Cô Dâu Mười Chín Tuổi

Chương 44: Anh hùng cũng khó qua cửa mỹ nhân




Ương Ương thật sự cũng không muốn phản ứng lại với Trần Tấn Nhiên nữa. Cô đứng lên cầm cái ly chỉ còn trơ đáy: "Tiên sinh, lần sau xin ngài trả phí nói chuyện phiếm!"

Dứt lời, cô ngẩng cao đầu, bước đi đầy kiêu hãnh, bóng dáng khuất dần trước mặt anh.

Trần Tấn Nhiên nghẹn họng, trong bụng tràn ngập sự buồn bực. Mãi cho đến khi đến công ty, anh vẫn bày ra cái vẻ mặt khó chịu, không nói lời nào. Nhân viên trong công ty từ trên xuống dưới đều có chung một cảm nhận, không cần hỏi cũng biết, lúc này Phó tổng của bọn họ đang phát giận. Dienddanlequuydon, Mà một khi Phó tổng của bọn họ đã phát giận, đơn giản là muốn lấy đi của người ta nửa cái mạng. Chẳng thế, mới buổi sáng sớm, đã có tới ba quản lý một chủ quản bị mắng. Người nào người nấy khi bị gọi lên đều bị Phó tổng của bọn họ dùng những lời máu chó mắng một trận xối xả ngập đầu!

Trần Tấn Nhiên ở lại công ty làm thêm giờ, lúc trước khi đi ra ngoài, anh mới phát hiện ra là tuyết đang rơi. Anh vừa lái xe, vừa gọi điện thoại cho cô, lúc này anh đang từ nơi làm việc của công nhân trở về công ty!

"Ương Ương, tuyết đang rơi đó, em đang làm gì thế hả?"

Từ đầu ống nghe bên kia truyền đến một giọng nói khí thế ngất trời với ba chữ: "Câu kẻ ngốc!"

Trần Tấn Nhiên ở bên này thiếu chút nữa thì làm rơi điện thoại di động: "Này này, em chú ý hình tượng, ngàn vạn lần chớ có làm loạn..."

"Hắc, hắc, làm sao tôi lại làm loạn chứ? Tôi là một nữ thanh niên còn độc thân, làm gì có ai quy định tôi không thể tới nơi nào đó với đối tượng chứ?"

Tống Ương Ương ở tại thành phố Bắc Kinh này đã ba năm, vậy mà đến một lời nói dối ở đất kinh thành này, cô cũng không học được.

"Ở chỗ nào!" diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Trần Tấn Nhiên cũng không muốn nghe cô nói bậy nữa, trực tiếp lạnh mặt hỏi.

Ương Ương bên kia nói ầm ĩ một trận nghe đến long trời lở đất, sau đó Trần Tấn Nhiên liền nghe thấy tiếng cô thở hổn hển hét lên một tiếng như Sư Tử gầm: "Quán ăn đêm!"

Tiếp đó “Pằng” một tiếng, cô cúp luôn điện thoại của anh!

Trần Tấn Nhiên có chút tức giận. Về đến công ty, anh gọi lại cho cô lần nữa, nhưng Ương Ương đã dứt khoát tắt máy. Càng nghĩ, anh càng thấy tâm tình trong lòng càng không rõ mùi vị gì, liền dứt khoát đẩy một đống lớn tài liệu ở trước mặt ra, di◕ễn♠đà‿n♠lê♡♠q◕uý♠đôn cầm áo khoác đứng lên, đi về hướng thang máy.

Tuyết rơi càng ngày càng lớn, xe chạy trên đường cũng phải chú ý rất cẩn thận, giống như lời vẫn nói, cẩn thận như tiến vào cái tuổi già nua vậy.

Kẹt xe, kẹt xe! Đáng chết!

Trần Tấn Nhiên âm thầm mắng một tiếng, thấy sắc trời thay đổi trở nên dần dần đen kịt. Nghĩ đến cô vẫn còn đang ở trong quán ăn đêm chơi đùa điên khùng cùng với một người đàn ông khác, trong lòng anh liền không khỏi lo âu một hồi. Liệu lúc này cô có uống chút rượu rồi nhảy nhót múa may gì đó, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com rồi gặp phải một kẻ có lòng dạ xấu xa, lừa đảo, đến bước kế tiếp chẳng phải sẽ đi thuê phòng cùng với hắn hay sao?

