Cô Dâu Gả Thay Của Tô Thiếu

Chương 26: 26: Vượt Qua Nỗi Ám Ảnh





Vào một ngày của 8 năm trước, Đường Thiên Tuyết vừa tốt nghiệp cấp ba, Đường Ngạo Thiên nói với cô, nếu cô muốn học lên đại học thì tự đi mà kiếm tiền lấy.
Sau đó, cô mới xin vào làm thêm tại một khách sạn với công việc phục vụ phòng.
Ngày tồi tệ hôm đó, cũng là ngày đầu tiên cô đi làm.
Cô làm việc từ sáng cho đến tận đêm, khi chỉ còn một căn phòng cuối cùng là cô có thể tan ca được được rồi, thì sự việc ập tới bất ngờ.
Đứng trước căn phòng tổng thống, cô ấn chuông cũng không ai trả lời, gõ cửa thì càng không.

Lúc cô định quay lưng đi hỏi quản lý thì đột nhiên cửa phòng mở ra.
Ai đó đã kéo cô vào bên trong với một lực rất mạnh, cả căn phòng tối hù, cô cố vùng vẫy thoát ra, vì không thể nhìn thấy gì nên cô đã bị ngã mà đập đầu vào một thứ gì đó sắc nhọn giống cạnh bàn.
Cô say xẩm mặt mày đến không đứng dậy nổi, nhưng người đàn ông kia như thú dữ, ngay lập tức anh ta đè chặt người cô lại, vồ mấy cái quần áo đã nát tươm.
Đường Thiên Tuyết lúc đó rất hoảng loạn, cô dùng hết sức mà gân cổ la lớn, nhưng chưa đến vài giây, người đàn ông đó đã dùng tay siết lấy cổ của cô, âm thanh không phát ra được, thở cũng không nổi.

Chương 26: Vượt qua nỗi ám ảnh
Đường Thiên Tuyết lúc đó rất hoảng loạn, cô dùng hết sức mà gân cổ la lớn, nhưng chưa đến vài giây, người đàn ông đó đã dùng tay siết lấy cổ của cô, âm thanh không phát ra được, thở cũng không nổi.
Đường Thiên Tuyết cứ ngỡ mình sắp chết rồi, nhưng hắn ta đã thả tay ra khỏi cổ của cô.

Đến giờ phút này, cô không còn một tí sức lực nào để phản kháng nữa.
Bất thình lình, thân dưới của cô nổi lên một cơn đau điếng, tưởng như có thể xé toạc cơ thể của cô ra làm hai.
Cơn đau khiến cô không thể nghĩ ngợi được gì nữa, dây thần kinh như tê liệt, cảm giác dày vò sống không bằng chết.
Đường Thiên Tuyết nhớ lúc đó cô đã khóc, dùng giọng nói yếu nhớt lại như có gì đó chặn đứng ở cổ họng khiến cô không thể nói tròn trĩnh một câu mà van xin hắn.


Nhưng đáp lại, hắn không nói gì cả.
Cả căn phòng chỉ có tiếng khóc lóc của cô cùng những hơi thở dày của hắn.
Nó ám ảnh cô mãi không thể quên được.
Cô đã bỏ chạy thật nhanh khi hắn ta buông cô ra, mặt kệ toàn thân đau đớn, nhếch nhác mùi máu tanh và cả những thứ nhầy nhụa dơ bẩn.

Chương 26: Vượt qua nỗi ám ảnh
Nó là một nỗi đau và cũng là một vết nhơ của cô.

Cô không muốn biết người đàn ông đó là ai và cũng không cần biết, cô không muốn Tiểu Di lại có một người bố như thế.
Trong tưởng tượng của cô, hắn ta hẳn là một tên bặm trợn và xăm trổ đầy mình, vì hành động thô bạo của hắn hệt như những kẻ tự xưng là dân anh chị.
Cũng vì hắn mà cuộc sống của cô đảo lộn cả lên.

