“Nghiêm tiên sinh?”
“Anh Nghiêm Chinh? !”
Bà Chu cùng Ân Ân nhìn thấy người tới, lộ ra vẻ mặt vui mừng cùng kinh ngạc.
Anh xuống lúc nào vậy? Ân Ân cảm đến kinh ngạc, lại có điểm vui mừng, bởi vì anh đã ngăn anh họ cô làm điều xấu.
“Nghiêm Chinh. . . . . . Thì. . . . . . Thì ra là anh ở đây. . . . . .”
Kiều Chấn Khải lấn thiện sợ ác chỉ dám khi dễ phụ nữ già yếu và trẻ con, mỗi khi đến Kiều gia quấy rối, đều là thừa dịp Nghiêm Chinh không có nhà,
anh không nghĩ hôm nay Nghiêm Chinh về sớm như vậy, nếu không anh tuyệt
không dám làm loạn. Vào lúc này vừa thấy được vẻ nghiêm tức lạnh lùng
của Nghiêm Chinh, sợ tớ phát run, nói chuyện còn hơi cà lăm.
Nghiêm Chinh đem Ân Ân che chở sau lưng, ánh mắt lạnh như băng, trừng mắt nhìn thẳng Kiều Chấn Khải.
“Anh đều thừa dịp tôi không có ở đây đến phá rối?”
Nghiêm Chinh nói mỗi một chứ đều tăng thêm lực đạo ở tay, sắc mặt Kiều Chấn
Khải lập tức trắng bệch, đau đến oa oa kêu to: “Ái — thật là đau! Buông
tay. . . . . . Mau buông tay!”
“Tôi đã cảnh cáo các người, không
cho phép tới cửa quấy rầy Ân Ân, anh vì sao không nghe? Chẳng lẽ nhất
định phải bắt ta đưa đến chỗ cảnh sát, kiện anh xâm phạm trái phép, để
cho anh ngồi trong nhà giam một chút mới nghe hiểu được lời của tôi
sao?”
“Không. . . . . . Tôi hiểu tôi hiểu, ngàn vạn đừng đưa đưa
tôi đến đồn cảnh sát!” Chỉ là say rượu lái xe, đánh nhau gây chuyện liên tục làm anh thường ra vào đồn cảnh sát, nếu là thêm việc huy hoàng này
nữa, áp lực dư luận nhất định sẽ ép anh không ngốc đầu lên được.
Nghiêm Chinh buông anh ra, lạnh lùng nói: “Tôi cảnh cáo anh, đây là cuối cùng. Nếu anh không chịu từ bỏ việc tới cửa quấy rầy Ân Ân hoặc là bà Chu,
tôi liền bắt anh trả giá thê thảm nhất. Tôi nói được làm được, có tin
hay không là tùy anh, anh có thể khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi,
nhưng tất cả hậu quả, xin tự chịu trách nhiệm!”
Nghiêm Chinh
không nói lời nào, thoạt nhìn đã đủ đáng sợ, hôm nay mở miệng uy hiếp,
ánh mắt ẩn chứa sự tức giận càng thêm dọa người.
Kiều Chấn Khải
rất muốn bộ mình một chút cũng không sợ lời uy hiếp của anh ta, vậy mà
sắc mặt tái nhợt, hai chân cũng run lẩy bẩy, đã sớm tiết lộ sự sợ hãi
của anh.
“Tôi hiểu rõ rồi, anh mau buông tay tôi ra!” Tay của anh đau như bị đứt lìa.
“Mau cút! Sau này không được trở lại!” Nghiêm Chinh dùng sức hất anh ta ra, tức giận trách mắng.
Kiều Chấn Khải lấy lại được tự do, lập tức quên đi đau đớn vừa rồi, giống
như con cọp giấy phô trương thanh thế: “Anh cho rằng tôi sẽ sợ anh sao?”
“Hử? Anh nói cái gì?”