Càng nghĩ Trần Tấn Nhiên càng cảm thấy trong tim mình giờ đây giống như là bị mèo cào vậy, thật ngứa ngáy khó chịu, lại dùng sức nhấn mấy cái lên còi xe pim pim pim… Bầu trời lúc này đã hoàn toàn tối đen.

Đợi đến lúc Trần Tấn Nhiên lái xe đến vùng Ương Ương ở, đã là ba giờ sau rồi. Thời điểm anh cho xe chạy tới quán cà phê, không thấy bóng dáng của Ương Ương ở trong quán, hỏi thăm mấy nhân viên phục vụ quen biết, mới biết suốt cả một buổi chiều nay cô nhóc này cũng không ở trong quán. Hơn nữa, từ lúc trời tối đến giờ, cô cũng chưa từng trở về đây!

Thật đúng là chơi đến phát điên rồi. Trần Tấn Nhiên cầm điện thoại di động lại gọi điện thoại cho Ương Ương. Lúc này điện thoại đã mở máy, nhưng cũng vẫn không có người nhận.

Anh gọi điện thoại một lần lại một lần, gọi đến mấy lần, điện thoại vẫn luôn đổ chuông, nhưng không có ai nhận. Trần Tấn Nhiên lại sợ gọi điện thoại di động cho cô nhiều quá sẽ điện thoại sẽ bị hết pin mất. Không thể làm gì khác hơn, anh đành phải ngừng động tác gọi điện thoại, ngồi ở trong quán khổ sở chờ đợi.

Đã sắp đến mười một giờ đêm rồi, lúc này quán cà phê cũng đã đến lúc phải đóng cửa.

Mi tâm của Trần Tấn Nhiên càng chau chặc lại hơn. Cô nhóc này thật sự cần phải được dạy dỗ cho một trận thật cẩn thận, còn tiếp tục chơi điên khùng như vậy nữa thật không phải là chuyện tốt!

Cầm áo khoác, Trần Tấn Nhiên nặng nề đứng lên, dứt khoát lên ô tô khởi động, cho xe chạy đến nơi cô thuê phòng trọ.

Thật may là anh trí nhớ còn không đến nối bỏ đi, hơn nữa quãng đường quả thật cũng không xa lắm. Trần Tấn Nhiên mạo hiểm đi trong tuyết chừng độ hai mười phút đồng hồ, thì đến được bên dưới lầu tiểu khu cô ở.

Khắp nơi đều là tuyết trắng xóa một mảnh. Những bông tuyết bay ở dưới đèn đường giống như là vô số con muỗi đang bay, phất phới không chừng.

Trần Tấn Nhiên đợi ở trong xe ấm áp, ngóng nhìn về lối ra vào tiểu khu. Tầng lầu Ương Ương ở vẫn còn chưa có sáng đèn, anh đoán chừng cô vẫn chưa về. Chắc là Ương Ương đang ở bên ngoài chơi đến điên khùng nên mới có thể không nghe được tiếng chuông điện thoại như vậy.

Trần Tấn Nhiên lại thử gọi vào điện thoại của cô một chút. Chuông điện thoại vang lên thật lâu, sau cùng phía bên kia chợt có người nhận: "Này, người nào gọi đấy hả?"

Thật đúng là một giọng nói không chút khách khí chút nào, Trần Tấn Nhiên ho nhẹ hai tiếng: "Tôi họ Trần, tôi là chồng của Tống Ương Ương g..."

"A..." Quả nhiên giọng nói của người đàn ông kia lập tức kéo dài âm điệu: "Anh chính là Trần Tấn Nhiên, cái người bị bệnh thần kinh, vẫn cứ luôn quấn lấy Ương Ương không thả kia phải không... Ương Ương nhờ tôi nói với anh, đề nghị  anh đừng gọi điện thoại tới nữa! Cậu nhóc kia, cậu hãy cẩn thận một chút cho tôi, đừng có mà đặt chủ ý lên Ương Ương nữa, bằng không, mấy anh đây cũng không phải là người dễ chọc đâu!"

