Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Chương 73: Cô dám uy hiếp anh




Bàn tay mang theo vết chai xoa nắn nơi mềm mại của cô, đè ép, hai quả hồng ở trong lòng bàn tay anh dựng đứng lên, sắc hồng lấp lánh cực kỳ bắt mắt.

Trong mắt Đoan Mộc Mộc tràn ngập nâng hoảng sợ, giờ phút này mới phát hiện người đàn ông này khi điên lên rất đáng sợ, "Không thể, Lãnh An Thần, anh buông tôi ra. . . . . . Để. . . . . ."

Lời của cô bị anh cắn nuốt, cánh môi mềm mại bị anh gặm cắn, dường như muốn cắn nát môi cô.

Đúng, nếu như có thể, Lãnh An Thần hận tới nỗi muốn đem cái miệng nhỏ nhắn đã bị người khác chạm qua cắn cho nát bấy.

Cô làm sao có thể hôn người đàn ông khác? Tại sao có thể?

"Sao? Tôi không mạnh hơn so với Khang Vũ Thác và Tô Hoa Nam?" Nhìn đôi môi của cô bị mình chà đạp sưng đỏ, anh cười lạnh, ngón tay vuốt dọc theo trên người cô.

"Đừng." Đoan Mộc Mộc bắt tay anh lại, ánh mắt ngập nước nhìn anh, mang theo sợ hãi, còn có cả sự cầu khẩn yếu ớt.

Rất ít khi thấy cô như vậy, cô ở trước mặt anh cho tới bây giờ đều giống như con nhím đầy gai nhọn, khoảnh khắc này, Lãnh An Thần có chút mềm lòng, nhưng khi nghĩ đến việc cô vì người đàn ông khác mà sợ anh đụng chạm vào người, trong đáy mắt anh nhanh chóng dấy lên giận dữ khát máu, "Cô còn muốn vì này hai người đàn ông này mà thủ thân như ngọc sao?"

Lắc đầu, Đoan Mộc Mộc không biết giải thích như thế nào, cuối cùng chỉ có thể hét nhỏ, "Tôi không có, Lãnh An Thần, tôi không có. . . . . ."

"Có hay không, tôi kiểm tra một cái sẽ biết." Nói xong, trong không khí truyền đến tiếng “xoạt” một tiếng, đó là tiếng quần áo bị xé rách.

Quần áo đơn bạc của cô bị anh xé nát, không biết đã ném tới góc nào, mà ngón tay của anh càng thêm không chút do dự đâm vào. . . . . .

"Ahhh!" Đau đớn khiến cô thét chói tai.

"Chậc chậc." Tròng mắt đen cuồng nộ của Lãnh An Thần lộ ra vẻ châm chọc, "Bây giờ đã kêu? Đợi lát nữa cho cô kêu. . . . . ."

Mỗi một câu đều là nhục nhã trí mạng, anh dịu dàng tựa như ác ma, nhưng lại luôn hướng nơi mềm mại nhất trong lòng cô ghim một nhát dao găm.

Thân thể của cô khô khốc mà khít khao, xoắn chặt đầu ngón tay như muốn đứt, hô hấp của Lãnh An Thần trở nên nặng nề, nhưng vừa nghĩ tới ấm áp của cô đã qua tay người đàn ông khác, anh lại trở nên điên cuồng.

Ngón tay thô ráp ở trong người cô lật khuấy, rất dễ dàng khuấy động chốt mở nơi đáy lòng cô, Đoan Mộc Mộc không còn khống chế được nữa, một dòng cịch nóng bỏng theo đầu ngón tay của anh chảy ra, mặc dù đáy lòng của cô vạn lần bài xích, nhưng thân thể vào giờ khắc này lại phản bội cô.

Lãnh An Thần rút ra ngón tay, đầu ngón tay dính chất lỏng trong trẻo ở dưới ánh đèn sáng lên như tơ bạc, trong không khí cũng tỏa ra mùi vị, tròng mắt đen của anh híp lại thành một đường, đưa ngón tay tới trước mặt cô, "Nhìn xem cô có bao nhiêu phóng túng, chỉ cần hai ngón tay cũng khiến cô động tình sao?"

