Kim Jungkook, nghe có hay không?
Xin thưa, DỞ TỆ!
”Kim” Jungkook sau khi nhìn trên giấy kết hôn thấy cái họ tên kì quặc của mình liền đem tất cả đồ vật xung quanh
trong tầm của cậu mà ném vào người Kim Taehyung kia. Trong đó chẳng biết sao lại có cả chén đậu phụ thối còn mới toanh.
Và tất cả đều đẹp đẽ chảy dài từ sống mũi của Taehyung xuống môi.
”Em tức giận đủ chưa?” ( oh~ đổi xưng hô rồi nhỉ~ thời gian nhanh như gió thổi ngoài đồng ~.~).
”CHƯA!!!”
Cuối cùng là vò nát tờ giấy kết hôn vứt
hẳn vào mặt Taehyung, còn tự vò đầu bứt tóc oán hận chính bản thân tại
sao lúc đi kí tên lại không chịu đọc kĩ tờ giấy để rồi bây giờ phải mang hận đến như vậy.
Kim Jungkook là cái loằn gì chứ?
”Anh mau đi sửa lại tên Jeon Jungkook cho tôi mau! Họ Jeon!! Là họ JEON!!!”
Taehyung ngược lại từ tốn rút khăn tay
trong túi áo trong veston của mình ra, anh nhẹ nhàng chùi nốt nước sốt
của món đậu phụ thối vừa nãy, may sao đối với anh không kì thị món này
nên mùi vị của nó không ảnh hưởng đến anh cho lắm.
Chẳng qua mọi chuyện đã được người viết
rút ngắn khoảng thời gian giải quyết chuyện lùm xùm của vụ đám cưới nhà
họ Kim lại vì hai lí do: Một làm biếng và hai lười biếng!
Sau ngày ông Park (bố Jimin) gặp bà Kim
(mẹ Taehyung) về thì đám cưới thứ hai của con trai tập đoàn Big Hit đã
được diễn ra trước toàn bộ công chúng, rất nhiều cánh nhà báo và nhiều
người tuy không được mời nhưng vẫn có thể đến xem vì đám cưới được tổ
chức ngoài trời.
Cũng gây ra không ít náo loạn trong dư
luận, có người trước kia nói rằng tiệc đám cưới thứ 1 của Kim Taehyung
là nữ nhân nhưng hôm nay đột nhiên lại biến thành một tên con trai lạ
hoắc. Nhưng đều chỉ là những người chưa từng chứng kiến đồn thổi mà
thôi, cho nên không mấy ai tin.
Còn lại đám người khi đó được mời đi dự
đám cưới thứ 1 đã được Big Hit lót tiền hòng che đi sự tình ngày hôm đó, có một vài người thân quen sẵn sàng che giấu nên không cần tiền.
Riêng có gia đình của Jungkook lại được
nghe theo câu chuyện khác, đại loại như Nayeon chỉ là dùng để che giấu
thân phận thật sự của cô dâu là Jungkook mà thôi.
Chuyện này nhanh chóng được truyền đến
tai của bà nội Jungkook, bà vẫn không tin vào mắt mình và cho rằng chỉ
là sự lố bịch, cuối cùng vì muốn thuyết phục bản thân mình mà bà đã bỏ
qua tất cả tin tức về nó.
Cho đến ngày hôm nay, ngày nhận chức của Taehyung, buổi lễ sẽ được tổ chức vào tối nay.
Giấy mời cũng đã gửi đến đầy đủ cho bà
nội, cha dượng, mẹ Jungkook và cả Jimin. Nhưng bà nội lại chỉ thắc mắc
một chỗ, tại sao trong thư mời không có cái tên Jeon Jungkook đáng ghét
kia?
Mà cũng khiến bà hài lòng thập phần.
Đó là do bà chưa chịu thừa nhận rằng,
Jungkook đã là người của Big Hit, là một phu nhân của Kim chủ tịch thì
không thể nào không có mặt huống hồ phải gửi thư mời cho phu nhân của
chính chủ nhân buổi tiệc?
Hiện tại giờ Jungkook cũng đã trở thành
Kim phu nhân, dọn về nhà riêng của Kim Taehyung là chuyện đương nhiên
đi, nhưng mà thân thì về chứ đồ đạc thì chưa.
Đúng là Taehyung nói như trong hợp đồng,
một căn phòng trắng rộng lớn đầy đủ nội thất dành cho cậu, còn có rất
nhiều vật liệu dùng để tu sửa hay trang trí tùy thích theo ý muốn, nhìn
vào là Taehyung mua sẵn để cho cậu có thể tự ý chỉnh trang.
