Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Chương 189: Anh biết rõ, em cũng không có quên anh




Lãnh An Thần đi thẳng tới cửa bệnh viện, nhưng khó chịu trong lòng lại theo bước chân, càng chạy thì càng xa mà nặng nề, anh phát giác khổ sở hiện tại không chỉ là vì Đoan Mộc Mộc quên mình, còn có trở ngại giũa anh và hai đứa bé.

Anh như là xe lửa sơ ý một chút sẽ lệch khỏi quỹ đạo, mà không biết ở bên trong, anh đã càng chếch càng xa.

“Thiếu gia” Đỗ Vấn đuổi theo.

Lãnh An Thần che giấu tâm tình của mình, nhìn về phía anh, “Chuyện gì?”

“Không có” Vẻ mặt Đỗ Vấn có chút không tự nhiên, anh ta không phải người giỏi ăn nói, khuyên người sẽ không nhiều lời, nhưng nhìn Lãnh An Thần khó chịu, trong lòng anh ta cũng không có tư vị, nhất là giờ phút này nhìn gương mặt anh tiều tụy, trong lòng càng không có tư vị.

Cho tới bây giờ Lãnh An Thần đều là người sạch sẽ chỉnh tề, nhưng bây giờ thì sao? Râu ria thật dài, hốc mắt sâu hoắm, ngay cả quần áo trên người đã hai ngày không đổi, nếu anh bị người ta nhìn thấy, nhất định sẽ cảm giác không thể tin được, anh chán chường là bởi vì Đoan Mộc Mộc, Đỗ Vấn biết rõ.

Rũ mí mắt xuống, không đành lòng nhìn Lãnh An Thần, Đỗ Vấn nhẹ nhàng mở miệng, “Chuyện phu nhân mất trí nhớ, anh không nên quá đau đớn, cô ấy chỉ bị một thời gian thôi.”

Lãnh An Thần giật giật khóe môi, tròng mắt đen nhánh nhìn về phương xa, ánh mắt kia mang theo cô đơn, có bi thương toàn thế giới đều vứt bỏ anh, “Đỗ Vấn, cậu cảm thấy cô ấy thật quên tôi sao?”

Đỗ Vấn sững sờ, liền nghe Lãnh An Thần nói, “Tôi không tin cõi đời này có chuyện cẩu huyết như thế, tôi quên cô, cô ấy cũng quên tôi!”

Đỗ Vấn mơ hồ cảm thấy cái gì, nhưng không hoàn toàn có kết luận, nghe nói như thế, cũng cười nhạt, “Cái này có thể, phu nhân có lẽ là giận anh quên cô ấy, mới có thể cố ý như vậy.”

Đối với lời Đỗ Vấn nói, Lãnh An Thần cười một tiếng, “Tôi có việc phải rời đi mấy ngày, nơi này phiền cậu chăm nom.”

“Đi công tác?” Đỗ Vấn có chút ngoài ý muốn, “Thời gian này, anh đi không tốt lắm đâu?”

Đỗ Vấn lo lắng, Lãnh An Thần dĩ nhiên hiểu, anh cũng không giải thích, “Ở nước Mĩ có một cuộc hội họp cần tôi tham gia, cơ hội khó có được, nơi này phiền cậu chăm nom giúp tôi.”

Đối với quyết định của Lãnh An Thần, Đỗ Vấn chỉ có thể phục tùng, “Thiếu gia, xin yên tâm… Khi nào thì đi? Tôi đặt vé máy bay!”

“Hai giờ chiều!” Lãnh An Thần nói xong, đã hướng bãi đậu xe.

Trong phòng bệnh, Đoan Mộc Mộc uống cháo, tinh thần rõ ràng lại chạy xa, Khang Vũ Thác không phải đứa ngốc, anh nhìn ra được, “Mộc Mộc, vị cháo không ngon à?”

“Hả?” Cô tiếp lắc đầu, “Không, rất ngon!”

“Nói láo, anh thấy em uống không ngon” Khang Vũ Thác cười.

“Có lẽ là tôi chưa đói lắm!” Đoan Mộc Mộc vì mình tìm lý do giải thích.