Nhắm chặt mắt, đầu ngoặt về phía vừa, lỗ hổng trong tim Đoan Mộc Mộc Tâm lời nói vô tình của anh xé rách lớn hơn.

"Lãnh An Thần, anh vô sỉ. . . . . ." Một chữ phía sau còn chưa nói hết, cô liền ngậm miệng, bởi vì anh lại đem ngón tay chứa đầy chất lỏng đó đưa vào trong miệng của cô.

Một mùi vị quái dị khiến cô muốn nôn mửa, nhưng anh hoàn toàn không cho cô cơ hội, thậm chí còn khuấy động ngón tay ở trong miệng cô. . . . . .

"Mùi vị không tệ chứ?" Anh nhìn cô, gương mặt tuấn mỹ trong đêm tối đẹp đến quỷ dị, tròng mắt đen giống như hai ngọn đèn sáng, chiếu thẳng vào đáy lòng của người ta.

Giây phút này, nhục nhã, tức giận khiến Đoan Mộc Mộc như có thêm sức mạnh, đầu đột nhiên nâng lên, mạnh mẽ đập vào mặt của anh .

Lập tức, đau đớn khiến anh buông tay, những chất lỏng ghê tởm kia bị cô nhổ hết trên mặt anh . . . . . .

Không ngờ cô lại đột nhiên phản kháng, hơn nữa mạnh đến như vậy, Lãnh An Thần sợ hãi một giây, sau đó cầm lấy áo ngủ đã bị xé rách của cô lau lung tung vết bản trên mặt bị cô nhổ lên, tiếp theo là cởi quần áo của mình.

Mắt thấy áo quần anh đã cởi hết, Đoan Mộc Mộc lúc này mới có phản ứng muốn chạy trốn, nhưng thân thể trần truồng, cô chỉ chạy trốn tới cửa, liền dừng bước, bởi vì cô không thể để bộ dáng như vậy mà đi ra ngoài.

"Lãnh An Thần, anh đừng tới đây." Anh đã cởi chỉ còn dư lại chiếc quần sip nhỏ, hơn nữa có thể nhìn thấy vật nào đó giữa đùi anh đã tạo thành cái lều nhỏ.

"Vậy cô tự mình tới đây." Khóe môi anh khẽ nhếch, lời nói lạnh lẽo khiến sau lưng người ta mồ hôi chảy ròng ròng.

Không, cô tuyệt đối sẽ không qua.

Cô tình nguyện cư như vậy mất mặt đi ra ngoài, cũng không muốn bị anh hành hạ, giờ khắc này, Đoan Mộc Mộc hạ quyết tâm, tuy nhiên tay mới vừa chạm được tay nắm cửa, thân thể liền bị một trọng lực hút lại, sau đó cả người giống như cây lục bình, bị ném trở về trên giường lớn.

Lãnh An Thần chậm rãi đi tới, mỗi một bước đều giống như đem cô đạp xuống địa ngục, để cho cô vạn kiếp bất phục. . . . . .

Cô chống cự, nhưng giờ khắc này, Đoan Mộc Mộc mới hiểu được là không thể.

"Bà xã, nên ngoan ngoãn dạng hai chân củacô, nghênh đón tôi đến đi." Bên giường, anh cười âm hiểm, đưa tay nốt mảnh vải cuối cùng che giấu vật cứng rắn của mình.

Đoan Mộc Mộc tuyệt vọng nhắm mắt lại, cũng không còn giãy giụa, nếu như đây là cái giá cô phải trả khi tham gia vào cuộc hôn nhân này, như vậy cô chấp nhận.

Mắt cá chân căng thẳng, cả người cô bị kéo chặt, Đoan Mộc Mộc cảm thấy mình bị phương thức nhục nhã nhất cưỡng bức mở chân ra, mà giữa hai chân của cô đang bị một vật to lớn nóng rực chống đỡ, rõ ràng như vậy . . . . . .

Ken két, cô nghe được tiếng răng nhọn của mình nhiến vào bờ môi vang lên.

Cứ như vậy đi?

Không phải chỉ là một lớp màng sao?

Anh muốn, sẽ để cho anh lấy đi. . . . . .