Vậy mà Nghiêm Chinh mới nhíu mày, Kiều Chấn Hải lại bị hù đến mức chạy không dám quay đầu lại, cũng không dám giả làm anh hùng.
Thấy anh ta đi, bà Chu thở phào, bà nhìn Ân Ân thầm nghĩ đây là cơ hội tốt
để họ làm quen với nhau, thế là cười nói muốn đi xuống bếp xem thức ăn
chuẩn bị xong chưa, mượn cớ rời đi.
Ân Ân chưa bao giờ một mình đối mặt với Ân Ân, vì vậy cảm thấy có chút không được tự nhiên, không biết nên nói cái gì cho phải.
Cô không mở miệng, Nghiêm Chinh cũng không nói chuyện, chẳng qua là yên
lặng nhìn cô. Bởi vì cô luôn tránh anh, anh dường như thật lâu không
nhìn thấy cô!
Đưa mắt nhìn cô, đôi mắt anh không tự chủ mà dần ôn nhu.
Cô thật sự rất xinh, nhỏ yếu giống như đóa hoa mềm mại nhất trên đời,
giống như không khỏi muốn che chở không để mưa gió làm dập bông hoa nhỏ
này.
Bộ đồng phục tư nhân cô đang mặc mát mẻ, xinh đẹp, trẻ trung mang theo thiếu nữ hồn nhiên, bất kỳ người đàn ông nào bị cô dùng cặp
mắt to ngập nước nhìn lên, cũng sẽ không tự chủ được cảm thấy tâm lay
thần động, anh mặc dù bình thường không phải người đàn ông háo sắc, lại
giống nhau đối với bộ dáng mảnh mai động lòng người của cô mà cảm thấy
thương tiếc từ đáy lòng.
Có lẽ nội tâm anh quá kín đáo, cũng
không để cho lòng mình biểu lộ trên mặt, vì vậy đều khiến mọi người
không rõ ý nghĩ thật sự của anh, cô cũng vì vậy mới có thể cảm thấy sợ
hãi!
Tiếc rằng, anh thật không quen biểu đạt cảm giác của mình, cô mới hiểu lầm anh lần nữa.
“Mới vừa rồi. . . . . . Cám ơn anh! Nếu như không phải là anh giúp tôi, tôi
thật sự không biết nên làm sao đây.” Đối với sự ra tay trợ giúp của anh, cô chỉ có thể dùng ngôn ngữ đơn giản biểu đạt ý cảm tạ của mình.
“Không cần phải khách khí! Ông cô là ân nhân của tôi, ông ấy tin tưởng tôi,
giao cô cho tôi chăm sóc, tôi chỉ biết cố gắng hết sức mình, không cần
nói cám ơn.” Anh từ trước đến giờ không thích giành công.
“Oh!”
Không hơn? Đối với anh mà nói, cô chỉ là trách nhiệm của anh mà thôi?
Không biết tại sao, trái tim Ân Ân dấy lên một cảm giác thất vọng.
Mới vừa rồi anh xuất hiện thì trong lòng cô vừa sựo vừa vui, cho là anh là
anh hùng trời giang xuống chỉ để bảo vệ cô. Mà anh đuổi anh họ Chấn Khai đi thì cô càng thêm coi anh như thiên thần, cơ hồ muốn sùng bái anh.
Ai biết, anh làm tất cả, cũng chỉ là vì trách nhiệm của anh.
Nói một cách khác, nếu như cô không phải là trách nhiệm của anh, anh có thể căn bản sẽ không để ý cô!
Cô cảm thấy thật thất vọng!
Nghiêm Chinh không biết mình nói sai cái gì, nhưng anh cảm giác được, giữa bọn họ vốn rút ngắn khoảng cách, tựa hồ lại trở nên xa vời.
Lòng của thiếu nữ thật sự quá khó hiểu, anh nghĩ anh vĩnh viễn cũng sẽ không
hiểu rõ trong lòng cô đến tột cùng đang suy nghĩ gì.