“Mẹ là nhìn ba đau lòng, cho nên cũng không vui vẻ” Tiểu Đường Tâm bên cạnh như quỷ tinh linh nói một câu đã toạc tâm sự của Đoan Mộc Mộc.

Cô trừng mắt liếc về phía con gái, “Tiểu nha đầu lại nói bậy!”

“Người không thành thật lỗ mũi sẽ to” Tiểu Đường Tâm hướng về phía mẹ kêu la.

Thậm chí ngay cả đứa bé đều nhìn ra tâm sự của cô, huống chi là người đàn ông ở trước mắt đây? Đoan Mộc Mộc mất tự nhiên liếc mắt nhìn Khang Vũ Thác, chỉ thấy anh đang dùng ánh mắt dò xét quan sát mình.

Trong lúc nhất thời, không khí bên trong phòng bệnh trở nên quỷ dị, Đoan Mộc Mộc cũng có chút không biết nên làm gì.

“Huân Huân mang theo em gái đi tìm chú Tiết, có được hay không?” Khang Vũ Thác muốn đứa bé rời đi, bởi vì anh có chuyện muốn hỏi Đoan Mộc Mộc.

“Được, con đang muốn chú Tiết!” Tiểu Đường Tâm vui sướng đồng ý, nha đầu này cũng không biết giống ai, từ nhỏ đã không có sức chống cự đối với mỹ nam, nếu trưởng thành, thật đúng là làm cho người ta lo lắng.

Tiểu Huân Huân cùng Đường Tâm rời đi, trong phòng bên còn dư lại Đoan Mộc Mộc và Khang Vũ Thác, không khí lập tức trở nên mỏng manh, “Vũ Thác…”

Đoan Mộc Mộc không phải đứa ngốc, cô cảm thấy Khang Vũ Thác có lời muốn hỏi mình, chỉ là cô mới nói hai chữ, liền bị anh cắt đứt, “Em không có mất trí nhớ, có đúng không?”

Cô sững sờ, liền nghe anh nói tiếp, “Em hà tất phải làm vậy? Lúc hành hạ anh ta cũng chính là hành hạ em đấy.”

“Vũ Thác, thật xin lỗi!” Đoan Mộc Mộc cúi thấp đầu, không có mặt mũi nào mà nhìn người đàn ông trước mặt.

“Em không phải nói với anh ba chữ này, hơn nữa thật phải nói, anh muốn nghe cũng không phải là ba chữ này” Khang Vũ Thác cười khổ sở, tay Đoan Mộc Mộc níu chặt lấy chăn, cô hiểu anh muốn ba chữ kia là gì, nhưng cô không cách nào cho.

“Vũ Thác, anh sẽ có cô gái đáng giá và tốt hơn tới yêu anh!” Đoan Mộc Mộc nói ra tiếng, mặc dù câu nói này xuất phát từ chân tâm, nhưng nghe muốn đem anh giao cho người khác.

Quả nhiên, Khang Vũ Thác suy nghĩ thế, “Em không yêu anh thì thôi, làm gì còn muốn đem anh giao cho người khác?”

Một câu nói làm Đoan Mộc Mộc nghẹn không nói ra lời khác, nhìn ánh mắt cô rối rắm, anh cuối cùng không đành lòng, “Mộc Mộc, em đã không bỏ được anh ta, cũng đừng hành hạ lẫn nhau nữa, thật ra thì anh ta rất khó chịu.”

Đoan Mộc Mộc cắn môi, một hồi lâu mới mở miệng, “Vũ Thác, anh nên hiểu được lòng tôi, tôi sợ dễ dàng tha thứ cho anh ấy, lần sau gặp phải chuyện gì, anh ấy còn có thể hy sinh tôi.”

Khang Vũ Thác như có điều suy nghĩ, đứng dậy, “Chuyện chính em hiểu rõ ràng, nói thế nào tôi đều là người ngoài…”

“Vũ Thác” Đoan Mộc Mộc nhìn anh muốn đi, còn gọi anh, “Về sau, chúng ta còn có thể là bạn bè chứ?”

Lời đã nói đến đây, anh nên hiểu tâm tư của cô.

Khang Vũ Thác xoay người lại, cho cô một cái ôm, “Dĩ nhiên, bất luận lúc nào, em đều là bạn của anh.”