Chỉ có thể như vậy, chỉ có thể như vậy. . . . . .

"Chị ơi ——"

Đúng lúc Đoan Mộc Mộc hoàn toàn buông tha, đột nhiên ngoài cửa vang lên âm thanh như vậy, cô ngẩn ra, mà người đang ép chặt cô cũng như thế.

"Chị ơi, chị ơi mở cửa." Ngoại trừ tiếng kêu, còn có tiếng đập cửa bang bang, tiếng động rất lớn.

Là Lãnh An Đằng?

Đang trong căn hầm tối tuyệt vọng Đoan Mộc Mộc giống như thấy được một chút ánh sáng, cô hướng về phía cửa kêu to, "An Đằng, cứu chị, cứu mạng a?"

Lãnh An Thần giật mình - ý thức bị gọi về, anh tự tay che miệng Đoan Mộc Mộc, "Cô la lớn là muốn tất cả mọi người trong biệt thự tới xem cuộc chiến sao?"

Ánh mắt Đoan Mộc Mộc nhìn anh chằm chằm thoắt lóe lên, nước mắt giống như chuỗi ngọc bị đứt nhỏ giọt xuống.

"Tôi không muốn, đừng. . . . . ." Cô mơ hồ lên tiếng, trong mắt lộ ra tuyệt vọng nồng đậm.

Lãnh An Thần giống như bị vật cứng lập tức đâm bị thương?

Thì ra cô chán ghét bị anh đụng chạm như vậy?

Tiếng Lãnh An Đằng kêu to còn có tiếng phá cửa kinh động những người khác trong biệt thự, bên ngoài lập tức hỗn loạn, cuối cùng là lão phu nhân lên tiếng, "Tiểu Thần, cháu ở bên trong sao? Mở cửa"

Giờ khắc này, cho dù trăm ngàn lần không tình nguyện, anh cũng không có cách nào khác, từ trên người cô dời đi, ánh mắt lạnh lẽo xẹt qua thân thể trần trụi của cô, giơ tay nhặt cái mền nhét vào người cô, sau đó xoay người phủ áo ngủ đi mở cửa.

Ngoài cửa, rất nhiều người đang đứng, lão phu nhân, Lãnh An Đằng, Lãnh Ngọc Thù, còn có Tô Hoa Nam. . . . . .

"Chị, chị. . . . . ." Lãnh An Đằng chạy vọt vào trong phòng, lại bị Lãnh An Thần kéo lại.

"Anh hai, em muốn chị dạy em gấp hạc giấy." Nói xong giơ bàn tay cầm nhiều tờ giấy có màu sắc khác nhau, gương mặt ngây thơ chất phác mang theo kỳ vọng tràn trề.

Mấy ngày qua, buổi tối Đoan Mộc Mộc thường dạy Lãnh An Đằng gấp thuyền giấy, hoặc con vật gì đó, hôm nay nói muốn dạy cậu gấp hạc giấy, nhưng khi cô về nhà, Lãnh An Đằng đã đi theo mẹ ra ngoài, cho nên Đoan Mộc Mộc liền quên mất chuyện này, không ngờ trong thời khắc mấu chốt cậu lại cứu mình.

"Hôm nay không gấp. " Lãnh An Thần quả quyết không để Lãnh An Đằng tiến vào phòng, bởi vì giờ khắc nàytoàn thân Đoan Mộc Mộc xích lõa.

"Nhưng chị đã hứa với em rồi." Lãnh An Đằng bất mãn chu miệng lên.

Đối với đứa em đã 20 tuổi, nhưng trí tuệ lại như mới tám tuổi, Lãnh An Thần cũng rất bất đắc dĩ, anh xoa đầu Lãnh An Đằng, "Tiểu Đằng nghe lời, chị dâu đã ngủ, ngày mai kêu cô ấy giúp em được không?"

"Gạt người, mới vừa rồi chị còn hô cứu mạng." Một câu nói của Lãnh An Đằng khiến sắc mặt Lãnh An Thần tái xanh.

