Cô Dâu Ma Cà Rồng

Chương 60




“ Vậy là chap cuối cùng rồi cả nhà ơiii”- Tiểu Mận nói rồi vẫy tay về phía người đang đọc sau đó chạy tới chỗ Bạch Hàn khoác tay anh.

“ Cảm ơn”- Một cậu nói lạnh lùng của cậu.

Tác giả - là tôi- Cảm ơn mọi người vì theo tôi đến tận bây giờ ạ. Xin lỗi rất nhiều vì sự ra chap muộn màng chậm thời giờ của tui:(( tại thời gian của mình kín đặc nên đã khiến các bạn phải chờ lâu rồi 😭😭😭 mii an nề

Thôi vào truyện nhanh kẻo muộn nè >.<

Nếu có viết bộ mới tôi sẽ không đì lây nữa đâu nên các mị cứa yên tâm nhé! Ai có tưởng gì độc đáo cứ cmt bên dưới để mình tính rồi viết nha.

* Dơ tay chào * Bai Bai “ moa moa”

———————————

Bạch Hàn nắm chặt tay Tiểu Mận, hai người cùng nhau đi bộ .

“ Em thấy nơi này thế nào hả?”

“ Đẹp lắm...”

(-.- hai cái con người nhạt nhẽo này! Ngôn tình đi chap cuối rồi mấy anh chị)

Bạch Hàn cười nhạt sau đó kéo cô sát vào lòng mình.

“ Có đẹp bằng anh không?”

“ Anh nghĩ cái gì thế?”- Cô giơ tay sờ chán anh

“ Anh không sốt đâu nhé?”

“ Nghĩ sao nói bản thân mình đẹp vậy, chắc bệnh nặng quá rồi ý nhỉ?”

“ Cô nương này...”- Cậu dơ tay véo má cô.

“ Nè~~ sao véo má em”- Tiểu Mận dơ tay ra véo lại nhưng bị Bạch Hàn tránh.

Hai người đuổi nhau và tiếng cười vui vẻ. Bạch Hàn vòng tay từ phía sau ôm cô rồi nhấc cô lên xoay tròn.

“ bỏ em ra đi”

Bạch Hàn đặt cô xuống... Tiểu Mận quay người lại nhìn Bạch Hàn, sau đó đưa tay lên chạm vào má cậu hai người nhìn nhau đắm say, Bạch Hàn đưa mặt gần dần phía cô, Tiểu Mận nhắm chặt mắt lại. Cậu mỉm cười rồi hôn lên chán cô một cái chụt.

“ Em nghĩ gì thế?”

Tiểu Mận hờn dỗi đánh anh rồi bỏ đi Bạch Hàn lôi lại rồi kéo sát cô vào người... từ từ tiến mặt lại môi chạm môi...

Hai người hôn nhau đắm say trong khung cảnh bình minh bên biển... nghe tiếng sóng nước dạt dào bình yên hoà vào hương vị ngọt ngào của tình yêu nồng nàn như vị biển...

Một con người lạnh lùng như tảng băng và một cô gái ngang bướng dờ lại bên nhau như vậy ư?

