Việc đưa mắt nhìn thâm tình tha thiết vừa xong là một sai lầm!
Nghiêm Chinh nghiêm nghị trách cứ mình.
Đây là nhất thời bị quỷ ám, cô không nên dùng ánh mắt đó nhìn anh, anh lại càng không nên cảm thấy ý loạn tình mê.
Tất cả những điều này, tất cả đều là sai lầm! Hoặc ngay từ lúc bắt đầu ra ngoài một mình với cô đã là sai lầm nghiêm trọng.
“Đúng rồi!” Ân Ân kiên cường mỉm cười, tuyên bố: “Hôm nay anh tặng em rất
nhiều kinh hỉ, em thật sự rất vui, vậy nên em cũng có một phần quà tặng
muốn tặng lại cho anh.”
“Là cái gì?” Không biết tại sao Nghiêm Chinh lại cảm nhận được không khí nguy hiểm.
“Em muốn tặng anh một món quà kinh hỉ, thế nên trước hết anh phải nhắm mặt
lại em mới lấy quà ra.” Ân Ân bướng bỉnh cố gắng tạo ra nút thắt (những
tình tiết hấp dẫn như trong tiểu thuyết, phim ảnh).
“Tôi có thể không lấy quà.” Anh nghiêm mặt, không tâm trạng chơi đùa với cô.
“Làm ơn mà!” Ân Ân chu cái miệng nhỏ nhắn làm nũng, vẻ mặt đáng thương, giống như nếu anh không đồng ý với cô, cô sẽ khóc.
Nghiêm Chinh rất muốn bày ra bộ mặt hung ác dọa cô, nhưng gần đây càng lúc cô
càng không sợ anh, hơn nữa đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đáng
yêu của cô lại càng không thể làm được.
Thôi!
Anh bất đắc dĩ nhắm mắt lại, chấp nhận chờ đợi cô lấy món quà làm anh kinh hỉ.
Nhắm mắt lại, thính giác, khứu giác và xúc giác lại càng nhạy cảm.
Anh nghe thấy âm thanh nhỏ rời rạc, tiếp đấy ngửi được một mùi thơm nhàn
nhạt đến gần, sau đó —— cái miệng nhỏ nhăn, dịu dàng, mềm mại ấn trên
môi mỏng của anh.
Nghiêm Chinh như bị điện giật, cả người bỗng cứng đờ.
Anh lập tức mở mắt ra, còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, khuôn mặt đỏ hồng của Ân Ân đã cách ra.
“Em —— thích anh!”
Đôi môi anh đào hồng nộn của cô đến bên lỗ tai anh, nhẹ giọng bày tỏ tâm ý của mình với anh.
Cô thích anh? !
Trong nháy mắt khi biết được sự thật này, cảm giác đầu tiên nảy ra trong lòng Nghiêm Chinh là —— vui sướng. Cô là cô gái xinh đẹp động lòng người đến vậy, ai có thể không thích cô? Ai có thể từ chối cô?
Nhưng phần
vui sướng này giống như bọt nước rất nhanh biến biến mất, sau đó lý trí, đạo đức nhanh chóng trở lại, nghiêm khắc trừng phạt sự vui sướng của
anh, giống như đó là tội ác trọng đại dường nào.
Chưa nói đến trách nhiệm của anh không cho phép anh động tình với cô, ngay cả lương tri tối thiểu cũng không tha thứ cho anh.
Nghiêm Chinh ơi Nghiêm Chinh, cô ấy chỉ là một thiếu nữ vừa tròn mười tám
tuổi, nào hiểu yêu là gì? Cô ấy nói thích mày mày đã tin sao? Cô ấy là
đóa hoa trân quý trước khi qua đời ân nhân giao cho mày, dặn mày chăm
sóc tốt nhất, sao mày có thể chờ đóa hoa lớn lên liền vọng tưởng hái
xuống?
Anh đau khổ cùng xấu hổ nhắm mắt lại, ra lệnh cho chính mình đem những ngọt ngào động lòng người của cô đẩy ra khỏi trái tim.
Ân Ân không phải là người anh có thể với tới, cô thuộc về một người đàn
ông khác trẻ tuổi hơn, giỏi giang hơn, trách nhiệm của mình là bảo vệ
cô, theo lý mà nói mình có thể xem như anh, như cha, sao có thể có tình
cảm nam nữ với cô?