Cảm thụ nhiệt độ ấm áp của anh, Đoan Mộc Mộc lộ ra nụ cười vui mừng, “Vậy thì tốt, tôi thật sự sợ sẽ mất đi anh.”

“Sẽ không!” Cằm Khang Vũ Thác tì trên đầu tóc cô, “Chỉ là mấy ngày nay anh có thể sẽ không tới được bởi vì anh mới nhận diễn khai mạc.”

“Vậy sao?” Đoan Mộc Mộc khẽ kéo ra khoảng cách với anh, “Nội dung là gì, xem được không?”

Khang Vũ Thác gật đầu một cái, “Hẳn là đẹp mắt, phim điện ảnh là một câu chuyện tình yêu.”

“Đợi đến lúc chiếu bóng, anh nhất định phải cho tôi vé đấy!” Đoan Mộc Mộc lộ ra nụ cười đứa bé tham lam.

“Đó là đương nhiên” Khang Vũ Thác cười cười, cũng thuận tay sửa lại sợi tóc rơi cho cô, “Anh có một bộ tác phẩm tập, bên trong thu tất cả tác phẩm của anh, trở lại đưa cho em.”

“Thật?” Đoan Mộc Mộc cơ hồ muốn hét lên.

“Anh lừa gạt em chưa?” Khang Vũ Thác canh chừng dáng vẻ cô, đáy lòng đau rối rắm, “Dưỡng thương tốt, có chuyện thì gọi điện thoại cho anh.”

Thật ra thì quay phim là thật, nhưng sẽ không bận đến mức không có thời gian đến thăm cô, chỉ là hiểu rõ lòng cô, anh quyết định mình nên thử cách xa cô chút, dù sao lựa chọn cuối cùng của cô vẫn là Lãnh An Thần.

Có điều, Khang Vũ Thác cũng không biết lúc anh đi, Lãnh An Thần cũng đi, lần này xem như Đoan Mộc Mộc thành một người cô đơn.

Ba ngày liên tiếp, Đoan Mộc Mộc cũng không có thấy Lãnh An Thần, mới đầu cho là anh tức giận, cô còn cảm thấy giận không thôi, tại sao anh quên cô thì được, mà cô quên anh thì anh lại tức giận chứ?

Nhưng anh vẫn không xuất hiện, rốt cuộc cô không nén được tức giận, “Đỗ Vấn, ngày mai anh cũng không cần tới, lão đại của anh còn không đến, anh còn tới làm gì?”

Lửa này xông đến Đỗ Vấn có chút oan, nhưng hết cách rồi, cô lại không có ý hỏi tại sao Lãnh An Thần không đến, chỉ có thể cố ý kích thích Đỗ Vấn, nghĩ lộ ra điểm gì.

Đỗ Vấn biết mình nằm cũng trúng đạn, nhưng lúc Lãnh An Thần gần đi có giao phó, bảo là mỗi ngày phải tới đây thăm hỏi phu nhân, anh không dám không làm.

“Phu nhân, đây là chức trách của tôi, nếu cô không để cho tôi tới, tôi nhanh chóng thất nghiệp rồi” Đỗ Vấn một mực cung kính.

“Tôi đã không phải Lãnh phu nhân” Đoan Mộc Mộc cố ý nghiêm mặt.

“Ở trong lòng tôi và thiếu gia, cô vẫn luôn là” Hiếm khi Đỗ Vấn nhiều lời.

“Anh…” Đoan Mộc Mộc cũng không thể nói gì hơn.

Một tuần trôi qua, Lãnh An Thần không có tin tức giống như là mất tích, hơn nữa bất luận cô thử dò xét thế nào, Đỗ Vấn không nói Lãnh An Thần đi nơi nào, mà cô vì ngại mất mặt cũng chẳng hỏi.

Khang Vũ Thác cũng chẳng xuất hiện, biết anh ta đang quay phim, cô cũng không chủ động quấy rầy, thương thế của Đoan Mộc Mộc đã tốt hơn, hơn nữa bác sĩ nói có thể xuất viện.

“Phu nhân, sáng sớm ngày mai tôi tới đón cô” Hiện tại Đỗ Vấn giống như là trợ lý của Đoan Mộc Mộc, ngày ngày xuất hiện trong bệnh viện.

