Cô Dâu Ma Cà Rồng

Chương 43




Bạch Hàn vô cùng tức giận...  Cậu lấy ngựa chạy tới chỗ bệnh viện. 

" Bạch Hàn!  Cậu đi đâu thế?  " - Hạo Vương hỏi.  

"  Coi trừng Tiểu Mận " - Bạch Hàn nói.   

Bạch Hàn cưỡi ngựa chạy nhanh tới bệnh viện.  Cậu nhảy xuống đạp cửa xông vào.  Bên trong toàn là xác người... Cậu tiến tới để tìm cậu bé ấy. 

Bất ngờ một người phụ nữ từ phía sau lao lên ôm lấy cổ cậu.  Cậu túm lấy bà ta rồi hất ngã... 

Một người phụ nữ mái tóc đen dài rũ rượi toàn thân đầy máu bà ta tay chân tê cứng, mồm há hốc nhìn rất đáng sợ. 

" Bà ta thành ma cà rồng rồi sao?  Bọn chúng lại tạo nên một con quỷ nữa rồi" - Cậu rút con dao bạc ra lao tới đâm ngay vào ngực người phụ nữ đó. 

" Được chết dưới tay bổn thiếu gia là cả vinh hạnh cho bà đó nên yên nghỉ đi.  " Cậu đỡ lấy bà ta rồi từ từ đặt xuống đất.  

Rút con dao ra cậu tiếp tục đi tìm...  Bất chợt cậu thấy mái tóc vô cùng quen thuộc, đứa trẻ ấy toàn thân trắng bệch bên cạnh là vòng tay của người mẹ... 

" Em với mẹ hãy yên nghỉ đi " 

Cậu ra ngoài  bẻ một cành hoa đem vào đặt lên tay của cậu bé.  Sau đó đóng cửa bệnh viện vào rồi đổ xăng xung quanh...  

Lúc này Tiểu Mận và Hạo Vương dìu cô gái tới.  

" Cậu làm gì vậy???  Cậu đốt bệnh viện rồi" - Cô gái gào lên. 

Ngọn lửa cháy cũng như tâm trạng trong lòng cậu...  Nó rực cháy...  Và muốn đốt hết mọi thứ.  

Cô gái định lao vào thì Bạch Hàn túm tay lôi lại... 

" Cô bị điên rồi sao?  " - Bạch Hàn tức giận.  

" Tôi bị điên rồi!!!  Cậu để tôi chết cùng với họ đi " 

" Được!  Để ta đây hút hết máu của cô!" - Ánh mắt cậu rực đỏ. 

" Bạch Hàn!  " - Tiểu Mận chạy tới.  

" Bình tĩnh lại đi Bạch Hàn "- Hạo Vương nói. 

Cô gái sợ hãi ngã xuống đất. 

" Trong số các con người mà tôi biết thì cô chính là kẻ yếu đuối nhất.  Tôi rất ghét mấy kẻ như cô " - Nói xong Bạch Hàn chèo lên ngựa.  Tiểu Mận vội đỡ cô ấy đứng lên.  

" Mau lên ngựa đi Tiểu Mận! " - Bạch Hàn quát. 

" Còn cô ấy nữa! " - Tiểu Mận nói. 

" Cô ta muốn chết mà để cô ấy chết đi" 

" Tiểu Mận,  mau lên ngựa đi để tôi đưa cô ấy cho!  " 

Tiểu Mận đưa cô gái tới chỗ Hạo Vương rồi đỡ cho cô ấy lên ngựa.  

" Chắc cậu mệt rồi!  " - Tiểu Mận nói. 

Cô gái không nói gì cả chỉ biết ngồi im... 

------------

Bọn họ tiếp tục đi tìm ở các thành phố khác nhau...  Họ đi tới làng của Vũ Hân và Vũ Bảo.  

" Bạch Hàn!  " - Vũ Hân từ xa đưa cưỡi ngựa tới.  

Biết câu chuyện Vũ Hân nhanh chóng đưa mọi người về làng trú ẩn.  

" Anh trai tôi và sư phụ đi săn rồi " - Vũ Hân bê nước ra mời.  

" Quanh đây còn thành thị nào nữa không.  Khu nào dân còn ở đó? "- Bạch Hàn hỏi. 

" Tất nhiên là còn rồi nhưng không biết họ còn sống không thôi " - Vũ Hân đáp.  

" Xa đây không?  " - Bạch Hàn hỏi.  

" Phải đi qua một cánh rừng nữa.  Còn một nơi là phía bên kia đồi " 

" Các người cũng nên chuyển về chỗ tôi mà sống đi.  Ở đây nguy hiểm lắm "- Bạch Hàn nói. 

" Nhưng chúng tôi vừa yên ổn giờ lại bắt họ đi đường dài như vậy có được không? " - Vũ Hân nói. 

" Không nhẽ cậu lại để họ làm nô lệ một lần nữa.  Nhà họ Vương sẽ không quả qua nơi này lần nữa đâu " 

" Vậy tôi sẽ đi nói với mọi người " 

Tiểu Mận thấy Bạch Hàn có vẻ căng thẳng bèn ra ngoài.  Thấy Hạo Vương đang ngồi chăm sóc mấy con ngựa. 

" Bạch Hàn có ổn không?" - Tiểu Mận hỏi.  

" Kệ cậu ta đi " - Hạo Vương nói rồi cầm tay Tiểu Mận kéo đi. 

Hai người đi lên đồi ngồi... 

" Ở nơi này cũng thật thanh bình biết mấy.  Mát mẻ vô cùng " 

" Phải! " - Hạo Vương cười rồi vừa ngồi vừa dứt cỏ ném đi. 

" Cậu có ghét Bạch Hàn không? " - Tiểu Mận hỏi. 

" Không hề " 

" Mối quan hệ giữa hai người rốt cuộc là sao vậy " 

" Hạo gia và Bạch gia xưa kia là bạn với nhau... Gia tộc tôi cũng mắc nợ gia tộc cậu ấy... Ông nội cậu ấy là một người rất tốt.  Hồi nhỏ chúng tôi từng gặp nhau chưa bao giờ nói chuyện.  "

" Cậu ấy lạnh lùng mà " 

" Đúng!  Nhiều khi còn muốn đấm cậu ta nữa.  " - Hạo Vương cười. 

" Cậu muốn đấm tôi lắm sao?  " - Bạch Hàn hỏi.  

Hai người bất ngờ quay ra

" Phải tôi rất muốn đấm cậu đó!  Như thế này này " - Hạo Vương dơ tay đấm vào vai Bạch Hàn.  

Bạch Hàn ngồi xuống nhìn về hướng mặt trời. 

Hạo Vương cũng ngồi xuống cạnh cậu hỏi: 

" Ngày mai chúng ta sẽ tới đó à? " 

" Đúng thế.  Vũ Hân nói bọn họ sẽ đi trước còn cô ấy cùng chúng ta kêu gọi mọi người " 

" Thế còn cô gái kia thì sao?  " - Tiểu Mận hỏi. 

" Vũ Hân đang chăm sóc cô ấy. " 

" Mong là cô ấy sẽ có thể bình tĩnh lại mà sống.  " - Tiểu Mận nói.  

Đêm nay  sẽ là đêm ngắn vì chúng tôi đã xác định không ngủ chỉ chờ vừa rạng sáng là đi ngay...  Đường dài nếu không nhanh thì sẽ không kịp... 

Chỉ tự hỏi lòng mình sao đời cứ xoay tròn?  Tôi chạy chốn cậu ấy rồi lại quay về bên cậu ấy mà thôi. 

Đó có phải là do số phận không? ...