Nghiêm Chinh không
khỏi hoài nghi, cả đời này liệu có một ngày cô không sợ anh không?
Nghiêm Chinh bước vào phòng, Ân Ân lập tức thò đầu từ phòng mình ra.
“Anh ta về phòng rồi?” Cô dùng giọng nói khẽ với bà Chu.
“Đúng vậy, cậu Nghiêm đi tắm, cậu ấy nói lát nữa còn phải đi ra ngoài xã giao!” Bà Chu cười trả lời.
“Oh!” Nghe được anh đã về phòng, Ân Ân cuối cùng cũng cảm thấy có chút an tâm.
Cô nhàn nhã bước xuống lầu, tiếp tục uống nước trái cây của cô.
Bà Chu đi theo cô, dịu dàng khuyên nhủ: “Thật ra thì cậu Nghiêm cũng không hung dữ—— ít nhất sẽ không vô cớ chửi người, hơn nữa cậu ấy thật rất
quan tâm cô, cô nên thử lấy cùng cậu ấy hảo hảo chung đụng.”
“Hảo hảo cùng anh ta chung đụng? Tôi không dám!” Ân Ân mở to mắt, mãnh liệt
lắc đầu nói nhỏ.”Ai bảo anh ta luôn bày ra bộ dạng đáng sợ như thế, bảo
tôi làm thế nào không sợ anh ta?”
“Này. . . . . . Trời sinh ra cậu Nghiêm đã là khuôn mặt hung dữ này, cũng không phải là anh ta muốn thế. . . . . .”
Thật muốn nói, anh ta mới là người bị hại đáng thương nhất.
“Ai nha, bà không cần nói nữa! Dù sao —— người ta chính là không nên cùng anh ta chạm mặt mà!”
Nhìn thấy anh, ngực cô sẽ cảm thấy rất lạ, hô hấp không tự nhiên, loại cảm giác đó quá khó chịu.
Bà Chu bất đắc dĩ thở dài, xem ra quan hệ giữa bọn họ dù thế nào cũng không thay đổi được!
Lúc này, bên ngoài chợt truyền đến âm thanh ồn ào, bà Chu vừa muốn đi ra
ngoài xem thì cửa phòng khách liền bị một lực mạnh đẩy ra.
“Hừ! Các người thật là nhàn nhã quá.”
“Chấn Khải thiếu gia?” Bà Chu vừa nhìn thấy người tới, đầu liền đau.
Kiều Chấn Khải là cháu đích tôn của Kiều Hải Sinh, cho dù lúc cha và ông nội đều khoẻ mạnh, Kiều Chấn Khai vẫn tự cho mình là người đầu tiên được
chọn để thừa kế tài sản của Kiều Hải Sinh, ba không năm lúc liền tới
Kiều gia náo.
Anh không hiểu, ông vì sao phải đem sản nghiệp
khổng lồ giao cho một người ngoài, thậm chí trả cho Nghiêm Chinh 40% thù lao, nếu đem tiền này cho anh, liền cả đời ăn uống hưởng dụng vô tận
rồi.
“Kẻ ngạo mạn khốn kiếp kia không có ở đây?” Kiều Chấn Khải mũi hất cao, bộ dáng không ai bì nổi.
“Ngài là chỉ ── cậu Nghiêm?” Bà Chu miễn cưỡng cười hỏi, trong lòng lại nghĩ: Cậu mới là kẻ ngạo mạn khốn kiếp chứ.
“Anh Chấn Khải, anh đặc biệt đến đây là có chuyện gì sao?” Ân Ân biết, Kiều
Chấn Khai vô sự không lên Tam Bảo Điện, anh ta tuyệt sẽ không để rượu
ngon, không hưởng thụ gái đẹp, đặc biệt tới cửa chào hỏi.
“Hắc
hắc, anh nói em nghe, ông như vậy —— đem di sản giao cho họ Nghiêm kia
quản lý, em không sợ hắn biển thủ, nuốt tài sản của em sao?” Kiều Chấn
Khai giả bộ quan tâm.
“Nếu thuộc về em chính là của em, không
thuộc về em mới có thể bị người khác lấy đi. Có những thứ không thuộc về mình, tranh cũng vô ích!”
Ân Ân nói rõ ý của mình, đồng thời cũng thầm nhắc nhở anh hộ, đừng nữa cố chấp với tài sản không thuộc về mình.
