Cô Dâu Mười Chín Tuổi

Chương 84: Kết quả của việc làm người thứ ba




A Dận, A Dận… Cô nhẹ nhàng gọi tên của anh, đến cuối cùng, thế nào bất tri bất giác cô đã ngủ thiếp đi.

Nếu như cô ngủ thiếp đi, đây mới đúng là may mắn lớn nhất. Khi ngủ thiếp đi, thời gian trôi qua nhanh vô cùng, không cần phải suy nghĩ lung tung. Ngủ thiếp đi, có lẽ, còn có thể nằm mơ thấy anh, người cô vẫn hằng mong đợi nhớ thương.

Thời điểm Ký Thu tỉnh ngủ thì đã là buổi tối, cô giùng giằng xuống giường, đi rửa mặt, chải tóc, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com trang điểm nhẹ nhàng, xong xuôi lúc này cô mới tiếp tục ngồi tựa vào trên giường, an tĩnh chờ Tư Dận đến.

Bất kể là Tư Dận có đến hay không, tóm lại là cô vẫn muốn chờ đợi. Trong phòng bệnh không mở đèn, chỉ có thứ ánh sáng nhạt từ nơi cửa sổ hắt xuống ra nhàn nhạt, in hình cô thành một cái bóng nho nhỏ, nhìn bóng dáng của cô mới cô đơn làm sao.

Ký Thu cứ ngồi một mình ở trong đêm tối như thế, chờ đợi người trong lòng của mình đến. Nghe thấy tiếng chuông đồng hồ kính coong kính coong vang lên…Đã tám giờ, có lẽ anh mới vừa ăn cơm tối đang trên đường đến đây. Khóe môi xinh đẹp của cô đột nhiên thoáng nâng lên thành một đang vòng cung nho nhỏ! Nếu như, nếu như, một ngày nào đó, Tư Dận có thể ở cùng với cô cả một buổi tối thì tốt biết bao.

Phu nhân của anh thật là hạnh phúc, có thể quang minh chánh đại đứng ở bên cạnh anh, buổi tối có thể nằm ở trong ngực của anh, mà cô, Trình Ký Thu, lại chỉ có thể làm một tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng Ngay cả một cái ôm nho nhỏ thôi, cô cũng đều phải hy vọng có thể được ôm lâu một chút,  diễღn。đàn。lê。qღuý。đônlâu thêm một chút nữa.

Ký Thu nghe thấy trong hành lang truyền đến mơ hồ tiếng bước chân, tiếp đó tiếng bước chân kia liền dừng ở bên ngoài phòng bệnh của cô.

Trong lòng Ký Thu Tâm chợt thấy vui sướng vô cùng, cô không sao khống chế nổi nữa, liền vén chăn lên nhảy xuống giường. Cô nghe thấy tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên, trong giọng nói đã ngậm chứa nồng đậm sự dịu dàng và vui vẻ:   diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn "A Dận, anh đã tới rồi!"

Cô kích động mở cửa ra, không chút nghĩ ngợi liền lao vào trong ngực người đáng đứng ở cửa, ôm siết lấy: "A Dận, tại sao bây giờ anh mới đến, em nhớ anh muốn chết…"

Ký Thu lập tức sửng sốt, cô hoảng sợ trợn to hai mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, đang bị cô ôm vào trong ngực kia.

Đó là phu nhân của A Dận, Lâm Tử Đồng.

Ký Thu giật mình buông tay ra, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, "Tư… Tư phu nhân…."

Lâm Tử Đồng hừ lạnh một tiếng,  @MeBau*diendan@leequyddonn@ chán ghét phủi phủi vào chiếc áo khoác ngoài của mình, đó chính là nơi vừa mới rồi đã bị Ký Thu ôm vào.

Sắc mặt Ký Thu trắng bệch, cô giật mình đứng sững lại ở nơi đó, cả người run rẩy, không nói ra được một chữ nào.

"Cô chính là Trình Ký Thu?" Lâm Tử Đồng dùng tư thế bộ dạng cao cao tại thượng liếc xéo Ký Thu một cái

Ký Thu không đáp, chỉ là đôi môi bị cô cắn đã sắp hư thúi mất rồi. Cô không biết Lâm Tử Đồng là được Tư Dận mời tới, hay là chính cô ta đã điều tra được, mà tìm tới cửa. Cô không dám hé răng, sợ cho sẽ gây ra phiền toái cho Tư Dận.

