnh của Chun, cô lại càng thấy nghi ngờ, nhưng... so với những gì cô vừa " chạm phải " thì... hai má cô bỗng chốc nóng bừng.

- Ừm... hơi nhỏ... nhưng cũng gọi là có! – Cô ậm ừ mà chỉ muốn nói nhanh cho qua chuyện – Thôi! Em về chỗ được rồi.

Chun trở về, ngồi phịch xuống bên cạnh nó, rồi nhoẻn cười, con bé cũng cười theo – nhưng là một "cái" cười rất gượng. Nó vẫn còn lan man nghĩ... " tại sao cả hai lần, sau khi sờ ngực Chun người ta đều nói thế nhỉ... ".

...................................

Tan học cũng là lúc Xư Bi vội vàng đi tìm Jen, đã hai ngày nay con bé không gặp hắn rồi, tự dưng lại cảm thấy... thiếu thiếu?! Nó không biết phải giải thích cái cảm giác này thế nào nữa... nhưng có một điều con bé biết rõ... khi vắng Jen – nó thấy trống trải trong lòng, chẳng hiểu như thế có gọi là nhớ không ~"~!

Tuy nhiên, ngày hôm nay thì nó không thể đi được một mình, vì từ sáng tới giờ Chun cứ bám dính lấy con bé hoài. Nhưng mà nó cũng không cảm thấy khó chịu cho lắm, vì dù sao... có một người bạn đồng hoàn cảnh cũng tốt mà!

Vừa bước vào cửa thư viện, nó đã vội vàng nhìn quanh, nhưng mà chẳng thấy Jen ở đâu cả. Con bé liền lóc cóc dắt tay Chun chạy về phía cuối thư viện, đó là một góc phòng mà chẳng mấy ai lui tới, cũng là nơi mà lần đầu nó và Chan cùng đọc truyện ở đây.

" A ha! Thấy rồi... một cái chân đang thò lò ra ngoài! " – Con bé thầm reo lên trong lòng như thế rồi vội vàng chạy tới... bắt quả tang!

Ý cha... Jen đang ngủ nè! Hắn đọc sách gì mà ngủ thiệt say. Nhưng phải công nhận là Jen nhìn góc độ nào cũng thấy đẹp thiệt đó... hiền lung linh... Mắt con bé lại sáng lên trong thấy. Rồi nó vội giật quyển sách trên tay Jen ra, luýnh quýnh xua xua qua mặt hắn...

" Hì... anh tỉnh rồi!! " – Con nhóc chợt nhoẻn cười khi thấy Jen tỉnh dậy. Khuôn mặt vẫn còn mơ màng vì cảm giác ngái ngủ của hắn nhìn cũng thật yêu! Xư Bi tít mắt...

Nhưng những điều đó lại chợt làm Chun cảm thấy chạnh lòng. Con bé cũng ngồi xuống theo Xư Bi.

- Hi anh! Em là bạn của Xư Bi!

Jen nhoài dậy, dang tay hít thở vài cái rồi nheo mắt nhìn Chun...

- Bạn trai à?!

Vừa nghe Jen hỏi, Xư Bi lại tái mặt, nó vội chối ngay!!

- Á! Không phải đâu! Cậu ấy là con gái mà!!

Xư Bi vừa dứt lời, Jen cũng tròn mắt quay ra nhìn... rồi dường như ngạc nhiên lắm lắm, hắn phì cười.

- Cá tính thật!!!

" Cá tính?! " – Đó là điều đầu tiên mà Chun nghe thấy từ một đứa con trai. Trước kia tụi nó toàn chê Yul là " bệnh hoạn ". Nghe Jen nói... Chun lại chợt cảm thấy ấm lòng. Có lẽ, chính những cử chỉ thân thiện ấy khiến cho Jen trở thành chàng hoàng tử bạch mã trong lòng đa số mọi người.

- À! Hôm nay tìm anh có việc gì thế?! – Jen quay ra hỏi.