Thích thật!
”Kim Jungkook, khi nào em mới dọn đồ đạc về đây?”
”Jezz! Tôi đã bảo anh vứt ngay cái tên đó cho tôi mà! Tại sao không ai biết đọc tên tôi hết vậy? Hết người kia
giờ đến anh, có cần tôi dạy gấp không?!”
Taehyung nhanh chóng nhận ra trong câu
nói có điều đáng nghi, liền đem ra hỏi cậu: “Ngoài anh ra còn có kẻ
không biết đọc tên em sao?”
”Còn!” – Jungkook lớn tiếng trả lời cũng
không chịu suy nghĩ trước, cho đến khi phát hiện ra rồi thì lập tức che
miệng, xua tay chối bỏ: “Không có, ngoài anh ra chẳng có ai cả, tôi
nhầm...”
Taehyung không nói gì chỉ cười, anh xoa
đầu cậu rồi đột nhiên đứng dậy muốn rời đi, chợt đến chân cửa anh quay
đầu lại làm vẻ mặt mím môi nheo mày giống hệt đứa con nít khó chịu: “Kim Jungkook, nói dối không tốt đâu”
Rồi lẳng lặng bước đi.
Cậu bị chọt thẳng vào tim đen.
Shit!
Đến khi tấm lưng người kia khuất xa đi,
Jungkook mới cả gan cao mặt giơ ngón giữa của bàn tay ra, lí nhí trong
miệng: “Còn Jeon Taehyung, anh cũng mau mau học cách đọc cho đúng tên
tôi đi!”
Thật sự không thể mang chuyện cậu đi gặp
Yoongi ra kể cho Taehyung nghe được, thứ nhất Taehyung đã dặn dò cậu
không được đến gần Yoongi, tránh càng xa thì càng tốt. Thứ hai vì Yoongi chính là kẻ đã phản bội tình bạn với Taehyung khi cướp người yêu của
anh ta, điều này nhất định không thể tha thứ!
Song nhớ lại cái họ “Kim” trong tên của
mình, Jungkook chẳng còn cảm thấy Taehyung đáng thương nữa, cậu tức giận không biết dùng gì để trút giận đành phải nằm trên giường vung chân múa tay cho bớt lửa trong người.
Mãi thấy mệt mỏi, Jungkook thả mình trên
chiếc giường lớn rồi thiếp ngủ đi, khi ngủ chẳng hiểu sao cậu tựa hồ trở thành một con người khác hoàn toàn, giống như đây mới thật sự là Jeon
Jungkook mà bấy lâu nay cái vỏ bọc bên ngoài che giấu.
Một màu trắng thuần khiết, một giọt nước đơn thuần.
Taehyung khoanh tay dựa vai vào một góc
cửa nhìn chăm chăm thân ảnh trên giường, anh vô tình mang ánh mắt triều
mến từng dùng cho một người đặt lên cậu, trong lúc vô thức ấy, anh đã có ý nghĩ muốn giữ chặt lấy cậu, vì vô thức mà anh nghĩ rằng...
* Choi Da Eun *.
”Kim Jungkook, mau dậy đi!”
Ngóc đầu ra khỏi chăn, Jungkook thức dậy cũng chỉ vì nghe thấy cái
tên mình có chút sai lệch, cậu tặc lưỡi thở dài rồi nhăn mặt quay sang
nhìn Taehyung – người vừa mới gọi cậu với cái tên chết tiệt đó: “Tôi đã
nói anh thế nào về cách gọi tên tôi rồi hả Jeon Taehyung?! Muốn chọc tức tôi sao?”
”Jeon Taehyung?”
Jungkook cảm thấy hài lòng liền cao mặt
mỉm cười tự tin về phía anh: “Phải, để trả thù cho cái Kim Jungkook chết tiệt nào đó, nếu như anh không chịu gọi cho đúng tên, tôi cũng sẽ gọi
không đúng tên anh”
”Không sao, Jeon Taehyung nghe cũng rất hay, anh thích nó”
Cho đến khi Taehyung chẳng mấy có gì là
bị ảnh hưởng, Jungkook suy sụp thở dài ngồi phịch xuống giường, hai ống
tay áo dài che mất cả đôi tay của cậu càng khiến thêm đáng yêu vào mỗi
lần Jungkook vẫy nó trong sự giận dỗi.
”Nhưng mà anh gọi tôi dậy làm chi vậy?”
Taehyung ngược lại với tên rãnh rỗi đang
chống cằm nằm trên giường kia, anh phải loay hoay lấy quần áo ra cho
cậu, khổ sở lên tiếng: “Một chút nữa là lễ nhận chức của anh diễn ra, em còn muốn ngủ đến khi nào?”
