Khuôn mặt cô lúc này cũng không còn nhăn nhó và đau khổ, mà thay vào đó là một khuôn mặt vui tươi tràn đầy sức sống.
Tư An bên cạnh nhìn thấy vậy cũng không còn ghen tỵ như trước, cô xà vào lòng bà ôm chặt lấy bà cùng Nhược Thần.
………….
.
Lúc này, Dương Hạ Như cùng với Lâm lão gia bị đuổi ra khỏi công ty của anh khiến cho cả hai người họ bị một pha những người xung quanh cười nói.
Lâm Nhược Vân trong phòng giam cũng bị những tù nhân khác bên cạnh lăng mạ, nhưng hoàn cảnh bây giờ của cô ta vẫn không thể sánh được với Nhược Thần lúc trước bị cô ta lăng mạ như thế nào.
Bị nếm trải cảm giác của Nhược Thần ngày trước, nhưng cô ta vẫn không thấy mình sai, vẫn coi chỉ có cô ta là người được yêu quý và bao bọc nhất…không ai dám động vào.
Ngày hôm sau, hai người họ đến thăm Lâm Nhược Vân, thấy những vết thương đang chảy máu, quần áo bị xé rách của cô ta, Dương Hạ Như cúi mặt xuống rơi nước mắt.
Từ nhỏ cô ta được bà bao bọc và chăm sóc cẩn thận từng li từng tí, chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, vậy mà giờ đây bà lại phải giương mắt nhìn cô ta chịu sự giày vò không đáng có này.
-Tiểu Vân! Con ơi…
Dương Hạ Như với giọng nói nhẹ nhàng gọi cô ta, nhưng lúc này thần trí của Lâm Nhược Vân cũng không còn bình thường nữa rồi nên đáp lại bà ta cũng chỉ có lớ ngớ mấy câu linh tinh của cô ta.
-Tại sao lại không để bà già này chịu quả báo chứ…dù gì tôi cũng là người gây ra hậu quả cơ mà!!
Bà ta ngước mắt lên tự hỏi,
-Bà nó à! Bà bình tĩnh lại đi! Đây cũng là do chúng ta gây ra thôi, trách được ai chứ?
……….
.
-Thiếu gia! Lâm đại tiểu thư đã được sắp xếp đúng như mọi kế hoạch của ngài rồi ạ!
Lâm Phong nhìn tên trợ lí rồi nói
-Những ai tham gia kế hoạch này mà không có quan hệ gì thì cậu biết phải làm gì rồi đó! Tôi cũng không muốn nói nhiều đâu! Tôi còn có việc
Tên đó nghe xong quay mặt lại chửi thầm
-Khỏi nói ai cũng biết thiếu gia về với Lâm tiểu thư rồi, còn bày đặt việc này việc nọ…có phải còn người chưa biết đâu.
.
Lâm Phong như nghe được liền nhìn tên trợ lí bằng ánh mắt sắc bén
-Công ty thuộc Châu Phi của chúng ta có phải vẫn chưa có người quản lí đúng không? Vừa hay cậu lại được việc như vậy, hay đi chục năm giúp công ty bên đó tiến triển thêm cũng được đúng không?
Nghe xong tên đó lặp tức quay lại lắc đầu
-À tôi.
.
tôi đi làm việc ngay đây!!!
Tại sao? Tại sao lúc nào người chịu thiệt thòi cũng chỉ có người đàn ông cô đơn như tôi chứ…tại sao một cẩu độc thân như tôi lại phải đứng nhìn cặp đôi nhà người ta hôn hiếc các kiểu mà muốn chửi lại không chửi được chứ? TẠI SAO?? ( Số phận sinh ra để mi được hưởng ~^~ Ahihi )
-Thích nhiều lời à…muốn đi ngay lập tức hả?
Không nói nhiều anh ta cuốn gói chạy một mạch không còn sót thứ gì ở lại, khuôn mặt sợ hãi và vội vã khiến anh cũng không nhịn được cười.
Lâm Phong thấy anh ta đã đi, liền nhanh tay lấy ra một chiếc chìa khóa, trông nó có vẻ hơi bí mật một xíu.
-Haziii…cuối cùng tên phiền phức đó cũng biến rồi! Giờ là lúc bắt tay vào kế hoạch giảng hòa với vợ yêu rồi!
Dùng chiếc chìa khóa đó, anh cắm vào một chiếc ổ sâu trong khe tủ, “ Cạch “ – một căn phòng lớn bên trong được mở ra.
Nơi đây không phải một căn phòng bình thường, nó chứa đến ba , bốn giá sách.
Mà những cuốn sách trên giá không phải về kinh doanh các thứ, mà thay vào đó là những quyển sách có tiêu đề tương đương Làm Thế Nào Để Chữa Lành Vết Thương Của Một Người Phụ Nữ…