- A... suýt thì em quên mất... – Nói rồi, nó vội vàng lấy ra từ trong cặp một mẩu giấy nhỏ nào đó và bẽn lẽn đưa cho Jen sunbea một cách ngượng ngùng – Cái này...

Cầm mẩu giấy lên xem, Jen trầm ngâm rồi lại ngước lên nhìn nó.

- Vé mời đi picnic sao?!

- Ưm... vâng ạ! Vì thầy hiệu trưởng nói em có thể mời 5 người nên...

- Mời anh hả... nhưng mà anh cũng có rồi! – Jen cười cười.

- Hả?! Sao cơ ạ!! – Con bé chợt ngước lên nhìn rồi tỏ vẻ lúng túng, trông nó có vẻ buồn buồn.

Thấy thế, Jen vội xua tay, hắn mỉm cười rồi nhanh chóng cất tờ vé vào túi sách một cách cẩn thận và nhanh chóng an ủi Xư Bi.

- Đùa thôi! Anh chưa có đâu! Cảm ơn nhóc nha...

Jen vừa dứt lời mà cái vẻ mặt bí xị của nó lập tức bị đánh tan đi nhanh trông thấy, nó nhoẻn miệng cười... một nụ cười rất thơ ngây...

...................................

Chiều hôm ấy, sau khi bước ra khỏi thư viện, Chun có kéo Xư Bi lại và nói với nó một điều – có vẻ rất khẩn khoản.

" Xư Bi... làm ơn... cho phép tớ ngủ lại với cậu hôm nay được không!" – Chun ngập ngừng nhìn nó.

" Hả... sao cơ... " – Nó cứ trố mắt ra nhìn, vì dù sao thì Chun trông cũng rất giống một thằng con trai. Và cái yêu cầu ấy thì tất nhiên là làm nó ngượng.

" À... ý tớ là... ngày mai trường mình tổ chức đi du lịch rồi, mà chỗ ở của tớ hiện nay tạm thời chưa kiếm được... cậu... có thể... " – Chun vẫn bối rối, mặt nó mỗi lúc một đỏ bừng.

" Ừm! Được thôi! Vậy về cùng tớ bây giờ luôn nhé! " – Nói rồi, nó kéo thẳng tay Chun về phía xe và vẫy vẫy con bé đi cùng, Chun cũng rụt rè bước theo như thể ngượng ngùng. Nhưng thực chất, đó chỉ là một cái mánh!

...............

Tối hôm ấy, khi Xư Bi cùng Chun vừa bước vào nhà thì đã đụng độ ngay bà quản gia già Mom sunbeanim. Vừa thấy Chun trong dáng vẻ của một thằng con trai, bà đã nheo mắt nhìn một cái thật khó hiểu... rồi lại chỉ ậm ừ vài câu...

- Bạn cô chủ à?!

Con bé cũng ngập ngừng, trong lòng chợt dâng lên chút run run...

- Hưhm... dạ...

- Vậy vào đi!

Nói rồi, bà nghiêng tay mời nó vào trong rồi tưng tửng đi qua như chẳng có chuyện gì. Thế mà con bé đã nghĩ là sẽ rắc rối lắm đấy!

.........

Nhưng rắc rối mới thật sự bắt đầu khi Chun gặp phải Yul tại bàn ăn, ngay khi con bé vừa ngồi xuống cùng Xư Bi, Yul đã đập bàn cái " choang!" rồi quắc mắt nhìn.

- Ai?!

Trước thái độ vô cùng đáng sợ đối với " người lạ " của Yul, Xư Bi lại chợt giật mình đến nổi gai ốc!

- Hơ... là bạn tôi...

Ngước ánh mắt qua nhìn săm ***, hắn lại quay ra hỏi Chun.

- Bạn trai hay bạn gái...

Ngay lập tức...

Không trả lời...

Chun chỉ từ từ tiến lại gần Yul...

Và cũng ngay lập tức...

Dường như đã đoán được câu trả lời...

Xư Bi vội vàng hét toáng lên ngăn lại...

" Chun!! Đừng làm thế!! " – Tiếng nó bất ngờ hét lên khiến cho cả Chun và Yul đều đột ngột dừng lại, nghệt mặt quay ra nhìn con bé.