Mẹ nó chứ!

Còn là mấy anh nữa sao! Tống Ương Ương, đến giờ này em vẫn còn dám ở bên ngoài chơi đùa cùng mấy người đàn ông kia nữa sao? Thật sự là to gan quá rồi!

Trần Tấn Nhiên còn chưa kịp cãi lại, thì bên kia cũng đã cúp luôn điện thoại với khí thế bừng bừng. Trần Tấn Nhiên chỉ cảm thấy tức giận đến mức thở hổn hển gấp gáp, thiếu chút nữa anh đã quay đầu xe rời đi. Suy nghĩ một chút anh cảm thấy vẫn nên nhẫn nhịn xuống, cho xe chạy tới cổng ra vào của tiểu khu, nếu như ngay cả người không nhìn thấy được, mới thật sự là vô cùng thua thiệt!

Lại đợi đến khoảng chừng nửa giờ nữa, lúc này mới nghe thấy nơi cửa ra vào của tiểu khu truyền đến tiếng động cơ xe vang vọng. Trần Tấn Nhiên lập tức giống như là đánh máu gà, liền nhảy bổ xuống. Ở bên này thời điểm anh vừa tháo giây nịt an toàn, vừa ngẩng đầu, thì đã thấy cánh cửa chiếc xe kia mở ra, Tống Ương Ương cùng ba người đàn ông đi ra...

Trần Tấn Nhiên sắp sửa mở cửa ra, lại lập tức dừng tay lại, nhất định là cô nhóc kia đã uống say khướt rồi, đến đi bộ cũng lảo đảo nghiêng ngả.

Hắc, tay để nơi nào kia nhỉ!

Trần Tấn Nhiên thấy kia một người trong số ba người đàn ông kia dường như là kẻ ngốc mà cô muốn câu, đỡ cô đứng ở nơi đó, mà hai người đàn ông còn sót lại kia, lại chỉ đứng xa xa ở một bên.

Hai người cũng không biết đang nói với nhau cái gì, nhưng chỉ chốc lát sau, liền thấy Ương Ương dùng chiếc túi trong tay đập lên trên người đàn ông kia tới tấp. Còn người đàn ông kia chẳng những không tránh, mà ngược lại một phát bắt được luôn thân thể của cô, cúi đầu xuống liền hôn cô...

Trần Tấn Nhiên chỉ cảm thấy máu trong người như dâng trào, bốc thẳng lên trên đầu. Anh phịch một tiếng, mở cửa xe ra xông về trước, hai người đàn ông đang đứng ở xa xa phía đằng sau thấy thế liền muốn nhào tới đây chặn anh lại. Trần Tấn Nhiên cũng không thèm nhìn tới, chỉ hai ba lượt liền đạp luôn cả hai người kia nằm xuống, chỉ chốc lát sau liền vọt tới trước mặt hai người đang lôi lôi kéo kéo nhau...

"Anh có bệnh à, người nào, con mẹ nó chứ, dám mời đến nhà tôi?" Ương Ương trong miệng nói hùng hùng hổ hổ, lại còn đang liều mạng xô đẩy người đàn ông kia.

Mẹ nó chứ! Lúc này mới ba ngày thôi, biết ba ngày thì sẽ mặt dày mày dạn muốn được lên giường cùng cô hay sao? Cô, Tống Ương Ương này, trên mặt viết rõ hai chữ tùy tiện hay sao chứ?

"Dựa vào đâu ấy hả? Tống Ương Ương, không phải là chúng ta đang kết giao với nhau đó sao? Anh đây cũng đã mời em uống rượu hai ngày nay rồi!"

"Anh thử đi vào trong quán rượu nhìn một chút xem, có bao nhiêu đàn ông mời phụ nữ đi uống rượu chứ? Cứ uống rượu thì sẽ phải qua lại với anh hay sao? Anh cũng không thử nhìn lại cái mặt của anh một chút xem sao! Shit!"

Tống Ương Ương không biết trời cao đất rộng, vẫn la mắng không sợ trời không sợ đất. Trần Tấn Nhiên nghe mà cũng sợ hết hồn hết vía, nếu như tối nay anh không có ở đây, cô nhóc này còn tiếp tục mắng chửi người như vậy, nhất định cô sẽ phải chịu thua thiệt!

