Chương 67 : Mất Trí Nhớ
Chủ nhật mình không ra chương mới nha các bạn…mặc dù hôm đó rảnh thiệt nhưng mà tính lười của mình tăng của vào hôm đó.
Và mình thường đăng muộn vào buổi tối là do đến khuya mình mới có máy viết truyện nên mong các bạn thông cảm
\-Tiểu Thần à! Mặc dù ta không phải mẹ ruột của con nhưng ta luôn coi con như là con ruột nên con đừng rời xa ta thêm lần nào nữa, đừng bỏ mặc ta một mình như vậy…con tỉnh lại đi có được không hả?
Tư phu nhân nắm chặt tay cô, cúi mặt xuống khóc.
Bà không hề muốn đứa con gái bà nhận nuôi từ lúc còn bé đến giờ lại không một lời nói mà bỏ bà lại, bà cũng không hề muốn những thứ tốt đẹp nhất bà chưa dành cho cô lại phải lãng phí thêm một lần nữa… bà thật sự không hề muốn một chút nào
Bà thức ba ngày ba đêm chăm sóc từng tí cho Nhược Thần, từ việc bón thuốc hay thay khăn đều do một mình bà làm chứ không ai được đụng tay đến.
…….
Hôm nay cũng như mọi hôm, bà cùng Tư An pha thuốc đem vào cho cô thì đúng lúc đó hai người nhìn thấy ngón trỏ trên bàn tay cô động đậy, điều này khiến họ không khỏi ngạc nhiên và bất ngờ.
Tư phu nhân giật mạnh tay áo của Tư An nói
\-Nhanh…nhanh gọi bác sĩ lại đây!
Tư An nghe vậy như đã hoàn hồn liền chạy vội ra ngoài hét lớn
\-Bác sĩ! Nhược Thần … Nhược Thần cô ấy cử động rồi!
Lâm Phong ngồi trong phòng nghe được liền đứng bật dậy toan chạy ra ngoài thì bị Tuấn Dương cản lại
\-Cậu có biết nếu bây giờ cậu đến gặp cô ấy thì coi như đây sẽ là lần cuối cùng hay không?
Anh biết chứ! Sao anh không biết được nhưng lúc này anh thật sự không thể kìm được lòng mà muốn gặp cô ấy ngay bây giờ.
\-Nhưng tôi….
Không cần nghe thêm một câu nói nào từ anh, Tuấn Dương đã một mực khóa chặt cửa lại nhốt anh bên trong không cho ra ngoài.
\-\-\-\-\-\-\-\-
Lúc này tên bác sĩ cũng được Tư An mời vào, tên đó nhìn sơ qua Nhược Thần, tháo chiếc khẩu trang ra nói
\-Sức khỏe của cô ấy đang dần hồi phục, và hồi phục rất nhanh! Đây đúng là kì tích mà, mong gia đình chăm sóc cô ấy nhiều hơn!
Tư An và bà nghe vậy vui hẳn lên, khuôn mặt không còn như lúc trước mà ngập tràn sức sống.
Đầu tiên là ngón tay, sau đó là mắt rồi miệng của cô từ từ động đậy và sau đó một thời gian Nhược Thần cuối cùng đã hồi phục và tỉnh lại.
Ngày mà cô tỉnh lại hệt như trong truyện Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn , chỉ là nơi đây không có hoàng tử, cũng không hề có chú lùn mà chỉ có hai người cô đơn ngồi chăm sóc.
Điều may mắn đến sẽ luôn kèm theo những thứ xui xẻo đến ngay và không chờ đợi thời gian may mắn trôi qua.
Sau khi Nhược Thần tỉnh lại thì câu nói đầu tiên của cô thốt lên mới chính là chủ chốt khiến cả hai phải hoảng sợ
\-Hai người là ai vậy nhỉ?
Câu nói này vừa vang lên đã khiến cho cả hai hoảng lên, cô thật sự bị mất trí nhớ hay chỉ là trêu đùa do lâu quá không gặp? Nhưng hai người nhìn biểu hiện trên mặt của cô họ liền hiểu ra cô không hề nói đùa mà là sự thật.
Nhược Thần hoàn toàn bị mất trí nhớ, cô không nhớ bất cứ thứ gì về họ và bất cứ thứ gì về quá khứ.
Chỉ có chiếc vòng quả táo là luôn được cô nâng niu đến tận bây giờ.
HẾT CHƯƠNG 67 RỒI NHA CÁC BẠN!
CHƯƠNG 68 SẼ ĐƯỢC CẬP NHẬT SỚM NHẤT NHÉ! HẸN GẶP LẠI Ở CHƯƠNG SAU.