Dù sao, nhà họ Lâm cũng là một gia tộc có quyền thế như vậy, Tư Dận cũng phải có chút kiêng kỵ ba phần. Cô lại càng không thể chọc nổi vào hơn. Nếu như nhà họ mà muốn giết chết cô, thì cũng chỉ giống như là bóp chết một con kiến mà thôi.

"Tôi hỏi cô đấy, lời nói của cô đâu rồi, cô bị câm hay sao vậy?" Lâm Tử Đồng nhặt chiếc ghế sofa ngồi xuống, nhìn vòng quanh bốn phía phòng bệnh một lượt. Phòng bệnh cao cấp rất xa hoa, giống như là ở trong khách sạn cấp năm sao vậy. Laamd Tử Đồng không khỏi ghen ghét dữ dội, chỉ có điều, trên gương mặt tinh xảo vẫn đầy vẻ ung dung, mang theo nụ cười ưu nhã thoải mái.

Ký Thu cảm thấy nhục nhã không nói ra được! Nơi bụng của cô thật giống như lại đang loáng thoáng nổi lên cơn đau nhức. Cô yên lặng gật đầu một cái, chỉ muốn kéo dài khoảng cách giữa hai người ra xa thêm một chút.

Lâm Tử Đồng tới đây chỉ có một mình, nhưng mà Ký Thu lại cảm thấy rất sợ hãi.

Lâm Tử Đồng chính là phu nhân chính hiệu của Tư Dận, mà cô Trình Ký Thu này, được coi là cái gì chứ? Nhị phu nhân (vợ hai) sao? Tình nhân ư? Tóm lại, dù thế nào cô cũng vẫn là một người thứ ba.

"Không tệ, bị đọa thai (sảy thai) mà còn có thể được hưởng thụ tốt một sự chăm sóc tốt như vậy. Sự đãi ngộ này có thể phải bị đọa thai cũng thực là đáng giá đấy chứ! Nếu không, sợ là cả đời này Trình tiểu thư nghĩ cũng đừng nghĩ, sẽ được vào ở trong một căn phòng như thế này đâu nhỉ?"

Lâm Tử Đồng ngồi ngay ngắn tại chỗ đó vẻ rất ưu nhã, liếc mắt khinh bỉ nhìn thân thể Ký Thu từ trên xuống dưới một lượt như để đánh giá. Sắc mặt Ký Thu tái nhợt, ngược lại mái tóc lại được chải chỉnh tề, trên mặt còn có dấu vết của sự trang điểm, nhìn khá trang nhã, thế này nghĩa là, cô ta đang chờ Tư Dận đến thăm mình mà thôi.

Càng nghĩ, trong lòng lại càng thấy tức giận! Lửa ghen càng đốt càng mạnh! Tư Dận thật sự rất quan tâm đến con hồ ly tinh đáng chết này, cho nên mới hao tổn tâm trí sắp đặt, bố trí cho cô ta điều trị ở trong bệnh viện này. Đã vậy, Tư Dận còn ba ngày hai bữa chạy tới nơi này để thăm cô ta nữa chứ! Lâm Tử Đồng biết Tư Dận ở bên ngoài cũng có quan hệ với mấy người phụ nữ. Nhưng không ngờ lần này, con hồ ly tinh kia lại có thể làm cho anh phải để ý quan tâm đến cô ta như vậy! Lâm Tử Đồng cô thật sự là không thể nảo nén nhịn được nữa, cho nên mới có thể liều mạng để tìm tới cửa.

Ký Thu không biết mình phải tiếp lời làm sao mới tốt. Cô không thể làm gì khác hơn đành phải cúi thấp đầu đứng ở một bên, ngay cả thở cũng không dám hít thở mạnh thêm một chút.

Lâm Tử Đồng nhìn Ký Thu cúi đầu rũ mắt, bộ dạng đầy vẻ điềm đạm đáng yêu, răng ngà không khỏi nghiến chặt lại. Cô ta lập tức đứng bật dậy, đi mấy bước đi tới trước mặt của Ký Thu, giơ tay lên, lập tức vung một cái bạt tai vào trên mặt của Ký Thu. Nhưng Lâm Tử Đồng vẫn còn cảm thấy chưa hết giận, lại liên tiếp tát lên mặt Ký Thu bốp bốp bảy tám lần nữa, lúc này xem như mới thoáng cảm thấy thoải mái.

Ký Thu bị cái bạt tai bất thình lình kia làm cho ngu dại đi, ngay cả tránh đi một chút cô cũng không biết tránh, mà cứ đứng yên ở nơi đó giống như tượng gỗ vậy, không hề động đậy một chút xíu.

