Cô Dâu Ma Cà Rồng

Chương 18




Tiểu Mận chủ động tới phòng của Bạch Hàn.

" Có chuyện gì vậy? "

" Tôi nghe nói hôm nay là ngày dỗ của bố cậu. Tôi muốn được giúp gì đó cho gia tộc cậu. "

" Vậy cậu hãy giúp tôi chăm sóc bà ấy"

-------------

Con ma cà rồng lúc nào cũng tự phụ, làm gì cũng chỉ biết làm theo ý mình... Vậy tại sao? Trong khoảng khắc này đây lại một chút suy ngẫm và biết tôn trọng ý kiến của người khác như thế?

Tiểu Mận mặc trên mình một chiếc váy đen tóc tết gọn, cô đi tới phòng của phu nhân. Thấy cửa mở cô liền nhẹ nhàng bước vào...

Lúc này bà ấy đang ngồi trước gương lấy lược chải tóc nhẹ nhàng, bà mỉm cười:

" Mỗi năm chỉ có một ngày duy nhất của ông ấy ta cũng nên đẹp một chút "

" Trong mắt cháu phu nhân lúc nào cũng đẹp ạ "

Bà không nói gì lấy một bông hoa hồng đen cài lên mái tóc...

" Con người ai cũng muốn có được sự bất tử trẻ mãi... mà ta thì... "

Tiểu Mận tiến đến nhẹ nhàng lấy bông hoa chỉnh lại mái tóc cho phu nhân.

" Không phải ai cũng muốn sự bất tử ấy. Cháu biết quãng thời gian qua đối với người không phải là món quà mà đối với người là một sự trừng phạt đau đớn có phải không?"

Minh Nguyệt phu nhân rưng rưng nước mắt nhưng bà vẫn mỉm cười:

" Suốt hơn 10 năm qua gương mặt ta chưa có nét nào thay đổi. Bây giờ món quà duy nhất của ta chính là Bạch Hàn và Bạch Dương. Ông trời đã cho ta gặp được Bạch Vương mà lại nhanh chóng cướp ông ấy đi từ ta... "

"Phu nhân người đừng buồn nữa không phải bên cạnh người còn Bạch Hàn sao? "

" Cảm ơn con Tiểu Mận. Con đúng là món quà đem tới cho Bạch Hàn "

" Người nói gì vậy?"

" Rồi con sẽ hiểu ra thôi "

Lúc này Bạch Hàn bước vào...

" Phu nhân, đã tới lúc rồi "

" Được! ta sẽ ra ngay "

bà nắm tay Tiểu Mận rồi đứng dậy...

" Chúng ta đi nào "

" Dạ "

***********************

Có ai hiểu được không khí này không? Không khí buồn sâu lắng... Tiểu Mận đặt một bông hoa hồng trắng trên mộ của cha Bạch Hàn. Trong tim cô cũng bỗng thấy nhói đau.Một đứa trẻ mồ côi vốn đã phải trải qua nỗi đau này nên đã thấm đậm. Giây phút này làm quá khứ của cô lại ùa về...

Mọi người trở về khu biệt thự với cơn mưa phùn. Về nhà, ai cũng không nói lời nào. Cả nhà hôm nay chỉ duy nhất Bạch Dương vẫn chưa về... Cậu vẫn đứng trước mộ cha, dù mưa đã làm thấm ướt hết quần áo của cậu.

Mình phải làm gì đây? Con người nhỏ bé như mình có nên xem vào chuyện của gia tộc họ không? - Mận suy nghĩ mãi về chuyện ngày hôm nay.

------------------------

Trong lúc ấy...

" Con xin lỗi... "

Bạch Dương từ từ quỳ xuống trước mộ cha rồi đưa tay trái lên đặt lên vai phải.

" Ai đó?!!" - Bất ngờ Bạch Dương thấy một bóng đen vụt qua.

" Hừ...Cậu đúng là rất nhanh nhẹn đấy, rất tinh "

" Thì ra là mày... "

CHOANG - Bỗng dưng cốc trà của phu nhân bị rơi.

" Có chuyện gì thế mẹ?" - Bạch Hàn chạy tới.

" Mẹ bị tượt tay "

" Phu nhân người không sao chứ? " - Tiểu Mận cũng nhanh chóng chạy xuống.

" Ta không sao "

Quản gia vội nhanh chóng thu dọn mảnh vỡ.

" Mẹ có bao giờ như vậy đâu?"

" Bạch Hàn, đột nhiên mẹ thấy trong lòng bất an, con mau đi tìm Bạch Dương về cho mẹ được không?"

" Tìm anh ấy sao? Bây giờ có tìm anh ta cũng không về đâu "

" Con nói năng kiểu gì thế? Nó là anh con mà "

Bạch Hàn không nói gì bèn im lặng bỏ đi.

" Phu nhân Bạch Hàn đã đi tìm rồi để con đưa người lên phòng nghỉ "

" Không được! Ta thấy trong lòng nóng rực ta phải đợi tin hai đứa đó về "

-----------------

" BẠCH DƯƠNG!!!" - Bạch Hàn chạy tới mộ thấy Bạch Dương đang nằm, máu lấm xung quanh

" Có chuyện gì với anh thế này??? Sao vết thương không lành??? Chuyện gì vậy???"

" Vì... nó là dao bạc... "

" Bạch Dương!!!"