Đúng lúc này, một quả đấm bay tới, Lãnh An Thần bất ngờ không phong bị nên bị đánh lảo đảo một cái, khóe môi hình như chảy máu, anh tự tay quẹt lấy, nhìn Tô Hoa Nam, hừ một tiếng, "Sao? Đau lòng? Hay là ghen tỵ?"

Tô Hoa Nam đột ngột níu chặt cổ áo Lãnh An Thần, "Tôi nói rồi, đừng làm tổn thương cô ấy."

"Tổn thương?" Nụ cười của Lãnh An Thần trở nên lạnh lẽo, "Tôi cùng vợ tôi ân ái. Yêu nhau cũng gọi là tổn thương sao?"

Những chữ “Ân ái, yêu” như cái trùy đâm thẳng vào lòng của Tô Hoa Nam, một quả đấm lại rơi xuống, nhưng đã bị Lãnh An Thần ngăn trở, "Tô Hoa Nam, tôi cảnh cáo chú, Đoan Mộc Mộc là người phụ nữ của tôi, con mẹ nó cho dù chú có yêu cô ấy đi chăng nữa, cũng chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn thôi." Nói xong, đẩy tay, Tô Hoa Nam bị đẩy ra thật xa.

"Anh, hai ngươi nói gì đó?" Lãnh Ngọc bị tiếng ồn đánh thức, vẫn còn có chút mơ mơ màng màng.

"Anh đang nói có người mơ ước. . . . . ." Lời nói của Lãnh An Thần còn chưa dứt, liền bị lão phu nhân trầm giọng cắt đứt.

"Đủ rồi!" Quải trượng của lão phu nhân giộng trên mặt đất, "Chuyện ngày hôm nay đến đây chấm dứt, sau này không cho phép người nào nói bậy."

Tất cả mọi người yên lặng rời khỏi, chỉ có Lãnh An Thần cùng lão phu nhân đứng ở đó, nhìn người phụ nữ trên giường lớn co rút thành một cục, lão phu nhân thở dài, "Tiểu Thần, khiến mọi người đều biết, như vậy rất đẹp mắt sao?"

Lão phu nhân đi rồi, một lúc lâu sau, Lãnh An Thần cũng đi, anh chỉ để lại âm thanh sập cửa vang vọng trong màn đêm, còn có nước mắt của cô yên lặng chảy xuống.

Sáng sớm hôm sau.

Đoan Mộc Mộc gõ cửa phòng lão phu nhân, cô suy nghĩ cả đêm, quyết định lúc này nên rời đi thôi.

"Tới đây ngồi." Lão phu nhân nhìn ánh mắt sưng đỏ của cô, vỗ vỗ mép giường của mình, "Tiểu Thần nó hồ đồ, cháu đừng để ý đến nó."

Đoan Mộc Mộc không đi tới ngồi, mà là hướng về phía lão phu nhân bái thật sâu một cái, "Bà nội, thật xin lỗi?"

"Cháu rời đi?" Không cần cô mở miệng, lão phu nhân dường như cũng hiểu rõ cô muốn nói gì.

Đoan Mộc Mộc sững sờ, vì sự sáng suốt lão phu nhân, nhưng tiếp đó liền gật đầu, "Dạ, cháu thật sự không có cách nào sống cùng anh ấy được nữa rồi."

Lão phu nhân không nói gì, trong không khí trầm mặc, làm cho lòng người sinh lo lắng cùng đè nén.

Một hồi lâu, Đoan Mộc Mộc còn nói, "Xin ngài tha thứ?"

"Cháu có thể đi, " Câu trả lời của lão phu nhân khiến Đoan Mộc Mộc ngoài ý muốn, nhưng lời kế tiếp lại khiến cô tiến lùi đều khó, "Ta chỉ có một yêu cầu, đó chính là sinh đứa bé, đến lúc đó cháu muốn như thế nào cũng có thể."

"Bà nội. . . . . ."

Lão phu nhân đưa tay ngăn cô lại, "Coi như đây là cháu thiếu Lãnh gia, đây là điều kiện duy nhất."

Một câu nói, đem toàn bộ đường lui của Đoan Mộc chận lại, chỉ còn đường đi tới cái chết, nhưng cô vẫn không cam lòng, "Cháu biết rõ bệnh của ba cháu đã khiến cháu thiếu Lãnh gia rất nhiều tiền, cháu sẽ trả, có thể không. . . . . ."