- Cô bị điên à?!

- Cậu làm sao thế?!

- À... à tớ... mà thôi! Chúng mình lên phòng đi!

Nói rồi, Xư Bi ngại ngùng kéo vội tay Chun, rồi lóc cóc chạy lên phòng. Cái hành động quái đản ấy cũng đủ cho Yul thấy rằng Chun là con gái ^__^!

.....................

Trở về phòng, buông tay Chun rồi ngồi phịch xuống giường, nó cũng thở phào mệt mỏi.

Vẫn lặp lại câu hỏi cũ, Chun ngước qua nhìn nó, chau mày khó hiểu.

- Cậu làm sao thế?!

- À... không có gì đâu! Thôi... mình đi tắm đây!

Con bé ấp úng trả lời, dường như nó muốn lảng tránh câu hỏi đó bằng cách chạy ngay vào phòng tắm. Vốn vậy, nó luôn thích được giải quyết những rắc rối trong đầu của mình bằng cách tìm đến... những làn nước. Nước sẽ giúp nó gột sạch tâm hồn.

Nhẹ nhàng trút bỏ quần áo... nó từ từ thả mình vào làn nước... lặng im ngắm nhìn những làn khói bốc lên mỗi lúc một nhạt nhòa... Và hơi ấm của chúng sẽ giúp cho nó được cảm thấy thoải mái hơn. Nhắm mắt lại và trườn mình trong làn nước, nó cảm giác được rằng chúng đang thư giãn cho mình bằng những chuyển động hết sức nhịp nhàng... cũng giống như công việc xoa bóp vậy!

Nhưng – bỗng dưng – có tiếng " bõm! " khuấy động làn nước... Và con bé vội vàng quay ngoắt ra... để nhận diện kẻ lạ mặt đang định " xâm nhập " vào làn nước tuyệt vời của nó...

" Aaaa... là Chun!!! " – Nó như hét toáng lên trong đầu khi nhìn thấy Chun đang... mình trần xuống nước.

Con bé cũng nhẹ nhàng trút bỏ chiếc khăn tắm trên người mình ra rồi từ từ nhúng chân vào làn nước. Nó khẽ kêu " á! " lên một cái khiến cho Xư Bi phải giật mình.

- Chà! Tuyệt quá ha!! Phòng tắm nhà cậu rộng thật đấy! Thậm chí nó còn hoành tráng hơn cả một cái bể bơi công cộng loại lớn nữa...

Xư Bi ậm ừ, nhưng rồi nó cũng phải vội vàng quay đi... Vì sao?! Vì Chun trông quá giống một thằng con trai!! Với khuôn mặt đẹp và bộ ngực thì lép xẹp, phần dưới thì cũng được nước che đi mất rồi. Vậy nên, khi nhìn Chun với tầm nhìn đối diện... nó cứ có cảm giác như... mình đang tắm cùng một thằng con trai mình trần vậy...

Khói, nước và hơi ấm... mỗi lúc... càng làm cho Xư Bi cảm thấy mặt mình nóng dần lên hồi hộp... Nhịp tim con bé mỗi lúc đập một nhanh, cứ " thình thịch " ngập ngừng một cách khó tả... không biết có phải là do nó sợ hay không nữa!

Bất thình *** h... Chun trườn lại gần nó, rồi khẽ thì thầm bên tai con bé...

" Yà... sao lúc này cậu lại phản ứng mạnh vậy... " – Chun khẽ cúi đầu xuống sát bên tai Xư Bi mà thì thầm...

" Hưm... tớ... " – Nó vẫn ngượng ngùng nhưng không dám nói thành lời.

" Là vì... cậu sợ tớ sẽ để cho Yul làm như thế này đúng không?! " – Nói rồi, bất ngờ, Chun đột ngột luồn tay về phía trước, nâng nhẹ ngực nó lên khiến con bé sững sờ...

" Chun... " – Nó khẽ giật nảy cả người, cơ thể như đờ đẫn vì run rẩy...