Khổ cực, chồng chất khổ cực đến mức có nhiều lúc cô chỉ muốn chết quách đi cho xong.

Bầu không khí trong phòng giữa Đường Thiên Tuyết và Tô Dĩ Thần trĩu xuống nặng nề.
Tô Dĩ Thần không hề nói gì, anh lặng thinh như một bức tượng lạnh lẽo vô tri, chắc anh đang nghĩ cô rất bẩn thỉu.
Đường Thiên Tuyết không còn gì để nói nữa, cô lặng lẽ buông tay ra khỏi người anh rồi cúi đầu đi lướt qua.
Bỗng nhiên, Tô Dĩ Thần với tay ra nhanh như chớp đã kéo cô lại, anh ôm từ phía sau, tựa cằm lên vai cô, hai khuôn mặt chỉ cách nhau vài milimet.

Chương 26: Vượt qua nỗi ám ảnh

Ở dưới eo, Tô Dĩ Thần ôm chặt khiến hai cơ thể dính sát như keo, Đường Thiên Tuyết không dám động đậy, cô kinh ngạc đến mở to mắt, anh sau khi biết chuyện vẫn muốn cô ư?
"Anh…"
Đường Thiên Tuyết chỉ vừa khẽ mấp máy môi, Tô Dĩ Thần liền lên tiếng.
"Đường Thiên Tuyết, cô có muốn tôi tìm tên đó dẫn đến trước mặt cô mà đập cho hắn một trận không?"
Đường Thiên Tuyết không thể nhìn thấy khuôn mặt của Tô Dĩ Thần lúc này, cô không biết anh nói ra câu đó với biểu cảm như thế nào, nhưng giọng nói của anh nghiêm túc, cô biết nó không phải là nói suông.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gặp lại hắn ta, cũng không muốn nghĩ tới.
"Không, tôi không muốn, tôi không muốn biết mặt hắn."
Giọng của Đường Thiên Tuyết phát ra rất nhẹ, nhưng lại nói ra một cách rất dứt khoát.
Bất ngờ, Tô Dĩ Thần áp sát tai cô mà gằn xuống nói.

Chương 26: Vượt qua nỗi ám ảnh
Bất ngờ, Tô Dĩ Thần áp sát tai cô mà gằn xuống nói.
"Vậy thì cô phải thay đổi cho tôi."
"Sao?"
Đường Thiên Tuyết nét mặt không hiểu, cô hơi quay đầu qua, bất chợt đã chạm phải con ngươi sâu hút của Tô Dĩ Thần.
Anh quay người cô lại, đặt hai bàn tay lên má của cô mà cố định nó, để ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh, anh nói.
"Tôi không muốn cô nằm bên cạnh tôi mà lại nhớ về tên khác, lại còn là một tên sở khanh không biết mặt, cô muốn tôi tức chết sao?"
Đường Thiên Tuyết chợt khựng người một lúc, vẻ mặt không biểu cảm đột nhiên bật cười.
Tô Dĩ Thần nhíu lại chân mày khó hiểu.

"Cười cái gì?"
"Tự nhiên tôi lại quên mất loại quan hệ của chúng ta, anh và tôi không có tình cảm, đương nhiên là anh sẽ không để tâm.

Là tôi quá lo lắng rồi."

Chương 26: Vượt qua nỗi ám ảnh
Đường Thiên Tuyết vừa trả lời, vừa nhẹ gỡ tay anh ra.
Bàn tay của Tô Dĩ Thần vốn đã buông lỏng, nhưng sau khi nghe cô nói xong, anh lại giữ chặt cô lần nữa.
"Làm sao cô biết tôi không để tâm?"
Đường Thiên Tuyết lại kinh ngạc đến không nói nên lời, nhìn vào mắt của anh, cô cũng không tài nào đoán được, ý của anh, rốt cuộc là gì?
Trong lúc cô chưa kịp phản ứng thì Tô Dĩ Thần lại nói thêm.
"Dù cô không muốn, nhưng tôi cũng phải lôi tên đó ra đập chết cho bằng được.

