“Nghiêm Chinh!”
Kiều Ân Ân đuổi theo ra ngoài cửa, gọi Nghiêm Chinh đang bước nhanh trên hành lang lại.
Toàn thân Nghiêm Chinh cứng đờ, dừng bước lại, chậm rãi xoay người đối mặt với cô.
Kiều Ân Ân cũng dừng bước, hai người cách hành lang xa xa nhìn nhau, dường
như trái đất ngừng quay, thời gian giống như cứ dừng lại như vậy, không
hề trôi qua nữa.
“Tại sao......” Kiều Ân Ân vừa mới mở miệng, lệ đã rơi xuống.
Nước mắt của cô giống như từng thanh kiếm trong suốt, đâm vào trong ngực anh.
Nghiêm Chinh khẽ nguyền rủa một tiếng, sải bước đi tới kéo tay của cô, tùy ý
đẩy cửa phòng họp trống bên cạnh hành lang, đi vào đóng cửa lại.
Kiều Ân Ân hoàn toàn không có biện pháp mở miệng, chẳng qua là không ngừng che mặt khóc sụt sùi.
Cô thương tâm đến không thể nói được lời nào, bởi vì anh lại có thể đẩy cô cho Mục Duyện, mặc dù Mục Duyện cực kỳ ưu tú, nhưng cô không bỏ qua cái cảm giác nghẹn ngào vì bị vứt bỏ—— thậm chí càng không thể chịu đựng
được!
Cô cảm thấy mình giống như bị ép buộc bán đi, đẩy đến cho Mục Duyện.
“Em đừng khóc ——”
Thấy cô khóc càng thương tâm hơn, tay chân Nghiêm Chinh thật luống cuống, không biết nên an ủi cô thế nào.
“Tại sao anh lại đẩy em cho anh Mục Duyện? Chẳng lẽ em chỉ xuất hiện ở trước mắt anh, cũng làm cho anh không cách nào nhịn được sao?” Cô khịt khịt
mũi, khàn giọng chất vấn.
“Không phải như thế......”
Sự
thật thì ngược lại, chính là bởi vì quá quan tâm cô, đã khắc chế không
được đi ôm cô, bất đắc dĩ anh mới muốn cô gả xa một chút.
Nhưng anh có thể nói sao?
“Mục Duyện nói thích em...... Là thật lòng.” Miệng anh lẩm bẩm, hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì.
“Cho nên anh đúng dịp thuận nước đẩy thuyền nhét em cho anh ấy, bớt đi một
việc phiền toái, có đúng hay không?” Kiều Ân Ân thất vọng cực độ.
“Không phải vậy......” Cô làm sao hiểu được, đẩy trân bảo trong lòng cho người khác là thống khổ cùng giãy giụa thế nào?
“Anh cũng yêu thích em, không phải sao?” Kiều Ân Ân gần sát anh, kiều mỵ khẽ cắn môi đỏ mọng. “Dù chỉ một chút xíu chứ?”
Đây là cô lớn mật phỏng đoán từ những vết hôn loang lổ trên người mình.
“Dĩ nhiên anh...... Em là trách nhiệm của anh.” Anh không nhịn được bật thốt lên đáp án, giả bộ thẩn thờ trả lời.
“Chẳng lẽ anh không có một chút động lòng với em sao?” Cô nháy đôi mắt to ngập nước, nhịn e lệ, lớn mật kéo bàn tay to của anh, đặt ở bộ ngực
mình.”Anh có thể hôn em —— giống như đêm hôm đó lúc em uống say.”
Nghiêm Chinh đột nhiên trố mắt nhìn cô, thế mới biết, thì ra cô đã sớm phát
hiện anh đụng cô, tuy nhiên vẫn giả bộ làm như không biết, mà anh còn
vẫn cảm thấy mình giấu giếm rất tốt.
Anh cảm thấy vừa lúng túng vừa xấu hổ, không khỏi nổi giận.
“Em từ nơi nào học được những thứ dụ dỗ đàn ông này? Chẳng lẽ, Mục Duyện bị em quyến rũ như vậy?”
“Nghiêm Chinh —— anh thật là quá đáng!” Kiều Ân Ân giận đến mãnh liệt mà không ngừng rơi nước mắt.
Anh có thể nào khinh thị cô như vậy? Bêu xấu cô?