Đúng vậy! Anh trông giữ bảo tàng của người,
không có tư cách tự mở cánh cửa này ra, giờ chỉ cần làm tốt trách nhiệm
của mình, chờ cô bình yên lớn lên, giúp cô tiếp quản xí nghiệp Kiều
Sinh, như vậy trách nhiệm của anh đã hoàn thành rồi.
Hơn nữa anh
là người đàn ông bình thường đến vậy, thậm chí có rất nhiều người sợ
khuôn mặt luôn cứng nhắc, không có nụ cười, đứa trẻ có lá gan hơi nhỏ
một chút sẽ bị anh dọa khóc.
Anh không hiểu giờ sao cô lại thích anh? Thích anh ở điểm nào?
Giờ dù miệng nói thích anh nhưng có thể thích được bao lâu? E rằng ngay cả chính cô cũng không biết!
Nói anh suy nghĩ sâu xa cũng được, nói anh hèn nhát cũng được, tóm lại, anh không muốn tùy tiện tiếp nhận tình cảm của cô, càng sợ giao trái tim
mình ra, quay đầu đổi lại chỉ là những tổn thương chồng chất.
Ai
cũng không ngờ, kẻ mạnh không thể chinh phục trên thương trường khi đối
mặt với tình cảm cũng khiếp sợ như những người yếu kém!
Cho nên
anh đã tính đợi cô thuận lợi tiếp quản xí nghiệp Kiều Sinh sẽ tìm một
người đàn ông tốt xứng đôi với cô để cô có thể sớm kết hôn. Như vậy sau
đó bọn họ sẽ là anh đi cầu độc mộc của anh, tôi đi đường Dương Quan của
tôi, cô và anh không bao giờ qua lại!
Anh nghĩ đây mới là lựa chọn tốt nhất.
“Sao anh không nói gì?” Sự thay đổi im lặng đến kỳ lạ của Nghiêm Chinh khiến Ân Ân cảm thấy bất an.
Sao anh không cười? Không nói anh cũng thích cô?
“Anh nghe này, em nói em thích anh ——”
“Đừng làm loạn nữa! Em không nên dễ dàng hôn một người đàn ông, người kia sẽ
cảm thấy em là người tùy tiện!” Trên mặt Nghiêm Chinh đầy vẻ nghiêm
nghị, lời nói ra lại càng khiến người khác tổn thương.
“Em đã
mười tám tuổi rồi! Em thích anh, sao không thể hôn anh?” Ân Ân cảm thấy
thật đau lòng.”Xin anh tin em, em nói thật! Em thật sự thích ——”
“Em là một cô gái không lớn không nhỏ, hiểu thế nào là yêu? Đừng có đọc mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình rồi lấy tôi ra làm đối tượng thí nghiệm!”
Nghiêm Chinh lạnh lùng quát mắng.
Còn Ân Ân chỉ đau khổ nhìn anh, buồn phiền vì sao anh không tin cô yêu anh?
Nghiêm Chinh không cách nào kháng cự đôi mắt to từ nhiệt tình chuyển thành đau thương, dứt khoát đứng dậy lên tiếng nói: “Chúng ta về thôi, mai em còn phải đi học!”
“Nghiêm Chinh ——”
Anh nghiêng đầu một mình
rời khỏi phòng bao, Ân Ân nghẹn ngào kêu lên phía sau anh nhưng cũng
không khiến anh quay đầu lại một lần.
Sau khi tính tiền, Nghiêm Chinh bảo tài xế đưa Ân Ân về nhà, tự mình lại gọi taxi xuống núi.
Tối nay, lúc cô hôn anh, sau khi nói thích anh, anh đã không thể nào ngồi cùng một xe với cô.
Sau khi về nhà, Ân Ân khóc cả đêm, thức trắng chờ anh về, nhưng đợi đến khi trời sáng, Nghiêm Chinh cũng không về, chỉ có tài xế giúp anh mang quần áo đến phòng làm việc.
Mấy ngày liên tiếp, anh đều lấy lý do bận rộn ở lại phòng làm việc không về, nhưng một tuần sau lại chủ động về
nhà, còn bảo bà Chu gọi Ân Ân đến.