"Không thể?" Lão phu nhân rất chắc chắn, "Trừ phi cháu và Tiểu Thần sinh đứa bé."

Đoan Mộc Mộc gần như muốn khóc, nếu như có thể cùng anh sinh đứa bé, cô còn muốn làm khó như vậy sao?

Nhìn bộ dáng chực khóc lã chã của cô, trái tim cứng rắn của lão phu nhân dường như mềm đi chút ít, "Không phải là ta quá vô tình, mà là không có cách nào, đứa bé này là tâm nguyện cuối cùng của ta."

Sinh con? Sinh con. . . . . .

Đó chính là cánh cửa đi tới tự do, nhưng chìa khóa lại không ở trong tay cô.

Muốn thế nào mới có thể sinh đứa bé của anh? Dù sao thụ tinh nhân tạo cô sẽ không bao giờ đi làm nữa, như vậy chỉ có một biện pháp. . . . . .

A a à? ? ?

Nhưng biện pháp kia, cô cũng không muốn.

Làm thế nào? Làm thế nào?

Đoan Mộc Mộc rối rắm muốn điên rồi, mãi cho đến khi tới công ty, cô cũng không nghĩ ra phương pháp xử lí cho vẹn toàn cả đôi bên, có lẽ oàn toàn không có biện pháp như vậy.

Vào phòng làm việc, Đoan Mộc Mộc cất túi xách xong, cầm một chuỗi chìa khóa đi về phòng làm việc của Lãnh An Thần, bởi vì quét dọn vệ sinh cho anh cũng là một trong những chức trách thư ký của cô.

Đẩy cửa sổ thông gió ra, sau đó sẽ xử lý bàn của anh, trải qua mấy ngày, cô làm những việc này đều quen rồi, nhưng đúng lúc ô cúi người nhặt một xấp tài liệu rơi trên đất, chợt nghe truyền đến từ sau lưng một âm thanh kỳ lạ, khi cô cho rằng mình nghe lầm lúc, âm thanh kia lại rõ ràng truyền đến ——

"A. . . . . . Không cần nha, người ta mệt quá. . . . . .Thần, anh. . . . . . A. . . . . ."

Bụp?

Tài liệu Đoan Mộc Mộc vừa mới nhặt lên lại từ trong tay rơi xuống, giấy tờ rơi rào rào phân tán đầy đất.

Cô thật thà nhìn về một cánh cửa trong phòng, đó là phòng nghỉ riêng của Lãnh An Thần, nhưng giờ phút này hiển nhiên không phải chỉ có một mình anh .

"Thần, a. . . . . . Muốn, mau. . . . . . A, Thần. . . . . ."

Âm thanh phóng đãng chói tai thỉnh thoảng truyền tới, như tiếng ầm ầm của xe lu nghiền nát trái tim cô . . . . . .

Anh không là gì của cô, anh làm cái gì cũng không liên quan đến cô, Đoan Mộc Mộc tự nhắc nhở mình, nhưng giờ phút này trái tim như bị nghiền nát, máu chảy dầm dề.

Không biết tại sao lại có cảm giác như thế, dù sao cũng rất khó chịu.

Cơ thể Đoan Mộc Mộc lảo đảo, đụng vào mép bàn, đau đớn khiến cô thức tỉnh, phản ứng đầu tiên của cô chính tránh khỏi nơi này, nhưng còn chưa được đi hai bước, đã nghe tiếng mở cửa vang lên phía sau.

"Thư ký Đoan đến thật sớm a?" Âm thanh lười biếng nhẹ nhàng rơi vào trong tai cô, cũng đụng vào lòng của cô.

Đoan Mộc Mộc dừng bước lại, nếu như giờ phút này cô đi, nhất định sẽ khiến anh cho rằng mình không chịu nổi kích thích này, mà cô không muốn anh nhìn thấu đáy lòng của cô.

Cô xoay người, lấy tư thái cực kỳ ưu nhã, thậm chí còn nở ra nụ cười nghề nghiệp, "Lãnh tổng cũng đi rất sớm a?"

