Cô Dâu Mười Chín Tuổi

Chương 46: Anh sẽ không tới nữa




Trần Tấn Nhiên nằm ở trên người của Ương Ương thở hổn hển. Lúc này thân thể mà suốt ba năm nay anh luôn nhung nhớ từng giờ từng phút này, đã hoàn toàn được mở ra. Ngón tay của anh chậm rãi đi xuống phía dưới, chạm đến nơi mềm mạiquen thuộc, nhẹ nhàng kích thích mấy cái, lập tức cảm giác được sự nhiệt tình của cô. Khóe môi của anh không khỏi nâng lên: “Ương Ương, em vẫn luôn nhạy cảm như vậy...”

Bộ ngực Ương Ương cứ phập phồng,, cô cảm thấy trong cổ họng mình tựa như đang có một ngnj lửa đang thiêu đốt. Cô không muốn bị anh đụng chạm, không bao giờ còn muốn bị trầm luân ở trong bóng tối vô biên như vậy nữa...

“Đừng đụng vào tôi, Trần Tấn Nhiên! Tôi đã có bạn trai...”

Lời nói của cô còn chưa dứt, Trần Tấn Nhiên cũng đã nặng nề cắn lấy trên môi của cô: “Em có bạn trai rồi sao? Dùng một chút tiểu xảo vụng về như vậy để lừa gạt anh sao!”

Động tác của anh có lực, đã khơi dậy sự nhiệt tình của cô. Từ trong con ngươi đen nhánh của anh những tia sáng rực rỡ bắn ra tán loạn: “Cả đời này, em đừng có mơ tưởng nghĩ muốn đi tìm người đàn ông khác!”

Ương Ương ngược lại, nở một nụ cười, khinh thường nhìn lại anh: “Trần Tấn Nhiên anh cũng quá ngây thơ... Chúng ta đều đã là người trưởng thành! Hiện tại anh đã đạt được ý nguyện của mình rồi, như vậy, nếu anh đã làm xong thì bây giờ anh cũng nên rời khỏi nơi này đi thôi. Tôi không cần anh phải chịu trách nhiệm! Anh nghĩ cần phải chịu trách nhiệm, thì tôi cũng không cần anh phải chịu trách nhiệm đâu! Được chứ?”

Trên gương mặt ửng hồng của cô hiện ra nụ cười giễu cợt. Tất cả nhiệt tình của Trần Tấn Nhiên lúc này chợt tắt ngấm, không còn sót lại một chút gì. Động tác của anh dừng lại, nhìn chăm chú vào cô không rời: “Tống Ương Ương, em có biết là em đang nói cái gì hay không?”

Ương Ương mệt mỏi vuốt vuốt huyệt Thái Dương đang đau nhức, cũng không thèm nhìn lại anh: “Trần Tấn Nhiên, anh hỏi cái gì vậy! Tôi đây cũng đã là một người trưởng thành, vẫn còn độc thân, chẳng lẽ không có thể kết giao với bạn trai sao? Chẳng lẽ kết giao với bạn trai thì không thể phát sinh quan hệ à...”

“Em câm miệng lại!”

Trần Tấn Nhiên tức giận, hung hăng nhìn cô như đe dọa: “Em đang nói láo!”

Khóe miệng của cô cong lên nở một nụ cười xinh đẹp, đáy mắt sáng ngời, trong suốt nhìn lại vào gương mặt của anh: “Tại sao tôi lại phải nói láo chứ? Chúng ta ly hôn đã ba năm rồi, trong ba năm qua chẳng lẽ tôi cũng chưa từng có người khác hay sao?”

Đột nhiên Trần Tấn Nhiên cảm thấy mình nhụt chí không nói ra được, không còn đủ tinh lực để tiếp tục, chậm rãi từ trong cơ thể cô lui ra ngoài, trầm mặc im lặng.