“Cô ở đây châm chọc tôi sao?” Kiều Chấn Khải nghe ra ý tứ của cô, chẳng
những không tự ngộ ra, ngược lại giận tím mặt.”Cô cho rằng mình nhận
được tài sản khổng lồ của ông, là người thừa kế xí nghiệp Kiều Sinh mà
có thể ra vẻ đạo mạo nói lời giáo huấn người?”
Anh ta hét lên
xong, suy nghĩ một chút, lại nén giận, mềm xuống giọng giả nhân giả
nghĩa sắc mặt khuyên nhủ: “Thật ra thì, anh cũng chỉ quan tâm em thôi!
Em họ à, một cô gái trẻ tuổi ngây thơ, mới mười sáu, bảy tuổi mà thôi,
thừa kế một số tài sản lớn như vậy thật quá nguy hiểm, nói không chừng
còn dụ bọn hám lợi.Không bằng —— em đem quyền thừa kế nhường lại cho
anh, để anh họ thay em kinh doanh, mỗi kỳ đều đưa cổ tức, lợi nhuận, anh sẽ đưa cho em không thiếu một xu, em nói xem như vậy có tốt hay không?”
Lời nói dối như vậy, đứa trẻ ba tuổi cũng sẽ không bị lừa, huống chi là cô? Ân Ân mặc dù không có hứng thú kinh doanh công ty do ông nội truyền
lại, nhưng là không muốn giao cho người như anh họ, để cho anh ta lấy
hết sạch nó.
“Thật xin lỗi, anh họ, em không thể giao xí nghiệp
Kiều Sinh cho anh! Nếu ông đã đem công ty giao cho em, em liền có nghĩa
vụ bảo vệ nó. Hiện tại mặc dù là Nghiêm Chinh thay em quản lý, nhưng khi em trưởng thành, anh ta sẽ trả công ty lại cho em, đến lúc đó em sẽ cố
gắng giữ gìn tâm huyết cả đời của ông, phát dương quang đại.”
Cô
không chịu nghe theo, chọc giận Kiều Chấn Khải, anh ta không hề tiếp tục ngụy trang khuôn mặt hiền hòa, bộ dạng nhe răng trợn mắt, thật giống dã thú.
“Tôi nghe cô nói nhảm nhiều quá! Dù sao tôi muốn cô đem quyền thừa kế chuyển cho tôi, chuyển nhượng ngay ở chỗ này, mau ký tên!”
Anh ta một tay hất đổ nước trái cây, tiếng gầm thét giống như tên lưu manh, bộ dáng này dọa sợ Ân Ân, bà Chulập tức đau lòng tiến lên ngăn cản:
”Chấn Khải thiếu gia, xđừng như vậy! Ngài dọa sợ tiểu thư. . . . . .”
“Tôi không muốn cùng người làm mói chuyện, cút ngay!”
Kiều Chấn Khai không khách khí đem bà Chu đẩy sang bên cạnh, hại bà thiếu chút nữa ngã nhào.
Hành vi của anh ta thật sự phách lối, ngay cả người ít lời không nói nhiều như Ân Ân cũng không nhịn được cơn tức giận.
Cô đỡ bà Chu, lớn tiếng chất vấn Kiều Chấn Khải: “Anh thật là quá đáng! Tại sao đẩy người như vậy?”
“Hư! Không tệ lắm, có Nghiêm Chinh làm chỗ dựa, lá gan của cô cũng càng lúc càng lớn rồi, lại dám đối hô to gọi nhỏ với tôi ư?”
Kiều Chấn Khải châm chọc cười lạnh hai tiếng, tiếp theo kéo lấy tay của cô,
lôi nàng đến trước bàn trà phòng khách, lấy ra tờ đơn chuyển nhượng
quyền thừa kế: “Mau ký! Chỉ cần cô ký là không có chuyện gì, tôi bảo đảm sẽ đem nhà này để lại cho cô, hơn nữa từ nay về sau cũng không tới quấy rầy nữa. . . . . .”
Anh ta còn chưa nói hết, cổ tay liền bị một
lực lớn nắm lấy, ngay sau đó truyền đến giọng âm trầm: “Tôi cũng bảo
đảm, coi như cô ấy không ký vào tờ chuyển nhượng này, anh cũng không có
cơ hội tới đây quấy rầy!”