Anh đi về phía cô, bước chân nhẹ nhàng giống như chúa sơn lâm đang rình mồi, áo sơ mi còn chưa kịp cài nút, lộ ra lồng ngực tinh tráng, nhưng phía trên loang lổ vết tím cũng nhắc cho cô nhớ buổi kích tình đêm qua.

Anh đứng lại trước mặt cô, dung nhan tôn quý tuấn mỹ làm người ta hít thở không thông, tròng mắt u ám thâm thúy cố định trên mặt của cô, thoáng qua ánh lạnh vù vù, khóe môi anh lúc ban đầu hiện lên tia đùa cợt nhưng bởi vì dáng vẻ cô không quan tâm mà che kín một tầng băng mỏng.

Đoan Mộc Mộc, thật sự em không thèm để ý?

Mà anh biết một người không thèm để ý không còn nguyên nhân gì khác gồm hai loại, một loại là trong lòng đã có người yêu khác, một loại khác chính là hoàn toàn không yêu, mà hai loại đối với anh mà nói đều là sỉ nhục, vô cùng nhục nhã.

Anh tiến lại gần sát khiến trong không khí lập tức thoáng qua mùi vị hoan ái vừa rồi, Đoan Mộc Mộc ghê tởm tránh ra, nhưng thế nhưng anh lại nhanh hơn cô một bước chiếm lấy cằm của cô, "Bà xã, tối hôm qua sau khi tôi đi rồi, cô ngủ có ngon giấc không?"

Tối hôm qua mặc dù anh không có được như ý, nhưng thiếu chút nữa đã đi đến bước cuối cùng, nghĩ đến nhục nhã anh ban cho, Đoan Mộc Mộc cố gắng duy trì bình tĩnh, hừ một tiếng, "Dĩ nhiên."

"A, vậy thì tốt, " Ngón tay Lãnh An Thần vuốt ve cô da thịt mịn màng của cô, xúc cảm như tơ lụa khiến anh yêu thích không muốn buông tay.

Nghĩ tới đôi tay này của anh mới vừa sờ qua người phụ nữ khác, Đoan Mộc Mộc ghê tởm đẩy ra, "Đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu của anh đụng vào tôi?"

Bàn tay Lãnh An Thần giơ giữa không trung, "Thì ra là bà xã chê tôi dơ bẩn, vậy không bằng bây giờ tôi cũng làm cho cô dơ bẩn, như thế nào?"

"Vô sỉ?" Đoan Mộc Mộc không muốn sáng sớm tiếp tục cùng anh dây dưa, tuy nhiên còn chưa kịp xoay người, liền nhìn thấy sau lưng không biết từ lúc nào có thêm một người.

Trên người cô gái mặc áo sơ mi kiểu nam, bên trong không mặc gì, bởi vì xuyên thấu qua làn vải thật mỏng có thể nhìn đến quả hồng nhô ra, mái tóc màu rám nắng, dung nhan xinh đẹp, hai chân dài trắng như ngọc hiện ra yêu kiều dưới áo sơ mi, vô cùng xinh đẹp quyến rũ.

Cô gái này, Đoan Mộc Mộc biết, là cô gái mà bộ phận tiếp thị mới nhận vào, đến công ty chưa tới ba ngày, không nghĩ tới nhanh như vậy đã quyến rũ được Lãnh An Thần.

"Thư ký Đoan." Cô gái thấy Đoan Mộc Mộc, trên mặt xẹt qua một tia không được tự nhiên.

Đoan Mộc Mộc nhướng thẳng sống lưng, lộ ra nụ cười nhẹ, "Các người tiếp tục, tôi đi ra ngoài trước." Nói xong, cô liền xoay người.

"Không cho đi." Lãnh An Thần lên tiếng ngăn lại, Đoan Mộc Mộc quay đầu lại nhìn anh, chỉ thấy trong tròng mắt đen nhánh của anh toát ra ánh tà ác, "Thư ký Đoan, công việc quét dọn của cô hình như còn chưa hoàn thành?"

Trong giây phút này, Đoan Mộc Mộc đã hiểu, Lãnh An Thần căn bản là cố ý, anh muốn cô mất mặt.