“Anh cũng yêu thích em, không phải sao? Nếu không, đêm hôm đó anh tại sao ôm em, hôn em, thiếu chút nữa......”
Nhắc tới quá trình triền miên kia, cô vẫn nhịn không được mặt hồng tim đập.
“Em cho rằng anh hôn em, sờ soạng em, chính là yêu em?” Bị chất vấn chuyện
anh cố ý giấu giếm kia, Nghiêm Chinh nghiêm nghị hỏi ngược lại.
“Chẳng lẽ —— không phải sao?”
“Cô gái ngây thơ, em rất không hiểu đàn ông rồi!” Nghiêm Chinh cười lạnh.
”Đối với đàn ông mà nói, tính dục và tình yêu có thể được chia rất rõ
ràng, một người đàn ông đụng một người phụ nữ, không nhất định
phải yêu, chỉ cần cô gái kia có thể khơi dậy dục vọng của anh ta, dù
lần đầu tiên gặp mặt cũng có thể lên giường.”
“Không......”
“Anh thừa nhận đêm hôm đó anh đã hôn em, cũng đụng em, nhưng đó là bởi vì em nhiệt tình mà lớn mật, anh là người đàn ông bình thường, dĩ nhiên không chịu nổi loại hấp dẫn này. Nhưng em yên tâm, mặc dù nhất thời ý loạn
tình mê, anh cũng đã kịp thời ngăn trở sai lầm xảy ra. Em vẫn còn trong
trắng, có tư cách gả cho bất kỳ người đàn ông ưu tú nào!”
Anh cố ý nói lời lạnh lùng, chỉ là vì để cho cô chết tâm với anh. Anh đã
đáp ứng Kiều Hải Sinh, không thể tự hủy lời thề, lại nói anh cũng nói sẽ không yêu cô, thì không thể sửa miệng.
“Đó chính là hi vọng của anh, phải hay không?” Kiều Ân Ân đau lòng muốn chết, ngay cả nói chuyện cũng không có hơi sức.
“Có ý tứ gì?”
“Ép gả em, vĩnh viễn thoát khỏi phiền toái là em, có phải là kỳ vọng lớn nhất của anh?”
“Tùy em nghĩ như thế nào cũng được.” Nghiêm Chinh lạnh giọng dời tầm mắt đi.
Anh muốn tiến lên ôm lấy cô, hôn cô, nói cho cô biết tình ý của mình, nhưng anh không thể!
“Anh thật sự hi vọng em kết hôn? Cho dù người nọ, là bạn tốt của anh, anh em tốt?” Cô trong trẻo lạnh lùng hỏi.
Nghiêm Chinh vẫn trầm mặc không nói.
Anh không nói gì, là bởi vì không biết nên trả lời như thế nào, nhưng Kiều
Ân Ân đã tự động giải thích thái độ trầm mặc của anh thành đáp án khẳng định.
“Em hiểu, nếu như em cách xa tầm mắt của anh, thật sự làm anh cảm thấy tốt hơn, vậy thì làm theo kỳ vọng của anh đi!”
Cô nhắm mắt lại, trầm giọng tuyên bố: “Em đồng ý gả cho anh Mục Duyện!”
Nghe được câu này, trái tim của Nghiêm Chinh không phải an tâm hoặc buông
lỏng, càng không có chút cảm giác mừng rỡ kích động, mà là tràn đầy ——
đau lòng!
Mà việc đã đến nước này, dù anh phản đối cũng không
cách nào mở miệng ngăn cản —— trên thực tế, anh cũng không có bất kỳ lý
do gì ngăn cản.
Cái kết quả này, là anh khiến mọi người cho đây
là kỳ vọng của anh, anh muốn giải thích như thế nào, chẳng lẽ mình từ
đầu tới đuôi chưa từng thật lòng hi vọng cô lập gia đình?
Anh không thể nói ra như vậy!
“Bất kể như thế nào, cám ơn anh chăm sóc em nhiều năm qua! Lúc cử hành hôn
lễ, hi vọng anh lấy thân phận người chủ hôn, đưa em đi lấy chồng.”
Kiều Ân Ân tan nát cõi lòng nói hết những lời này, ngay sau đó kiên quyết mở cửa rời đi, lưu lại Nghiêm Chinh thống khổ, hối tiếc không dứt.