Chun đang từ từ mò lần trên ngực nó... Cái cách mà con bé di chuyển những ngón tay khiến nó chợt cảm thấy khoái cảm đến lạ lùng! Không hiểu vì sao nữa... nhưng trong lúc này, thì một mình Xư Bi... không thể chống lại được. Nó cứ cố cắn răng chịu đựng... nhắm tịt mắt mặc cơ thể dần trôi... Mà cũng không thể nói là chịu đựng được! Nó đang cảm nhận cơ mà... cảm nhận những luồng điện kỳ lạ đang sộc lên một cách khó tả trong cơ thể mình... khiến chúng dường như cứng đờ... mặc dù Xư Bi đang tự cảm thấy ghê tởm. Phải! Nó đang tự cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình... Bởi... con bé đang làm cái việc đáng xấu hổ này với một đứa con gái!!!

Nhưng... cho dù có biết thế thì đã ích gì... nó đang bị Chun trói chặt bởi một sợi dây xích vô hình trong tay... những ý thức về thân thể tuyệt nhiên bị gạt bỏ đi đâu mất! Để lại đó là một nỗi phấn khích đến lạ thường...

Tuy nhiên... không chỉ dừng lại ở đó... thậm chí... Chun còn dám trườn tuột xuống phía dưới... xuống cái nơi cấm kỵ của bọn con gái... đó là...

" Không!! Chun!!! Dừng lại đi!!! " – Bất thình *** h, nó hét toáng lên trong sự sợ hãi... Nó sợ, nếu... lại một lần nữa... nó sẽ không kiểm soát nổi bản thân mình. Lần trước, đối với Yul, như thế đã là quá đủ rồi... Nó quyết sẽ không để bản thân mình bị mất tự chủ thêm một lần nữa đâu... " xin lỗi... Chun... "!!

Hai đứa còn đang ngỡ ngàng xong chưa hết... Thì bất thình *** h, từ đâu, Yul đột ngột xông vào rồi hét toáng lên một cách khủng khiếp. Hắn tròn mắt nhìn Chun đang mình trần ôm chầm lấy Xư Bi một cách thân thiết... mà mặt nóng bừng lên trông thấy!

" Hai người đang làm cái trò quái gì trong này thế hả!!!! " – Yul trì triết...

" Anh... anh... " – Hai đứa cũng trố mắt ra nhìn Yul... rồi phải mất vài giây sau giai đoạn ngỡ ngàng... chúng nó mới kịp nhận ra là mình đang không mặc gì... còn Yul thì hoàn toàn khác giới...

" Ối trời ơi!!! Biến khỏi đây mau!! Anh làm cái quái gì mà dám xông vào trong này thế hả!!! " – Vừa nói, hai đứa vừa lấy nước hắt té tát vào người Yul khiến hắn cứ ngớ ra không hiểu gì...

" Còn đứng đó nữa hả!! Cút ngay!!! " – Phải để Xư Bi quát thêm cho vài câu nữa thì Yul mới lờ đờ bước ra khỏi phòng... đầu óc vẫn phân vân như cái đồ Tự Kỷ >"

.............

Yul vừa bước ra khỏi phòng thì mọi thứ cũng dường như trở về yên lặng. Nó quay ra nhìn Chun, khẽ nhăn mặt rồi ấp úng... Nhìn cái vẻ ngại ngùng của nó, Chun lại chợt bật cười, con bé cười thích thú.

- Ha ha ha!!! Cậu dễ thương thật!! Lần đầu tiên thấy một cô gái mạnh mẽ như cậu đấy!

Đột ngột, nó lại quay ngoắt ra nhìn Chun, rồi ngước mắt hỏi một cách ngỡ ngàng.

- Tớ sao?!

- Ừm! – Chun cười, nói rồi cậu ta lại quẫy nước – Thường thì... mỗi khi tớ làm như vậy... chẳng có cô gái nào chống cự lại nổi cả!

Nghe Chun nói, nó cũng đỏ bừng cả mặt... bởi...