Quả nhiên, một giây kế tiếp, liền nghe thấy cô gái hét lên một tiếng, đã bị Lãnh An Thần đặt ở phía dưới, bàn lạm việc vừa được Mộc Mộc sắp xếp lại giờ trở thành chiến trường cho họ triển khai trận yêu mới.

Lãnh An Thần cuồng tứ gặm cắn vào cổ cô gái, chọc cho cô gái liên tiếp hét chói tai, thế nhưng hình như anh còn không hài lòng, đột ngột xé áo sơ mi trên người cô ra, bàn tay che kín lên. . . . . .

"Thần, đừng. . . . . . . Đừng, chúng ta trở về phòng. . . . . . A. . . . . . ." Cô gái thở hổn hển, nhưng ánh mắt liếc về hướng Đoan Mộc Mộc, toát ra một loại thắng lợi vui sướng.

Đoan Mộc Mộc giờ phút này rất muốn đi, nhưng cô biết Lãnh An Thần chính là cố ý giữ cô lại để quan sát, mặc dù trái tim đã bị tiếng hét chói tai của họ xé rách, nhưng cô vẫn không nhúc nhích, thậm chí khóe môi còn toát ra nụ cười thưởng thức.

Không phải anh muốn tổn thương cô sao? Như vậy cô cố tình không để cho anh nhìn thấy thương thế của cô.

Sự bình tĩnh của cô cũng rơi vào đáy mắt anh, lại một lần nữa làm đau nhói thần kinh của anh .

Lòng của cô, cuối cùng cũng của người đàn ông khác, cho nên bất luận anh làm cái gì, cô đều không quan tâm.

Đáng chết?

Bàn tay đang ôm ngực cô gái, bỗng dưng xiết chặt, cô gái đau nước mắt trào ra, "Đau. . . . . ."

Đúng vậy a, đau?

Cô gái đau là thân, mà Đoan Mộc Mộc đau là tim.

"Cút ——" Chợt, Lãnh An Thần gầm nhẹ, hất cô gái phía dưới ra.

Thân thể tê cướng của Đoan Mộc cũng run lên, chuẩn bị rời đi, nhưng một bóng người đã chặn ngang trước mặt, chặn đường đi của cô.

"Bà xã đại nhân, nhìn qua đã nghiền sao?"

Cô cười khẽ, vết thương trong tim lại rỉ máu, "Cũng thích à nha?"

Cô gái bị vứt qua một bên sắc mặt trắng bệch, vừa rồi Thần gọi người phụ nữ kia là gì?

Đoan Mộc Mộc dường như cảm nhận được ánh mắt của cô gái, cô cười nhạt, đi tới, kéo áo sơ mi che cho cô, "Tiểu nha đầu, lãnh tổng vô cùng đáng tiền, cô phải giữ chặt."

"Đoan Mộc Mộc. . . . . ." Lãnh An Thần không ngờ cô lại bình tĩnh tới mức như thế, gần như là coi thường anh.

Xoay người lại, Đoan Mộc Mộc hướng anh cười một tiếng, "Lãnh tổng, phòng làm việc của anh sau này tôi sẽ tới thu dọn, thật ra thì sáng sớm đã ăn phải thứ đồ gì đó, bây giờ cả ngày thấy buồn nôn."

Đoan Mộc Mộc vừa bước vào phòng làm việc của mình hai chân liền mềm nhũn, cô không phải thần thánh, cho dù không yêu người đàn ông kia, nhưng anh cũng là chồng của cô, anh cư nhiên ở trước mặt cô làm ra những chuyện như vậy .

Lãnh An Thần, anh đủ độc ác?

Gió từ cửa sổ thổi vào mặt, rõ ràng không lạnh, tuy nhiên nó lại khiến cô có cảm giác lạnh thấu xương, cô ghét loại cảm giác này, rót cho mình ly nước nóng áp vào lòng bàn tay, kết quả tay bị phỏng khiến cô đau đớn, nhưng trong lòng vẫn lạnh, hình như đã đóng thành băng.

"Tôi còn tưởng rằng cô thật sự kiên cường?" Anh cười, không biết anh vào lúc nào, đã đứng ở sau lưng cô, cách cô quá gần, gần như còn có thể ngửi được mùi vị của người phụ nữ khác trên người anh.