Ương Ương nhìn anh, trong trái tim của cô tựa hồ vừa có một chỗ nào đó vừa bị nứt ra, vang lên “tách” một tiếng. Trái tim cô lặng lẽ vỡ ra, chẳng qua là cô không thể quản được cái miệng của mình. Cô vẫn mở miệng nói đầy vẻ giễu cợt như cũ, quan sát anh một cái: “Này, mấy năm không gặp nhau, anh vậy mà đã lui bước rồi sao? Thực sự chuyện trên giường của anh còn kém hơn cả người bạn trai của tôi trước kia...”

Lời nói của Ương Ương còn chưa dứt, Trần Tấn Nhiên chợt vung tay cho cô một cái bạt tai, sau đó anh đứng lên thật nhanh, mặc quần áo tử tế, tóm lấy chiếc áo khoác ngoài, rồi sải bước nhanh bỏ đi ra bên ngoài. Rầm một tiếng, cánh cửa ra vào bị nặng nề đóng lại...

Trong phòng chỉ còn lại sự an tĩnh.

Ương Ương nằm ở trên sàn nhà lạnh như băng, quần áo xốc xếch, trong cơ thể cô còn có dấu vết của anh lưu lại.

Chẳng biết từ lúc nào, cảm thấy nơi khóe mắt có dấu vết của sự ướt át, cô nhẹ nhàng giơ tay lên, lau gương mặt hơi bị sưng của mình. Thật đau, thật đau! Ương Ương lập tức không nén nổi được nữa, òa lên khóc.

Cô nằm ở nơi đó, khóc đủ rồi, liền lung tung lau sạch nước mắt, đi vào trong phòng ngủ, bổ nhào ở trên giường, kéo chăn lên bắt đầu buồn bực ngủ.

Ngày trước, thời điểm mới ly hôn, cô cũng đã phải cưỡng chế giấc ngủ như thế này để vượt qua.

Những khi tỉnh lại, cô cảm thấy quá thống khổ, quá khó chịu, không bằng, cứ vùi người vào trong giấc ngủ say, để quên đi hết thảy.

Ương Ương không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Khi tỉnh lại, cô chỉ cảm thấy đầu đau dữ dội. Ương Ương giùng giằng bò dậy, liếc nhìn đồng hồ. Thế nào mà đã gần tới buổi trưa rồi. Cô vội vã cuống quít rửa mặt. Rửa mặt xong, lúc này cô mới phát giác ra cơn đau đầu cũng đã đỡ được một chút. Rõ ràng tửu lượng của cô không tốt chút nào, tội gì lại phải hành hạ mình như vậy chứ?

Ương Ương nhìn gương mặt của mình ở trong gương. Trong gương hiện rõ một khuôn mặt trắng bệch, cô thoáng nở một ý cười khổ sở. Quanh tròng mắt bầm đen, mặt cũng bị sưng vù, cô lấy tay vỗ vỗ lên gương mặt, âm thầm tự an ủi mình. Tốt rồi, tốt rồi, từ nay về sau Trần Tấn Nhiên cũng sẽ không tới đây nữa, lỗ tai của mình rốt cục cũng đã được thanh tĩnh rồi.

Cô mặc chiếc áo khoác lông thật dầy, mở cửa đi ra ngoài. Trên chiếc xe nho nhỏ là một tầng tuyết thật dầy. Ở một nơi nào đó trong trái tim cô chợt co rút một cái thật mạnh. Cô đứng ở nơi đó có chút giật mình, tối hôm qua tuyết rơi lớn như vậy, anh đã đi nơi nào?

Ương Ương không khỏi hơi cắn môi dưới, nhớ tới mấy ngày nay, hàng ngày anh lái xe tìm đến cô, không hề gián đoạn. Anh bôn ba ở qua lại trên đường ít nhất cũng phải mất bốn năm giờ đồng hồ...

Một cơn gió lạnh cuốn tới, từng đám từng đám những bông tuyết lớn bị gió lạnh thổi cuốn lên, đập vào trên mặt của cô, làm cho khuôn mặt của cô đau đớn nhức nhối một mảnh. Ương Ương đột nhiên thấy mình tỉnh táo lại. Cô đi thật nhanh về phía chiếc xe của mình, âm thầm tự mắng mình không có tiền đồ. Chẳng qua anh ta cũng chỉ mới tìm đến mày có mấy lần, vậy mà mày đã bắt đầu lo lắng cho anh ta. Chẳng lẽ, mày đã quên sạch không còn một mống những gì mà anh ta đã gây ra cho mày hay sao?

