Cô Dâu Ma Cà Rồng

Chương 48




" Sao đột nhiên cậu lại muốn biết chuyện này?"

" Cậu không thể trả lời sao?"

Bạch Hàn kéo Tiểu Mận ngồi xuống ghế đá, cậu đặt hai tay lên vai Tiểu Mận nhìn cô chằm chằm:

"Cậu thực sự muốn nghe à? "

Chuyện này bắt nguồn từ rất nhiều năm trước rồi... Bọn chúng mưu tính liên kết với nhau để chống lại nhà họ Bạch. Bởi vì tổ tiên nhà họ Bạch vốn chỉ là một con mà cà rồng quý tộc không có gì đáng phải để ý nhưng sau khi ông nội của tôi được sinh ra đời thì mọi chuyện trở nên khác hẳn, ông có thể giao cảm với Tứ Bộ Vương. Tuy đã mất nhưng ông nội tôi lại có thể cảm nhận được linh hồn của họ và một bí mật đã được ông hé lộ ra... Lũ quỷ đó đã phát hiện ra và tìm mọi cách để ăn cắp nó.

" Đó là thứ gì vậy ạ?"

" Pha lê đỏ "

" Pha lê đỏ?"

Pha lê đỏ tượng trưng như máu và khiến con ma nào sở hữu được đều sẽ trở nên khỏe mạnh,không cần phải lo sợ khi không có máu người... Càng tối sức mạnh của viên pha lê càng tăng nó sẽ truyền cho người sở hữu một năng lượng khủng khiếp. Biết được khi có bí quyết này sẽ ảnh hưởng đến gia tộc nên ông nội đã tìm cách giấu nó vĩnh viễn. 

Nhưng...

Cuộc chiến vẫn nổ ra một cách tàn nhẫn, bọn chúng đi đến đâu là lục soát là phá hoại đến đó, bắt con người làm nô lệ và làm thứ để cống hiến sức mạnh. Ông tôi đành phải sử dụng năng lượng của pha lê đỏ để đánh bại chúng. Trong một lần ngã quỵ trên đường ông được một ma cà rồng bình thường cứu giúp đó chính là Vương Bộ Lão - ông của Hạo Vương, hai người cùng nhau cứu giúp con người và đưa họ Vương lên nắm quyền trở thành một gia tộc lớn. 

Sau khi ông vừa mất thì bọn chúng lại tiếp tục đó chính là lúc mà em phải chứng kiến cảnh chịu đau khổ đó Tiểu Mận à. Ba tôi đã phải cố gắng rất nhiều để bảo vệ quyền sống và bình đẳng ở nơi này như ông đã từng làm... Về Ring, về bệnh viện, về cuộc sống nơi đây...

" Nói vậy bây giờ bọn chúng lại đứng lên để dành nữa sao?"- Tiểu Mận nói.

" Phải. Từ trước giờ họ vẫn nghĩ sẽ không bao giờ dừng lại "

" Vậy sẽ còn bao nhiêu người phải chết nữa? Còn bao nhiêu giọt máu phải đổ vì điều vô lí này nữa?"

" Bình tĩnh lại đi Tiểu Mận "

" Có thể bình tĩnh được sao? Còn biết bao đứa trẻ phải như tôi nữa?"

Bạch Hàn ôm lấy cô.

" Tôi sẽ không để chuyện này xảy ra nữa đâu. Bây giờ người tôi cần bảo vệ không phải riêng em nữa mà là tất cả mọi người ở đây "

"... "

---------------

" Sao ở đây lại trở nên như thế này rồi?" - Tiểu Nam vô cùng hoang mang vì xung quanh không ở đâu có người cả mọi thứ lạnh lẽo và vắng vẻ.

Cậu cưỡi ngựa chạy qua cánh rừng. Ánh mắt vô cùng sắc bén trong tim cậu nhói lên và nghĩ tới một người...

--------------

" Mọi người trở về nhà đi chị đi mua ít đồ để làm bữa tối "

Tiểu Mận cúi xuống xoa đầu rồi nói với các em.

" Một mình cậu đi có ổn không?"- Bạch Hàn lo lắng.

" Không sao đâu, bây giờ cơ thể đã thành như thế này rồi làm sao mà chết được nữa "

" Ý tôi không phải vậy "- Bạch Hàn kéo tay lôi lại.

" Được rồi, tôi sẽ về sớm,mau đưa bọn trẻ về đi "

Tiểu Mận nói rồi tạm biệt chạy về phía chợ... Bạch Hàn nhìn theo cho đến khi khuất cậu mới dẫn các em về.

Vừa đi được đến chợ cô vội thở dài mắt rưng rưng, cô ngồi xuống chiếc ghế đá.

"... Làm sao có thể mạnh mẽ được đây?"

Bỗng một người phụ nữ câm bước đến đưa cho cô một bông hoa rồi nở nụ cười hiền dịu.

" Cháu... "

Bà ấy cài bông hoa lên tóc cô rồi dùng ngôn ngữ để miêu tả ( cháu rất đẹp)

" Cháu cảm ơn "

( Sao cháu lại ngồi đây buồn rầu như thế? Mau về nhà đi)

" Cháu cảm thấy mình yếu đuối quá bà ơi, cháu luôn tránh né mọi thứ "

( Con người ai cũng rất mạnh mẽ, chỉ là họ chưa nhìn thấy bản thân mạnh mẽ thôi)

" Cháu có thể sao ạ?"

( Có thể chứ! Cháu cần có niềm tin)

" Niềm tin?"

( Sự tin tưởng không bao giờ bỏ cuộc sẽ đánh bại mọi thứ)

" Vâng "

( Đúng vậy)

" Để cháu đưa bà về "

( Không cần nhà ta ở ngay kia)

" Vậy cháu đi chợ đây, tạm biệt bà "

Hai người giơ tay tạm biệt nhau. Nhờ bà lão mà Tiểu Mận cảm thấy thoải mái và mạnh mẽ hơn.

---------------

Bất ngờ vừa ra khỏi chợ chợt Tiểu Mận quanh đầu bỏ chạy.

" Tiểu Mận cậu đứng lại nghe tớ nói đã "

" Tôi không muốn nghe!!!"

Tiểu Mận cứ thế chạy thẳng về phía trước còn Tiểu Nam thì cố đuổi đằng sau. Thấy một hẻm nhỏ cô vội chạy vào không ngờ Tiểu Nam từ trên cao nhảy ngay xuống chặn đường làm cô giật mình ngã bệt xuống đất, Tiểu Mận cúi mặt xuống đất.

" Tại sao cậu lại tránh tớ? Cậu ghét tớ đến vậy à?"

" Tôi không ghét cậu "

" Vậy nhìn tôi đi "

Tiểu Mận nhìn Tiểu Nam ánh mắt đỏ rực lên khiến cậu bất ngờ vô cùng.

" Cậu hài lòng chưa?"