Quả thật không sai, người đàn ông kia sắc mặt chợt biến đổi, thầm mắng một tiếng, tiếp đó lại muốn động tay động chân. Trần Tấn Nhiên giơ quyền lên, đập vào trên mặt của người kia, tiếp đó anh đạp cho hắn một cước ngã nhào: "Cút!"

"Con mẹ nó mày dám đánh ông đây..." Người nọ lảo đảo nghiêng ngã bò dậy vừa muốn mắng một câu, nhưng không ngờ Trần Tấn Nhiên lại đạp cho một cước nữa vào trên vai của hắn, làm cho hắn nằm chết dí lại ở trên mặt đất. Người đàn ông nọ bị đánh đau một lúc lâu sau cũng không gượng dậy nổi, lại thấy đồng bọn cũng đã sớm nằm ở chỗ kia mà rên rỉ, lập tức cũng có chút sợ hãi, nhẫn nhịn lại cơn tức giận đã bốc lên miệng, bò dậy gọi anh em rời đi...

"Hắc, hắc, thật giỏi, thân thủ không tệ lắm!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Ương Ương ửng hồng, cười đến mặt mày cong cong, đưa tay lên trên vai anh, vỗ một cái. Khí thế của cô hừng hực như sóng biển trào dâng, nhưn g tiếp ngay sau đó thân thể liền trở nên mềm nhũn, ngã vào trong ngực Trần Tấn Nhiên...

Trần Tấn Nhiên tức giận đầy một bụng, nhưng lập tức bị hơi thở nhẹ nhàng của Ương Ương, cộng với dung mạo đáng yêu khi ngủ say của cô làm cho tan biến. Anh bất đắc dĩ ôm lấy cô, xoay người, đi lên lầu.

Trên người cô tản mát ra mùi rượu dễ ngửi, nhưng cũng không che giấu nổi sợi tóc mùi hương trái cây ngọt ngào tỏa ra từ trong mái tóc dày của cô. Trần Tấn Nhiên ôm lấy Ương Ương, thân thể nhẹ nhàng của cô dựa sát vào trong ngực của anh, khẽ cọ cọ, làm cho trái tim của anh tựa như cũng dần dần trở nên ôn hòa.

"Tỉnh dậy, tỉnh dậy, Ương Ương?" Trần Tấn Nhiên thì thầm ở bên tai Ương Ương. Anh không biết chìa khóa nhà cô để ở nơi nào, anh đã đảo lộn cả chiếc túi xách trong tay của cô lên rồi mà cũng không thể nào tìm được. Hai người lại không thể cứ như vậy mà đứng ở bên ngoài được, trời lạnh như thế này, cô lại uống rượu như thế, không thể chịu nổi tiết trời lạnh như vậy.

"Để làm gì chứ, ghét... Tôi muốn đi ngủ..." Cô lầu bầu một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vùi vào ở trong ngực của Trần Tấn Nhiên khẽ cọ xát. Cái mũi xinh xẻo nho nhỏ giống như là một con mèo nhỏ, khẽ nhíu nhíu lại ở trong ngực của anh nhìn cực kỳ dễ thương.

Trần Tấn Nhiên bị hơi thở nhẹ nhàng của cô làm cho trước ngực thấy hơi ngưa ngứa. Anh cúi đầu, dựa vào ánh sáng đèn ở trên hành lang nhìn cô ngủ. Hàng mi của cô vừa dài, vừa dày lại hơi cong cong, cô say rượu nên làm cho cả gương mặt cũng ngập tràn sắc đỏ bừng, nhìn cô xinh đẹp khiến người ta phải động lòng. Mà hai hàng lông mày của cô lại giống như mảnh trăng khuyết cong cong nổi bật trên trên gương mặt đỏ hồng, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu ra, dường như là cô cảm thấy bất mãn vì bị quấy rầy. Trần Tấn Nhiên nhìn cô một chút, cảm thấy trong lòng chợt động tình, trong lòng cảm thấy khó mà nhẫn nhịn thêm được nữa, liền cúi đầu xuống đặt một nụ hôn lên đó...