Y Lan kia, chẳng phải anh cũng đã từng thích cô ấy là thế, vậy mà anh ta cũng có thể quăng bỏ, liệu còn có cái gì anh ta không thể tiếp tục vứt bỏ nữa đây?

Coi như là hiện tại Trần Tấn Nhiên có chạy đến tìm cô, nhưng mà chỉ chớp mắt, nói không chừng anh cũng sẽ lại tiếp tục yêu những người khác thì sao.

Ương Ương vừa lái xe vừa suy nghĩ lung tung, cho đến khi đến quán cà phê. Nhìn thấy này cái bảng hiệu ấm áp tinh xảo kia, tâm tư của cô mới giống như là rơi vào trong bụng.

Dừng xe xong, Ương Ương bắt đầu bận rộn. Những chuyện về Trần Tấn Nhiên lập tức liền bị cô nhét vào sau gáy (*). Buổi trưa, Ương Ương tùy tiện ăn một chút xíu điểm tâm ở trong quán, buổi chiều việc buôn bán của cô thuận lợi đến lạ thường. Ương Ương hoàn toàn không có thời gian rảnh để mà suy nghĩ nhiều. Chỉ có điều, mấy nhân viên phục vụ trong quán của cô lại cứ một mực ngó dáo dác ra bên ngoài quán, thỉnh thoảng còn bất chợt len lén nhìn Ương Ương một chút...

(*) Ý nói bị Ương Ương quên đi.

Tất cả những chuyện này, Ương Ương đều coi như không có gì xảy ra hết, chẳng qua là cô chỉ hết sức chuyên chú vào công việc tính toán sổ sách.

Rốt cục,có người không kiềm chế được, mấy nhân viên phục vụ xô đẩy nhau, chen tới gần cô, cười cười giống như là một đóa hoa đang nở rộ vậy: “Bà chủ à... lúc nào thì Trần tiên sinh tới vậy?”

Nhìn xem, anh là người có nhiều sức quyến rũ biết bao, thị trường cũng thật tốt, bất quá mới một ngày không đến đây, anh đã được nhiều người đi nhớ thương như vậy.

Ương Ương cũng không ngẩng đầu lên, ngón tay vẫn như bay múa trên máy tính như cũ, mặt mày không chút thay đổi: “Tôi làm sao biết được.”

Mấy người mặt đối mặt nhìn nhau, lại có người hỏi: “Bà chủ, tối hôm qua Trần tiên sinh tìm được người không vậy?”

Ương Ương dừng động tác trong tay lại, ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn mấy nhân viên kia một cái: “Tôi và người kia không có liên quan gì đến nhau, mấy người mau đi làm việc đi.”

“Chị Ương Ương...” Mấy cô gái nhỏ cũng không nhịn được nữa, dứt khoát kéo cánh tay của cô, lay lay: “Chị Ương Ương, tối hôm qua Trần tiên sinh đã chờ chị ở chỗ này thật lâu. Chị cũng không biết ngài ấy đã lo lắng cho chị nhiều thế nào đâu. Hơn nữa, Trần tiên sinh là một người tốt như vậy, làm sao chị lại không để ở trong lòng chứ?”

Thấy Trần Tấn Nhiên hôm nay chưa đến, mấy cô gái nhỏ không hiểu sao lại cảm thấy cực kỳ lo lắng. Bọn họ cũng hết sức yêu thích Ương Ương, chẳng qua là suốt một hai năm nay, chưa bao giờ họ nhìn thấy bên cạnh Ương Ương có người đàn ông nào khác. Hiện tại rốt cục có một người đàn ông ưu tú như vậy tới đây, lại còn si tình như vậy, cũng thấy mừng cho cô. Nhưng hết lần này tới lần khác, cô luôn luôn giữ gương mặt lạnh lùn đối với người ta. Thật sự làm cho người ta cảm thấy gấp gáp!