Ngoại trừ tôi ra, tôi không để kẻ nào dám động vào người phụ nữ của tôi mà có thể sống yên ổn."
"Ai… ai là người phụ nữ của anh?"
"Là cô, nghe rõ chưa? Cô, là người phụ nữ của tôi."
Tô Dĩ Thần cố ý nhấn lời nói thật mạnh.
Chỉ riêng một buổi tối hôm nay, Đường Thiên Tuyết đã không biết bao nhiêu lần bị anh làm có ngơ ngác.

Chương 26: Vượt qua nỗi ám ảnh
"Không lẽ, Tô Dĩ Thần thích…"
Đến ý nghĩa cũng chưa kịp tuôn ra hết, Tô Dĩ Thần nhanh tựa như tốc độ lan truyền của ánh sáng, anh hạ tay xuống vòng tay qua người của cô, bàn tay đẩy lưng của cô áp chặt vào cơ thể của anh.
Vỏn vẹn chưa tới một giây, anh đã chiếm lấy môi cô.
Đây đã là lần thứ hai rồi, nhưng không giống như lần đầu, lần này anh hôn rất nhẹ, chạm rồi dứt ra, cứ thế lập đi lập lại vô số lần.

Đường Thiên Tuyết không hiểu sao trong lòng cô cứ cuộn trào cả lên, nhưng đó không phải là cảm giác đen tối sợ hãi của trước kia, mà là một thứ cảm giác hừng hực khác hẳn.
Tô Dĩ Thần mở mắt ra khẽ nhìn, anh thấy cô không còn lộ ra vẻ mặt hoảng loạn, tuy cô không phản đối kịch liệt đẩy anh ra nữa, nhưng người cô lại gồng cứng đến độ không nhúc nhích dù chỉ một li.
Tô Dĩ Thần ôm cô lên, anh vô cùng nhẹ nhàng khi đặt cô xuống giường, rồi cúi người xuống, hôn nhẹ dưới phần xương hàm, anh nói.

Chương 26: Vượt qua nỗi ám ảnh
Tô Dĩ Thần ôm cô lên, anh vô cùng nhẹ nhàng khi đặt cô xuống giường, rồi cúi người xuống, hôn nhẹ dưới phần xương hàm, anh nói.
"Căng thẳng sao? Đừng nghĩ người đàn ông nào cũng giống như nhau.

Tôi sẽ khiến cô chỉ mãi nhớ đến một mình tôi."
Đường Thiên Tuyết không biết nên làm gì, Tô Dĩ Thần lại nắm lấy tay của cô giúp cô thả lỏng.
Mỗi lần Tô Dĩ Thần chạm vào da thịt, nơi đó như có dòng điện chạy qua, bàn tay của anh len lỏi vào trong áo, chạm vào phần bụng thon mỏng manh rồi di chuyển dần lên trên.

Nó hoàn toàn không giống những gì cô đã trải qua lần đầu, nhưng lòng ngực của cô cứ đập liên hồi như trống, nó khiến cô khó chịu.
"Dừng lại đi, tôi… thật sự không được."
Tô Dĩ Thần nhìn xuống gương mặt của cô, không phải là tái xanh sợ sệt, mà là khuôn mặt đỏ rượu ngại ngùng.
Cô cảm thấy khó chịu chính vì bản thân của cô cũng đã động lòng rồi.
Tô Dĩ Thần không dừng lại mà tiếp tục lả lướt trên làn da mềm mại, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng trấn an.
"Đây là phản ứng bình thường, không việc gì phải sợ.

Một lát nữa sẽ thấy thoải mái hơn thôi.

Nếu đau thì nói cho tôi biết, tôi sẽ không làm nữa.".