Hai bên gương mặt Ký Thu đã hoàn toàn sưng đỏ, khóe miệng cũng bị rách ra, mái tóc bị kéo xổ ra, nhìn xốc xếch vô cùng. Nhìn cả người cô lúc này thật sự vừa xấu xí, lại vừa nhếch nhác.

Lâm Tử Đồng nhìn thấy Ký Thu không hề đánh trả, cũng không lên tiếng, chỉ là cảm thấy bữaa tiệc đánh người này cũng không phải là uổng công vô ích. Cơn giận dữ trong lòng cũng đã dịu đi khỏi hơn phân nửa, lúc này mới dùng một tay đẩy Ký Thu ra một cái, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Ký Thu: "Tôi cảnh cáo cô, hãy sớm kịp thời rời khỏi anh ấy, đừng có để cho tôi tiếp tục bắt gặp cô thêm lần thứ hai nữa đó, nếu như còn có lần sau nữa, thì không phải cô chỉ bị đánh một hồi đơn giản như vậy thôi đâu!"

Lâm Tử Đồng cười vô cùng phách lối, hai cánh tay khoanh lại với nhau, lạnh lùng nhìn Ký Thu: "Tôi đây có biện pháp thực sự có thể làm cho cô sống không bằng chết., Cô thích đàn ông, thích giành đàn ông của người khác như vậy, tôi sẽ liền cho cô một đống đàn ông! Tôi, Lâm Tử Đồng này, nếu như chơi mà không giết chết được cô, tôi đây không mang họ Lâm nữa!"

"Cút ngay!" Cô ta gầm lên một tiếng, một tay đẩy mạnh Ký Thu ra. Lúc Lâm Tử Đồng kéo cửa ra đang định bước đi ra ngoài, đột nhiên dừng bước chân của mình lại.

"Đúng rồi, nói thế nào cô cũng đã theo chồng của tôi lên giường, hai người  ngủ với nhau lâu như vậy, lại còn sinh non đứa bé nữa, chút tiền này, coi như là phục vụ phí mà người nhà chúng tôi trả cho cô. Hãy đi tìm một chàng trai sạch sẽ nào đó, dù sao so với đi tìm tiểu thư còn tốt hơn, mặc dù cô và lũ tiểu thư kia cũng không có gì khác biệt nhau lắm, đều là mang vốn tự có của mình ra để bán mà thôi!"

Lâm Tử Đồng liền cất lên một tràng cười đầy vẻ thích thú. Cô ta quăng một xấp tiền mặt vào trên gò má Ký Thu đã bị sưng vù lên lớn, sau đó đi giày cao gót sải chân đi nhanh ra khỏi phòng bệnh đầy vẻ ưu nhã

Khi không còn nghe tiếng bước chân nữa, lúc này Ký Thu mới giống như một kẻ ngu dại, cứ từng bước từng bước di chuyển đến bên giường. Ký Thu nghiêng người lao mình vào trên giường một cái, đưa tay kéo chăn lên, đắp ở trên người của mình, sau đó bật khóc, nhưng mà cô cũng không thể khóc nổi nữa.

Cả người Ký Thu cứ run lên cầm cập, đây là cô tự mình chuốc phiền não cho mình. Cô không trách Tư Dận, cũng không trách Lâm Tử Đồng, nếu như không phải là chính cô đã là một người hèn hạ ti tiện như vậy, làm sao cô có thể sống chung với một người đàn ông có vợ ở cùng một chỗ đây? Cô đã lên giường cùng với người đàn ông của người khác, hơn nữa, lại còn có đứa bé. Cô bị đánh như vậy mà đã được dừng lại là đã quá nhẹ rồi.

Nếu như ba mẹ cô mà biết được con gái của mình lại đi làm tình nhân của  người khác, lại còn bị phu nhân lên mất. Ký Thu nhắm mắt lại. Một lúc lâu sau, tiếng khóc thút thít đầy ẩn nhẫn mới chợt  phát tiết ra ngoài. Cô gắt gao cắn góc chăn, tiếng khóc cũng dần dần lớn lên.

Ký Thu, Ký Thu, mày không thể tiếp tục còn như vậy nữa. Anh ấy sẽ không cưới mày đâu, mà anh ấy cũng không thích mày, anh ấy yêu thích mày là chỉ vì  dáng dấp của mày giống như người phụ nữ mà anh ấy thích mà thôi. Anh thích người phụ nữ khác, vậy thì mày còn ở lại bên cạnh anh ấy làm cái gì chứ?