- Thực ra thì... nếu cậu chỉ tiến thêm một chút nữa thôi... chắc tớ cũng không kháng cự nổi đâu... – Xư Bi ngập ngừng nói.

Nheo mắt qua nhìn nó, Chun lại càng tỏ vẻ đắc ý.

- Ồ! Vậy sao?! Thế là tớ cũng suýt thành công rồi đấy nhỉ! Chỉ còn thiếu chút nữa thôi... he he...

Nghe Chun nói, Xư Bi có vẻ thấy khó chịu... nó lại quay sang nhìn Chun rồi nhăn nhó.

- Sao... sao cậu... lại... lại có thể làm điều này với con gái?!!!

- Hử! Con gái ý hả?! Con gái thì đã làm sao?! Họ luôn sẵn sàng làm " điều đó " với tớ! Thậm chí... còn trả tiền cho tớ để lên giường nữa đó...

Chun vừa nói, lại vừa nhăn nhở cười, điều đó khiến Xư Bi cảm thấy khó xử, vì nó cảm giác như Chun là một kẻ ăn chơi, mà Xư Bi thì lại chẳng ưa cái loại người đó lắm! Nó khẽ rùng mình...

- Cậu... lên giường với bất cứ ai trả tiền cho mình sao?!

- Không!! – Chun đột ngột lạnh lùng, rồi nhìn thẳng vào mắt nó, con bé nói hết sức nghiêm túc – Cậu nghĩ tớ tùy tiện thế à?! Cũng phải chọn người chứ! Nhưng mà tùy cảm giác thôi, thích thì "free" cũng được... hầu như... toàn là tớ chủ động ^^!

" Eo... " – Con bé khẽ nhăn mặt. Quả thực, phải nói là càng lúc nó càng cảm thấy ghê... ghê vì những gì mà Chun đang nói... nhưng càng nói thì nó lại càng muốn nghe. Vì thế, những câu hỏi vẫn tiếp tục được đặt ra...

- Híc! Thế cậu đã làm chuyện này... bao nhiêu lần rồi?!

Có vẻ ngạc nhiên khi Xư Bi hỏi mình như thế, nhưng Chun vẫn hết sức thản nhiên trả lời, nó đưa đầu ngón tay lên đếm... lẩm bẩm từng cái tên rồi nhanh nhảu.

- Tầm chín lần rồi!!!

- Những chín lần?!! Toàn là với con gái sao?!!

Xư Bi tròn mắt ngạc nhiên lên nhìn, miệng nó há hốc mà Chun phải phá lên cười...

- Ha ha!! Cậu làm gì mà ngạc nhiên thế!! Chẳng nhẽ lại với con trai... nhưng... lần đầu tiên của tớ là với con trai thật đấy... lúc đấy tớ chưa trở thành người như thế này...

Chun nói mà đôi mắt nó khẽ liếc nhìn dòng nước, dường như không muốn tiếp tục phải đối diện với Xư Bi...

- Kể cho tớ được không?! – Xư Bi hết sức tò mò, nó đã bắt đầu nài nỉ... và... cảm thấy hứng thú!!

- Không!!! – Chun lạnh lùng đáp, nhưng thay vào đó là một thái độ hết sức buồn cười – Tớ sẽ không nói cho cậu về lần đầu tiên, nhưng tớ sẽ nói cho cậu về lần thứ hai! Ok nhé!

" Hờ... cậu ta nói về chuyện lên giường mà nghe cứ như đi dạo ý nhở?! Nhưng dù sao thì... mình vẫn muốn nghe... Tò mò quá!! " – Xư Bi lại nhoẻn cười gượng gạo, rồi nó gật đầu đồng ý nghe.

Tuy nhiên, thái độ của Chun thì lại cho thấy rằng cậu ta đang có vẻ ngượng ngùng...

- À mà... cậu không được cười đâu đấy nhé... vì...

- Một cô gái à?! – Xư Bi thản nhiên.

- Ờ... Đó... là người con gái đầu tiên tớ yêu – Chun ngập ngừng nói, rồi nó bắt đầu đi vào câu chuyện