Đối với cách anh làm, từ lâu Đoan Mộc Mộc không hề phản đối nữa, bởi vì cô biết phản đối cũng không có ích lợi gì, chỉ là chẳng ai nghĩ tới, đêm hôm đó sẽ xảy ra một chuyện.

“Minh tinh Khang Vũ Thác tiên sinh nổi tiếng điện ảnh và truyền hình hôm nay xảy ra bất trắc ở studio, đùi phải bị gãy xương, trước mắt đã được đưa đến bệnh viện trị liệu…” Khi Đoan Mộc Mộc nhàm chán mở ti vi thì nhìn thấy tin tức này, lúc ấy cô liền luống cuống.

Khang Vũ Thác bị thương!

Tin tức này đối với Đoan Mộc Mộc mà nói quả thật chính là sấm sét giữa trời quang, đêm đó Đoan Mộc Mộc liền xuất viện, mắc nối với trợ lý của Khang Vũ Thác.

“Tôi không đồng ý” Thời điểm Khang Vũ Thác nghe Đoan Mộc Mộc nói muốn chăm sóc mình, trước tiên liền phản đối.

Đoan Mộc Mộc nhìn chân anh treo thật cao, cũng cười, “Anh cảm thấy hiện tại anh phản đối hữu dụng không?”

“Mộc Mộc…” Khang Vũ Thác không muốn phiền toái cô, hơn nữa, anh có bảo mẫu có thể chăm sóc.

“Vũ Thác, cho tới nay đều là anh giúp tôi, chăm sóc tôi, lần này thì cho tôi một cơ hội, không được sao?” Đoan Mộc Mộc khẩn thiết nhìn anh, ánh mắt cùng vẻ mặt đều mang kiên định, giống như đang nói… bất luận anh có đồng ý hay không, chuyện này tôi làm chủ.

Đoan Mộc Mộc quật cường, Khang Vũ Thác cũng biết, anh biết mình không ngăn cản được, cuối cùng chỉ có thể đồng ý.

Rạng sáng ngày hôm sau, Đỗ Vấn nhận được điện thoại của Lãnh An Thần, “Ở đâu? Lập tức đến phi trường đón tôi!”

Đỗ Vấn sững sờ, “Thiếu gia, anh…” Cũng chưa hỏi xong, anh ta hiểu, thì ra là Lãnh An Thần nghe tin tức hôm nay Đoan Mộc ra viện, thậm chí đêm chạy về, có thể thấy được tâm ý của anh đối với Đoan Mộc Mộc, vì vậy, Đỗ Vấn chuyển lời, “Thiếu gia, anh chờ chút, tôi lập tức đi đón anh.”

Từ phi trường đón Lãnh An Thần, hai người chạy thẳng tới bệnh viện, trước khi tiến vào phòng bệnh, Lãnh An Thần lại ngừng lại, cũng làm cho Đỗ Vấn có chút không hiểu, lúc này liền nghe anh hỏi Đỗ Vấn, “Hình dáng này của tôi có ổn hay không?”

Lãnh An Thần vừa hỏi vừa sửa sang lại y phục của mình, vẻ mặt mang theo lo lắng, giống như là thằng nhóc đi gặp người tình, nếu như không phải là cố nén, Đỗ Vấn thiếu chút nữa cười ra tiếng!

Thiếu gia Lãnh thị cao cao tại thượng, không ai bì nổi, rõ ràng chính là bị tình yêu hành hạ mất tâm trí, phàm phu tục tử.

“Thiếu gia, anh rất tuấn tú, rất tốt!” Đỗ Vấn hướng về phía Lãnh An Thần dựng lên ngón cái, kết quả lại đổi lấy cái liếc mắt của Lãnh An Thần.

Đỗ Vấn hạ miệng, chẳng lẽ anh ta nói sai rồi sao?

Chỉ là, tâm tư Lãnh An Thần người khác luôn luôn đoán không ra, anh nhún nhún vai, vì Lãnh An Thần đẩy cửa phòng bệnh ra, sau đó nói, “Anh giúp phu nhân thu dọn đồ đạc, tôi đi làm thủ tục xuất viện.”