”Vậy sao? Tôi không biết, đồ tôi đâu?” – Jungkook gãi đầu tỏ vẻ vô tội, song đứng dậy vươn người với tông giọng như ra lệnh.
Taehyung chẳng hiểu sao ngoan ngoãn gật
đầu chìa hai tay ra đưa bộ quần áo mình vừa chuẩn bị cho Jungkook, anh
còn ân cần hỏi: “Có cần anh thay cho không?”
Vậy mà đáp lại sự ân cần đó là một ánh
mắt đầy khinh bỉ, Jungkook không ngại ngùng cởi chiếc áo tay dài ra
trước mặt Taehyung, cố tình ưỡn cái ngực phẳng đầy mùi đàn ông dí vào
mặt anh: “Jeon Taehyung, anh nghĩ tôi không có tay à?”
”Cũng không hẳn, chỉ là muốn đối xử tốt với bên B cho giống với bản hợp đồng”
”Thôi không cần, tôi nghĩ anh nhiễm nặng
mấy bộ phim tình cảm quá rồi đó, trong phim nữ chính tuy biết yêu nhau
trên bản hợp đồng nhưng vẫn muốn nam chính quan tâm đến cô ta, sau cùng
khi phát hiện nam chính không yêu cô ta liền vì sự ảo tưởng của bản thân mà tự gây tổn thương cho chính mình...”
Jungkook vừa mang áo sơmi trắng vào vừa
cài khuy áo nói tiếp: “Còn tôi ngay từ đầu một chút hứng thú cũng không
có, anh với tôi đều là thẳng nam, sau này tình yêu càng không có sinh
nở, cho nên anh đừng nghĩ tôi sẽ đau buồn, lần tới khi chỉ có cả hai như lúc này, anh cứ bơ tôi hay đi khuất mắt thì càng tốt”
Nói xong cũng như cài khuy áo sơmi hoàn
tất, Jungkook vẫn mặt than tuột hẳn cả quần của mình xuống, bên trong
còn không chịu mặc quần lót liền để lộ cả 'cậu nhỏ' ra trước mặt
Taehyung. Cậu thấy anh nhăn mặt xoay sang chỗ khác nhìn, càng muốn thêm
trêu ghẹo tên nam chính này hơn, Jungkook cười đùa cầm lấy 'cậu nhỏ'
mình mà thô thiển xoa nắn một chút.
”Này Taehyung, tôi dặn dò trước cho anh
một chút, anh mau mau quay lại đây nhìn cho kĩ thân thể của tôi đi, kẻo
sau này còn YY bậy bạ tôi thành con gái thì chết. Cứ mỗi lần anh muốn
động dục thì cứ nhớ lại hình ảnh của ngày hôm nay là được”
Vừa nói vừa cười ha ha rất lớn, theo kiểu thõa mãn vô cùng, Taehyung lại bị cậu chọc thẹn quá hóa giận, đem cả
người mình đè Jungkook xuống giường, anh thô bao túm lấy hai cánh tay
cậu giữ chặt.
”Jeon Jungkook, anh nói cho em nghe, trên đời này anh có rất nhiều thứ ghét, và trong số đó là loại người như em! Tốt nhất đừng nên bày trò mà ngoan ngoãn đi”
Jungkook bị đôi mắt đen láy kia cắm sâu
khiến không thể cựa quậy, tựa hồ như bị nó đóng băng cả thân người, mãi
cố gắng lấy lại bình tĩnh, Jungkook vẫn không chịu thừa nhận mình bị
người kia tác động.
”Haha” – Cậu cười trừ, giả vờ mạnh mẽ
giật tay mình ra khỏi anh: “Bây giờ anh mới có thể gọi đúng tên tôi rồi
đó ư? Thật là, sao chậm tiêu vậy!”
Taehyung giảo hoạt cười, anh ngồi dậy
chỉnh lại bộ âu phục của mình cho ngay ngắn, rồi ném mớ quần áo còn lại
cho Jungkook kèm theo lời nói: “Ban nãy là nhầm, tên mới ít gọi nên
quên, Kim Jungkook, sau này em nhớ mặc quần lót thường xuyên, không là
bị phạt. Còn giờ thì mau mặc quần vào đi, trông cái kia bé tí mà cứ đem
ra khoe, có mấy hãnh diện đâu chứ?”
Xem như trả đũa thành công, Taehyung
trong người thoải mái tung tăng bước ra ngoài, để lại Jungkook một mình
chết đứng như Từ Hải.
Không lẽ chửi thề chứ?
Mẹ nó!