Đã qua bao nhiêu khó khăn cũng đến lúc cần hạnh phúc rồi.

~~~~~~

“ Em hồi hộp điều gì à?” - Bạch Hàn hỏi.

“ Em sắp gặp lại mẹ anh... Không biết phản ứng như nào?”

“ Không phải lần trước em gặp rồi sao? Thật ra em cứ ngố tàu như mọi khi là mẹ anh cưng rồi”

“ Anh nói gì cơ?”- Tiểu Mận liếc mắt nhìn.

Bạch Hàn cười rồi hôn môi cô để nịnh.

“ Đùa thôi”

“ Ai cho anh tự tiện như vậy hả???”

“ Anh sắp làm chồng em rồi mà”

“ Ai công nhận?”

“ Cần gì ai chứ”

“ Ai cho anh cái quyền đó hả???”

“ Thiếu gia này là người được phép quyết định mọi chuyện nhé!”

Cậu ôm eo cô...

“ Ai cho ôm mau tránh ra”

(! Nhân vật “ Ai” huyền thoại mà cô mận nhắc tới đáp án là tôi nhé -.-)

Cộc...cộc...

“ Hai đứa xong chưa đi thôi”- Bạch Dương từ bên ngoài nói vào.

“ Em ra ngay”

Bạch Hàn nắm tay cô bé tóc tím đang giận hờn vô cớ kia ra ngoài... cái mặt thì phụng phịu phát hờn.

Ba người ngồi lên chiếc xe rồi đi về nơi nông thôn.

“ Em chắc là mẹ ở đây không?”- Bạch Dương ngồi ghế trước quay xuống hỏi.

“ Em chắc mà anh”

Cô gái kia sau khi lên xe đi được nửa tiếng đã mệt mỏi tựa vào vai anh ngủ.

Sau một đoạn đường dài, chiếc xe dừng lại tại một căn nhà nhỏ. Tiểu Mận ngồi dậy lấy tay xoa xoa mắt.

Bạch Dương tiến tới gõ cửa.

Cộc...cộc...

Kéttt....

“ Mẹ!!!” - Bạch Hàn lao tới ôm lấy Vương Ngọc.

“ Mấy đứa sao lại?”- Phu nhân vô cùng bất ngờ đôi mắt rưng rưng.

Tiểu Mận bước đến ôm lấy bà.

“ Tiểu Mận, sao trông con lại như vậy không nhẽ?”

“ Phu nhân...” - Tiểu Mận chưa kịp nói Bạch Hàn đã ngắt lời.

“ Mẹ chứ!!!”

“ Trời ơi con đã thành ma cà rồng rồi sao??? Gần một năm qua có chuyện gì xảy ra rồi?”

Bạch Dương bước tới... phu nhân nhìn cậu rưng rưng, Bạch Dương nắm chặt hai tay bà rồi quỳ xuống.

“ Mẹ... con xin lỗi”

Câu nói như xé tan lòng bà. Bà ngồi xuống ôm lấy đứa trẻ với mái tóc trắng của mình.

“ Đây là câu nói thật lòng của con phải không?”

“ Vâng con xin lỗi mẹ”

“ Ta chờ con lâu lắm rồi”

“ Mẹ”

Câu nói sâu thẳm trong lòng cậu từ bao giờ đã được bật ra khiến nước mắt không kìm nổi... hai người ôm nhau khóc.

“ Mẹ về với tụi con đi ạ”

“ Về chứ... mẹ sẽ về”

=========

Lũ trẻ giờ cũng được họ Bạch xây cho một căn nhà mới ở trong thành phố và đón thêm vài người bạn cùng hoàn cảnh về... A Nhĩ bây giờ đã là một lớp trưởng gương mẫu cô bé cũng các bạn xếp hàng tung hoa để mừng tu nữ mới về ( cô tu nữ này là cô gái tóc vàng ở mấy chap trước có đứa em và bà mẹ bị chết ở bệnh viện đó)

Ai ai cũng hạnh phúc...

Hạo Vương tiếp tục quay về Hạo gia và sống một cuộc sống bình thường.

Tiểu Nam sau khi tỉnh dậy cậu gặp Tiểu Mận và Tiểu Mận đã chỉ cho cậu Vương Ngọc đã ở đâu.. Giờ Vương Ngọc không còn nhớ bản thân mình là ai... Tiểu Nam ở lại bên cạnh chăm sóc cô ấy, nhờ vậy mà Vương Ngọc không còn nhớ đến tội ác mà mình đã gây ra giờ hai người cũng bắt đầu có tình cảm thực sự

Không còn sự ép buộc nữa mà bây giờ chỉ là sự ấm áp không thể tách rời...

( Phía hai người kia)

Một cô gái với chiếc váy trắng và mái tóc có gài hoa trông lộng lẫy vô cùng cô bước tới lễ đường dưới sự vỗ tay của mọi người, phía sau lũ trẻ vừa đi vừa tung hoa...

Trước mặt cô là một người mặc bộ vest trắng đưa tay về phía cô.

