Chắc sẽ có phần 2 nha các bạn…truyện sắp end rồi huhu…các bạn mong có mấy ngoại truyện?
Chương 77 : Mẹ đã từng coi con là con gái ruột một lần nào chưa?
Bà dựa nhẹ vào vai Tư An, lần đầu tiên trong đời, không hiểu sao cảm giác này nó lại kì lạ hơn bình thường.
Không lẽ vì cô quá căng thẳng hay những lời bà vừa nói đã động đến cảm xúc chân thực cuối cùng của người mẹ trong lòng cô?
Nhưng điều đó đối với cô bây giờ cũng không quan trọng nữa rồi!
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Lúc này, khi đã giải quyết xong chuyện của Lâm Nhược Vân thì một lần nữa chuyện tiếp theo đi đến.
Ba mẹ của Lâm Nhược Vân sau khi biết tin con gái cưng của họ bị từ chối một cách nhẫn tâm liền bỏ qua những điều còn lại mà chạy đến chỗ anh làm loạn.
Vừa ôm cô xuống thì mẹ của cô ta đã đến trước mặt anh, qua mấy người vệ sĩ hay trợ lí cũng không làm được gì bà ta.
\-Sao cậu lại có thể đối xử với con gái cưng của tôi như vậy chứ? Cứ coi như cậu có quyền có thế đi nhưng đâu phải muốn làm gì cũng được
Anh nhìn bà rồi thở dài
\-Lâm Phu Nhân, tôi thấy bà nên hỏi lại con gái của bà thì tốt hơn hết là hỏi tôi! Cô ta ám sát vợ tôi tôi còn chưa giết cô ta là may mắn lắm, vậy mà bà còn dám đến đây ư?
Câu nói này chứa đầy sự nham hiểm của anh cũng khiến bà ta khiếp sợ, nhưng vì con gái bà ta quyết làm liều
\-Vợ ư? Con gái tôi mới là người đính ước với cậu, nó mới là vợ của cậu chứ không phải đứa xiu xẻo kia
Bà ta vừa nói vừa chỉ vào Nhược Thần, đúng là cảm giác này cô đã quá quen rồi nhưng thực sự bà nói rõ như này đúng là khiến cô không thể không đau được
Lâm Phong không nhịn được cục tức này, nhưng nghĩ đến Nhược Thần trong xe anh liền thay đổi lại
\-Tôi hỏi bà, vậy cô ấy có phải con bà không? Có phải người mà bà mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày sinh ra? Có phải người luôn chịu những hậu quả do gia đình bà gây ra?
Nghe đến đây bà ta dường như vẫn không coi Nhược Thần là con, trong mắt bà ta cô như một người vô hình, chỉ có Lâm Nhược Vân mới là con bà ta, là người đem lại may mắn mà thôi
\-Tôi không hiểu, tại sao trên thế giới này lại có người mẹ nhẫn tâm như bà! Hổ dữ không ăn thịt con, bà còn tàn ác hơn cả nó, không những sỉ nhục, bà bạo hành và coi cô ấy như vật thay thế.
Bà có còn lương tâm không?
\-Con bé đó chỉ là một đứa xui xẻo, mang đến tai ương cho gia đình tôi, mắc mớ gì phải yêu thương nó.
Nhược Thần không chịu nổi nữa rồi, cô đứng dậy, từ từ bước xuống xe.
Tiến lại gần chỗ bà hỏi
\-Từ lúc con sinh ra đời, chưa từng được mẹ ôm dù chỉ một lần, chưa một lần được mẹ kể chuyện vào mỗi tối, cũng chưa một lần mẹ dắt tay con đi đến trường mà thay vào đó là những lời mắng mỏ chua chát…
Chưa kịp nói thì bà ta đã xen vào cắt đứt lời nói ấy
\-Tôi không có thời gian vòng vo, muốn gì nói thẳng đi! Tôi không có thời gian
Khuôn mặt bà ta vẫn không hề có chút cảm giác đau buồn nào
\-Con chỉ muốn hỏi, mẹ đã từng coi con là con gái ruột một lần nào chưa?
Nước mắt rơi xuống phủ đầy hai bên má gầy gò kia.
Nhưng đáp lại câu trả lời của cô là một câu nói lạnh nhạt của bà
\-Đương nhiên là CHƯA rồi! Sinh cô ra chỉ khiến tôi cảm thấy xấu hổ hơn mà thôi!
\-Câu trả lời này thỏa mãn ý của cô rồi chứ?
HẾT CHƯƠNG 77 RỒI NHA CÁC BẠN!
CHƯƠNG MỚI SẼ ĐƯỢC CẬP NHẬT SỚM NHẤT NHÉ! HẸN GẶP LẠI SAU