Ương Ương biết là mấy nhân viên kia đang lo lắng cho cô, sắc mặt khẽ biến thành hơi hòa hoãn một chút: “Mấy người không hiểu thì chớ nói lung tung nữa, chị và người kia không thể nào đâu...”

Mấy người kia còn muốn hỏi, nhưng thấy sắc mặt của cô rất bình thản, nhưng cũng có sự thê lương không nói ra được. Họ không khỏi ngượng ngùng nhìn lại Ương Ương mấy lần, sau đó tản ra đi làm công việc của mình...

Ương Ương lại cúi đầu đi tính toán sổ sách, nhưng cô cũng quên mất mới vừa rồi mình đãvào đến số nào, cũng quên mất mình đã cộng tới chỗ nào, không thể làm gì khác hơn, cô đành lại bắt đầu cộng lại từ đầu một lần nữa. Cô tính ba lần, ra được ba con kết quả khác nhau, dứt khoát thở dài một tiếng, gập máy tính lại. Vừa ngẩng đầu lên, đã thấy bên ngoài cửa sổ, bầu trời đã chuyển sang màu đen sẫm.

Hàng ngày, bình thường lúc này, Trần Tấn Nhiên đã ngồi ở chỗ này, hài lòng uống xong ba ly cà phê, nói chuyện với mấy cô gái nhân viên phục vụ vui vẻ không thể tả được, làm cho bọn họ nói tốt giúp cho anh với cô, bà chủ quán nơi này...

Nhưng mà, từ hôm nay trở đi về sau này, anh cũng sẽ không trở lại đây nữa.

Ương Ương cắn môi, tự kỷ ám thị mình, Tống Ương Ương những tổn thương thế trong lòng của mày đã biến đi đâu cả rồi? Đây chẳng phải là điều mà mày vẫn mong muốn hay sao? Chẳng phải mày vẫn nói, anh ta là người mà mày ghét nhất, thấy phiền toái nhất, hận nhất trong cuộc đời của mày hay sao? Hiện tại anh ta đã bỏ đi rồi, hơn nữa, anh ta còn sẽ không bao giờ trở lại nữa. Lẽ ra mày phải cực kỳ cao hứng không biết nhiều đến bao nhiêu mới đúng chứ.

Cô nghĩ như vậy, nhưng lại vẫn nặng nề thở dài một hơi. Trong đầu cô lại càng thấy choáng váng đến lợi hại. Buổi trưa cô chỉ ăn có một chút bánh ngọt điểm tâm, đến lúc này, cô cảm giác thân thể có chút không chịu nổi nữa. Ương Ương nhắn lại với mấy nhân viên của mình một tiếng, sau đó lấy chiêc áo khoác lông nhung đi ra khỏi quán cà phê.

Một mình cô lái xe đi đến một nhà hàng tự gọi một nồi lẩu. Việc buôn bán ở đây cực tốt, khắp nơi đều thấy người là người. Ương Ương lượn khắp trong ngõ ngách tìm chỗ ngồi xuống, ngắm nhìn bốn phía. Người đến đây ít nhất đều có hai người cùng đi ăn. Chỉ có cô đi một mình, ngồi ở trong một góc nho nhỏ ở nơi này, cô đơn vắng vẻ. Cô ngồi ở chỗ đó chống tay vào má, hi vọng người khác có thể san sẻ bớt cho cô một chút những sự náo nhiệt kia.

Nồi lẩu đã được bưng lên rồi. Nước trong nồi lẩu đỏ rực, sôi lên sùng sục sùng sục. Cô bưng đĩa rau xanh, ngó sen, cá viên ở trước mặt bỏ vào hết trong nồi lẩu. Những âm thanh khác ở xung quanh cô lập tức trở lại bình thường. Một lát sau, Ương Ương liền bắt đầu từ tốn ăn lẩu. Mọi người chung quanh đang ăn, thỉnh thoảng cũng có người dùng ánh mắt khác thường để nhìn cô. Nhưng Ương Ương cũng không để ý chút nào, cô cứ gắp từng miếng, từng miến, từ từ ăn.