Cô Dâu Nhà Nông Bưu Hãn

Chương 44: 44: Treo Cổ





Dù chuyện hôm nay là do nương hắn làm sai, nhưng làm con trai làm sao hắn có thể trách nàng được?

Cố Đại Hà vẫn giống như trước đây, nghĩ rằng chỉ cần Bảo Nhi không sao thì tất cả mọi chuyện đều sẽ ổn, cho dù trong lòng cảm thấy khó chịu cũng chỉ cần chịu đựng là sẽ qua.

Hắn duỗi tay muốn ôm Tứ Nha đến ngủ bên cạnh Tam Nha, nhưng Tứ Nha ôm chặt Trương thị không chịu buông ra, Cố Đại Hà cũng không quan tâm lắm, dang tay ôm Trương thị và Tứ Nha vào lòng, rồi nhắm mắt lại.

Từ đầu đến cuối, Cố Đại Hà đều không chú ý ta sự khác thường của Trương thị, chỉ nghĩ rằng nàng bị lạnh quá thôi.

Đêm chưa quá khuya, trừ tam phòng ra tất cả đèn trong nhà họ Cố đều sáng.

Sau khi Liễu thị trở về nhà lại thêm mắm thêm muối nói một lượt nữa, xúi giục Cố Đại Hồ chuyển đến trấn trên ở.

Cố Đại Hồ đã có ý tưởng này từ lâu, nhưng trấn trên không dễ ở như vậy, tiền thuê nhà cũng là một vấn đề.

Với số tiền công ít ỏi của hắn có lẽ sau khi trả tiền thuê nhà xong thì cơm cũng không có mà ăn.

Liễu thị nghe Cố Đại Hồ nói như vậy, lập tức nản lòng: “Sao ta lại gả cho một người không có tương lai như ông chứ?”


Cố Đại Hổ trợn mắt nhìn nàng: “Nếu ta không có tương lai thì ai có? Hay là bà muốn gả cho người như tam ca của ta?”

Liễu thị nghe vậy thì rất tức giận, giơ tay vỗ hắn một cái: “Ông già chết tiệt này, đang nói cái vớ vẩn gì vậy?”

Cố Đại Hồ bị đánh vào lưng, đau đến nỗi cười nhếch miệng: “Bà già chết tiệt này, đúng là thiếu đòn mà.”

Liễu thị liếc đôi mắt quyến rũ: “Thiếu đòn đấy thì thế nào?”



Trong phòng trở nên mập mờ, nhưng bầu không khí bên đại phòng lại không mấy tốt đẹp.

Trần thị vẫn luôn cằn nhằn, sợ Cố Lai Bảo xảy ra chuyện gì khiến nàng phải vào tù.

Nàng còn muốn đến nhà An thị xem xét tình hình, khuyên thế nào cũng không được.

Ngoại trừ Cố Nhị Nha ra, những người khác ở đại phòng cũng không bình tĩnh cho lắm, nhưng vẫn tốt hơn Trần thị rất nhiều.

Có Chu thị đứng ra giúp đỡ, bọn họ cũng không lo lắng Trần thị sẽ bị đưa đến nha môn.

Nhưng mang danh đại bá mẫu hại chết cháu ruột của mình không tốt lắm, ảnh hưởng quá lớn.

Cố Nhị Nha không nghĩ nhiều như vậy, trong lòng nguyền rủa Cố Lai Bảo chết đi, sau đó Cố Phán Nhi phải vào nhà lao, tốt nhất là bị chặt đầu.

Đêm đó, đại phòng cũng không yên tĩnh.

Nhà trên khá trầm lặng, nhưng tính tình của Chu thị lại không tốt mấy, nghĩ đến cái gáo múc cám lợn bị hỏng lòng nàng lại xót, không khỏi cằn nhằn: “Vợ của lão Tam càng ngày càng không ra làm sao.

Vợ của lão đại có làm sao đi nữa thì cũng là chị dâu của nàng mà, vậy mà không nói một lời đã ra tay, đập hỏng cả gáo múc cám.

Phải dùng bao nhiêu sức lực mới làm được thế chứ.”

Ông cụ liếc nhìn nàng: “Bà đang đau lòng cho vợ của lão Đại hay đau lòng cho cái gáo thế?”


Tất nhiên là cái gáo rồi! Chu thị suýt thì nói ra.

Ông cụ thở dài nói: “Đồ chết tiệt nhà bà hôm nay không ra làm sao.

Bảo ca nhi đã bị thương như thế rồi mà cũng không mời đại phu đến khám, nếu thật sự có chuyện gì, lão Tam còn không hận chết bà sao.”

Chu thị lập tức phản bác: “Sao có thể hận ta? Dù có sai đến đâu thì ta vẫn là nương của hắn.

Chui ra từ bụng lão nương mà còn có thể chống lại lão nương? Người như Bảo ca nhi cũng không biết có thể sống được đến mấy tuổi, ta không mời đại phu thì là sai sao? Tiền nhà ta cũng có phải như nước tự chảy vào đâu, làm gì có tiền dư mà mời đại phu cho hắn? Dù sao cũng không sống được bao lâu không phải sao?”

Ông cụ liếc nhìn Chu thị, cười mỉa: “Bảo ca nhi bị như vậy cũng không nghĩ xem là ai làm.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Chu thị có hơi khó coi, không phục nói: “Không phải tự nàng làm à.”

Ông cụ cởi giày trèo lên giường nằm: “Ai làm người đó biết.

Đừng trách ta không nhắc nhở bà, nếu còn tiếp tục như vậy lão Tam không thể không xa cách bà, đến lúc đó, bà muốn khóc cũng sẽ không còn nơi nào để khóc.”

Chu thị cũng không quan tâm lắm: “Con trai ta sinh ra ta biết!”

Ông cụ lười nói thêm, quay lưng về phía Chu thị, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Không có ai nói chuyện với nàng, Chu thị cũng cảm thấy buồn chán nên cũng thổi tắt đèn lên giường.


Đêm khuya yên tĩnh, nhà cụ Cố đang ngủ yên, tiếng ngáy không ngừng.

Trương thị vẫn luôn không cử động lại động ngón tay, nhẹ nhàng gỡ bàn tay của chồng và con gái trên người ra, nhẹ nhàng xuống giường, giày cũng không đeo đã đi đến phòng chứa củi, vừa đi vừa tháo đai lưng quấn quanh eo xuống.

Thanh xà của phòng chứa củi không cao, giẫm lên bó củi có thể dễ dàng vắt thắt lưng lên, vẻ mặt cứng đờ buộc một nút chết.

Đưa đầu vào trong là có thể kết thúc mọi chuyện.


Tam Nha ngủ không yên giấc, định duỗi tay ra sờ Trương thị theo thói quen, muốn sờ thử xem người Trương thị có ấm không.

Nhưng lúc nàng duỗi tay ra lại không sờ thấy Trương thị nên hơi ngạc nhiên, lập tức tỉnh táo lại: “Nương, nương đi đâu rồi? Lưu Nhi, ngươi mau tỉnh lại, cha… cha đừng ngủ nữa, không thấy nương nữa!”

Tứ Nha bị gọi dậy từ giấc ngủ say, vẻ mặt mờ mịt, không biết tam tỷ gọi nàng làm gì.

Đến cả Cố Đại Hà cũng khó hiểu, nhưng người lớn thì cảnh giác hơn Tứ Nha một chút, nghe thấy bốn chữ cuối cùng mà hắn cũng không để ý: “Gấp gáp cái gì, chắc là nương của con đi ra ngoài, lát nữa sẽ về.”