Đoan Mộc Mộc cắn răng, cố gắng kềm chế kích động muốn tạt nước vào anh, "Cách xa tôi ra một chút?"

Tay của anh dang ra, cố định cô giữa bệ cửa sổ và lồng ngực mình."Bà xã, cô như vậy tôi có thể lý giải là cô đang tức giận hoặc ghen không?"

Ghen?

"Lãnh An Thần, anh quá đề cao mình." Đoan Mộc Mộc cười lạnh, bàn tay nắm cái ly càng ngày càng chặt.

Đề cao mình, có lẽ cô nói đúng, vừa rồi như vậy mà cũng không kích thích đến cô, ranh giới của i người phụ nữ này thật đúng là sâu khiến anh không thể chạm đến.

Cố tình như vậy, anh lại càng muốn thử dò xét.

"Lãnh tổng, ngài có dặn dò gì sao?" Đoan Mộc Mộc cúi người xuống, thoát khỏi vòng cấm cố của anh.

Lãnh An Thần dựa vào bệ cửa sổ, ánh mắt rơi vào gương mặt rõ ràng thiếu ngủ của cô, trái tim xẹt qua nhất mạt thương yêu, nhưng ngoài miệng vẫn ác độc như thế, "Không có gì, chính là tới đây nói cho cô biết, cô không đồng ý ngủ cùng tôi cũng không sao, đã có người phụ nữ lên giường với tôi."

"Điều này chứng tỏ giá thị trường của anh cũng không tệ lắm, chỉ tiếc ở chỗ này của tôi lại không tốt." Đoan Mộc Mộc bỏ cái ly lên trên bàn, cầm tài liệu trước mặt lên.

Cô lại không nhìn anh, Lãnh An Thần ghét cảm giác cô không đem anh để ở trong mắt này, đi tới, đạp một cái vào tập tài liệu, "Bây giờ tôi là Lãnh tổng, thái độ của cô như vậy là sao?"

Đứng dậy, Đoan Mộc Mộc duy trì tư thế giống anh, "A, thì ra là tổng giám đốc Lãnh thị đối với chuyện giường chiếu cũng muốn báo cáo với thư ký sao?"

"Cô . . . . ." Anh bị cô làm cho nghẹn chết.

"Tôi đếm ba tiếng mời đi ra ngoài, nếu không…" Đoan Mộc Mộc nhìn người đàn ông trước mặt sác mặt xanh mét, cô nhè nhẹ cười một tiếng, "Nếu không tôi sẽ đem đoạn video hôm nay của anh bán đi, đoán chừng nhất định có thể bán giá tiền rất cao."

"Cô dám?" Lãnh An Thần nghĩ đến sự kiện video lần trước.

Đoan Mộc Mộc cười đểu một tiếng, "Nếu như Lãnh tổng không tin, vậy thì thử một chút."

". . . . . ." Anh đương nhiên không muốn thử rồi, sự kiện video lần trước làm hại lão phu nhân nằm viện, lần này đánh chết anh cũng không dám mạo hiểm như vậy.

Người phụ nữ đáng chết, lại uy hiếp anh.

Mười giờ tối.

Đoan Mộc Mộc cử động cái cổ cứng ngắc, cô có cảm giác cả người rã rời, đây chính là kết quả đắc tội với dại BOSS, mãi mãi bị hành hạ.

"Khải tấu nữ vương, có một điêu dân cầu kiến, không nhận là chém. . . . . ." Đang trong lúc Đoan Mộc Mộc vừa muốn trút gận, điện thoại di động của cô vang lên.

"A a à?" Đoan Mộc Mộc sắp điên, mã số cũng không xem liền gào lên, "Chém, chém. . . . . ."

Cô cho rằng là Lãnh An Thần gọi, cho rằng anh lại muốn hành hạ mình.

Cho đếnkhi điện thoại tự động cúp rồi lại vang lên, Đoan Mộc Mộc mới bất an cầm điện thoại lên, tới khi nhìn thấy rõ mã số, cô nhướng mày ——

Hồ Tiểu Liệt tìm cô làm gì?