Cô nắm lấy tay anh.

“ Tiểu Mận con đồng ý cưới Bạch Hàn chứ.v..v?

- Con đồng ý

“ Bạch Hàn.v...v”

- Con đồng ý.

Hai người trao nhau nụ hôn nồng nàn.

Hoa được tung lên và dơi chúng Vũ Hân cô cầm lấy và cười...

Hạo Vương cũng vỗ tay nhìn theo.

Giờ em đã là một cô dâu xinh đẹp nhất là vợ và mãi mãi là của cậu ấy.

Hãy mãi hạnh phúc như thế này nhé!

Đã vượt qua bao khó khăn, trải qua vất vả chúng ta giờ đã thực sự thuộc về nhau rồi. Em đã cướp mất linh hồn anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Khi em khuých trúng người anh, anh đã để ý tới cô gái mái tóc tím của anh. Và từ khi để ý em anh đã khẳng định em chính là cô dâu của anh rồi...

Bạch Hàn, em chưa từng nghĩ rằng sẽ thích anh. Đúng vậy, em không hề thích mà chỉ là phút giây nào đó em yêu anh mất rồi. Ai mà nghĩ rằng một cô gái bình thường lại trở thành cô dâu ma cà rồng chứ. Máu và nước mắt chúng ta đều cùng nhau trải qua rồi nè...

Anh mãi lạnh lùng đi để em sưởi ấm anh từng ngày nhé.

💋💋💋💋💋

“ Mau lại đây với anh đi”- Bạch Hàn lôi cô lại.

“ Anh say rồi đấy!”

“ Anh chỉ uống một chút thôi mà!”

“ Mau đi tắm ngay đi! Em ghét mùi rượu này ghê!”

“ Anh tắm rồi ra vợ thưởng gì nào?”

“ Vợ...?” - Tiểu Mận ngại ngùng đỏ mặt.

Bạch Hàn ôm chặt cô rồi thở dài...

“ Viên pha lê đỏ của tôi... mau nạp năng lượng đi nào”

“ Gì chứ?”

“ Đêm tân hôn mà phải làm gì cho anh đi”

“ Làm cho anh hết mùi rượu để còn ngủ. Nhanh lên! Vô phòng tắm rửa giùm tui”- Tiểu Mận giơ chân đá đá vào người cậu.

“ Anh biết rồi em thật là... haizzz sao lại đá anh chứ?”

“ Không đi em hút máu anh giờ?”- Cô nhe răng nanh ra doạ cậu.

“ Sợ quá ha!”

Bạch Hàn đang bỏ đi thì quay lại hôn trộm cô.

Chụt

“ Ôi trời ơi mùi rượu này! Anh chết chắc rồi!”

Tiểu Mận đuổi theo Bạch Hàn.

“ Đứng lại!”

“ Em nghĩ gì thế?”

“ Say mà chạy nhanh dữ ta”

“ Bảo bối nạp cho anh năng lượng rồi thấy hay không?”

“ Em mệt rồi đó! Mau vô tắm đi không em sẽ cạch mặt anh!!! Em sẽ bỏ đói anh!!!”

“ Nhào vô anh sẽ cho em phải chịu thua”

( Đêm tân hôn rồi mà vẫn phải chịu cảnh này -.- nhưng mà iu dễ sợ)

Hai người ôm nhau ngủ trên chiếc giường ấm áp anh ghé vào tai cô nói.

“ Mận Mận, em cho anh một thiên thần đi”

“ aigg anh này! Mau ngủ đi”

...

Một cuộc sống bình yên hạnh phúc... Tiểu Mận ngồi trong phòng trước bàn trang điểm cô viết vài thứ sau đó nhớ tới cô gái váy trắng mà mình đã nhìn thấy cô còn giúp cô vượt cái chết.

Cô mỉm cười.

“ Giờ thì đã biết cô là ai rồi?”

Bạch Hàn đi vào ôm từ phía sau cô rồi dựa đầu vào vai.

“ Đi ăn gì không? Anh đói rồi nè”

“ Có chứ!”

“ trước khi đi nạp cho anh chút năng lượng nào.”

“ Đúng là một con ma cà rồng tham lam, ác quỷ”

“ Em nghĩ em không phải à?”

“ Em ư, em là - - - - -.”

@@@@@

Hết rồi nha cả nhà eii)) Xin cảm ơn vì đã bên cạnh chúng tui nè.

Tiểu Mận hun gió. Bạch Hàn vội kéo cô lại.

“ Ngoài bổn thiếu gia em không được thả thính bất kì ai”

“ Ghen lung tung quá đấy!”

“ Mau tạm biệt mọi người hẳn hoi đi còn đi ngủ nữa!”

“ Bây giờ mới có 22:30”

“ Là giờ để vợ chồng thân mật rồi đó!!!”

“ Không, em muốn nói chuyện thêm chút nữa mà!”

“ Ngoan đi anh mệt lắm rồi! Tạm biệt”

“ Tạm biệt”

( TG: Hết thật rồi đó!”)