Chỉ là Đỗ Vấn còn chưa đi được hai bước, đã bị Lãnh An Thần cáu kỉnh gọi lại, anh ta vội vã đi trở về, “Thiếu gia, còn có chuyện gì?”

Nói xong, anh liền ngây người, bởi vì anh ta thấy trong phòng bệnh giường đệm chỉnh tề sạch sẽ, căn bản như không có người ở.

Đây là chuyện gì?

Đỗ Vấn có chút ngu muội!

“Còn không đi hỏi chuyện gì xảy ra?” Lãnh An Thần gầm nhẹ, Đỗ Vấn mới phản ứng được.

Mấy phút sau, Đỗ Vấn chạy tới, “Thiếu gia, tối ngày hôm qua phu nhân đã ra viện.”

Mặt Lãnh An Thần trong nháy mắt lạnh xuống, rũ tay cũng nắm thành nắm đấm, một đôi tròng mắt đen tối xuống giống như là bị rút đi ánh sáng, quanh thân tản mát ra y hệt khí lạnh.

Đỗ Vấn vội vàng cúi đầu, anh ta biết lúc này Lãnh An Thần tức giận, hơn nữa còn rất tức giận.

“Thật xin lỗi!” Đỗ Vấn nói xin lỗi.

Lãnh An Thần cũng không nói một chữ, xoay người đi hướng bên ngoài, lên xe, bọn họ chạy thẳng tới biệt thự, bởi vì đó là nơi cô nên trở về, nhưng khi nghe người làm nữ nói căn bản không thấy Đoan Mộc Mộc trở về, Lãnh An Thần mới hoàn toàn cả giận.

“Đi tìm, không tìm được thì đừng nhìn tôi” Anh rống.

Trong một tuần, người khác ở bên ngoài đi họp, không giờ không khắc nào không nghĩ tới cô, cho nên mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại cho Đỗ Vấn, nghe anh ta hồi báo tin tức của cô, cho dù là chi tiết nhỏ về ăn gì uống gì, anh cũng cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.

Tối ngày hôm qua nghe Đỗ Vấn nói hôm nay cô ra viện, anh đi suốt đêm trở lại, kết quả cô lại không thấy.

Đáng chết!

Cô không muốn gặp anh sao?

Nhưng mặc kệ cô chạy đến đâu, anh đều sẽ không buông cô ra!

Trong biệt thự Khang Vũ Thác, Đoan Mộc Mộc lật người, còn muốn ngủ tiếp một lát, nhưng khi cảm thấy ánh mặt trời trước mắt thì cô mở mắt ra.

Tối ngày hôm qua chăm sóc Khang Vũ Thác, mãi cho đến rất khuya mới ngủ, cô thật không nghĩ tới, chỉ suy nghĩ Khang Vũ Thác vẫn còn bệnh, cô biết mình không thể ngủ nướng.

Rửa mặt đơn giản xong, Đoan Mộc Mộc muốn đi thay quần áo, lúc này mới phát hiện ra không thấy y phục của mình, hỏi người làm nữ mới biết thì ra là y phục của cô bị cầm đi giặt, còn chưa đưa tới.

Cô nhìn áo ngủ trên người mình, may mà không phải rất loại cởi mở, vì vậy cũng không nói thêm cái gì, cứ thế đi phòng Khang Vũ Thác, một đêm không thấy anh, cô thật rất lo lắng.

Quả nhiên như cô nghĩ, trạng thái của Khang Vũ Thác không tốt, hơn nữa còn sốt, mặt hồng hồng…

“Bà Lý, mau kêu bác sĩ!” Đoan Mộc Mộc sốt ruột.

Bà Lý theo như cô phân phó gọi điện thoại cho bác sĩ, vừa lấy túi chườm nước đá ra, giúp cho Khang Vũ Thác hạ nhiệt độ, ước chừng qua hơn mười phút, Đoan Mộc Mộc nghe được có người đi vào, cho là bác sĩ, cũng không quay đầu lại nói, “Bác sĩ, anh ấy sốt, rất nghiêm trọng, phiền toái xem một chút!”

Chỉ là tiếng nói của cô phát ra thật lâu, cũng không nghe được đáp lại, lúc này cô mới quay đầu, thấy người ở cửa thì cả người cứng đờ, thậm chí lập tức quên hô hấp.