Cô Dâu Gả Thay Của Tô Thiếu

Chương 2: 2: Ghen





Ngồi cả một đêm đến tê cứng cả người, Vương Lan Chân cuối cùng cũng không chịu được nữa mà bỏ về phòng.

Lúc này, Đường Thiên Tuyết mới thở phào, cô ngồi xuống đấm bóp chân không ngừng.

Nhìn lên đồng hồ cũng đã 6 giờ hơn rồi, Đường Thiên Tuyết cũng phải chuẩn bị đi làm vì tòa soạn nơi cô làm cách Tô gia khá xa nên lúc nào cô cũng phải chuẩn bị thật sớm.

Trước khi đi làm, cô còn tranh thủ lau người lại cho Tô Dĩ Thần một lượt và thay khăn chườm khác cho anh.

Cô đưa tay lên trán của anh kiểm tra lại nhiệt độ, thấy nó đã không còn nóng hôi hổi như lúc khuya mà chuyển dần bình thường rồi, cô mới yên tâm đi làm.

Cánh cửa phòng nhẹ đóng lại, Tô Dĩ Thần mơ màng tỉnh dậy, mắt anh hơi mở, anh nghiêng đầu về phía cửa chỉ thấy bóng lưng ai đó đang đi mờ dần và rồi biến mất.

Như một cơn mơ, Tô Dĩ Thần sau đó lại híp mắt từ từ rồi nhắm hẳn.

Khi rời khỏi khỏi nhà, Đường Thiên Tuyết còn đặt biệt dặn người giúp việc nấu cháo và cho anh uống thuốc.

Cũng may Vương Lan Chân mệt quá nên đi ngủ rồi, nếu không bà ta sống chết cũng làm ầm ĩ chuyện này lên, nhất định sẽ không cho cô đi làm.

Cả một ngày chăm chỉ làm việc, Đường Thiên Tuyết cứ cảm thấy trong người bồn chồn bất an mà không biết lý do vì sao, đến khi gần về đến nhà thì cảm giác này càng lúc càng làm cô khó chịu hơn.

Hôm nay cô cố ý xin về sớm vì nghĩ đến Tô Dĩ Thần vẫn còn đang bị bệnh ở nhà, tính tình anh hay cộc cằn khó chịu nên người làm thường không dám đến gần, chỉ có cô là quen rồi.

Cảm giác bất an này, Đường Thiên Tuyết nghĩ là chắc lại sắp bị Vương Lan Chân mắng tiếp, nhưng khi cô về lại không thấy bà ta đâu, hỏi người giúp việc thì mới biết bà ra đi shopping với mấy phu nhân khác còn chưa về.


Vậy cái cảm giác bồn chồn này từ đâu ra chứ?
Cô không nghĩ nhiều nữa mà đi thẳng lên phòng.

Nhưng còn chưa kịp mở cửa vào phòng, đột nhiên lại có ai đó gọi lớn tên cô rất, giận dữ.

"Đường Thiên Tuyết!"
Đường Thiên Tuyết nghe thấy thì theo quán tính quay đầu theo hướng tiếng phát ra nhìn, cô vừa quay qua thì…
"Đường Thiên Tuyết, đồ đàn bà độc ác này, cô muốn giết anh tôi đúng không?"
Đường Thiên Tuyết bất ngờ bị Tô Hân Nghiên xô mạnh, cô loạng choạng bật người về phía sau, cũng may cô nhanh chóng bám vào tường nên không bị ngã.
Tô Hân Nghiên là con gái của Vương Lan Chân, có mối quan hệ cùng cha khác mẹ với Tô Dĩ Thần.

Cô ta nhỏ hơn Đường Thiên Tuyết rất nhiều tuổi nhưng lúc nào cũng ỷ lại việc mình là thiên kim duy nhất của Tô gia mà nói năng với cô rất ngạo mạn.

Hành động vừa rồi cũng vậy, hùng hổ xông đến đẩy người, còn lớn tiếng chửi mắng, dù vậy Đường Thiên Tuyết cũng không muốn cãi tay đôi với cô ta.

Cô chỉ thở dài một cái, rồi lại tiếp tục mở cửa bước vào phòng, bỏ những lời hàm hồ của cô ta ngoài tai.

Nhưng chỉ một cái mở cửa là có thể vào phòng rồi, sao lại khó đến vậy.

Tô Hân Nghiên thấy cô tỏ vẻ làm lơ mình mà càng tức giận.

Cô ta đi lên chắn ở trước cửa còn chỉ thẳng mặt cô, vẻ mặt vô cùng trịch thượng nói.

"Tôi biết rõ bản chất của loại đàn bà như cô, là cô cố ý để anh của tôi bị bệnh nặng, nếu như anh ấy xảy ra chuyện gì thì cô sẽ được thừa hưởng tài sản có đúng không? Tôi nói cho cô biết, cô đừng mơ động vào một đồng nào của Tô gia, tôi không để cho điều đó xảy ra đâu."
Đường Thiên Tuyết cảm thấy hài hước thay, nói gì là quan tâm đến Tô Dĩ Thần, nói gì là cô dám làm hại anh, chung quy chỉ sợ cô lấy đi tài sản nhà họ.


Chỉ một cơn sốt của Tô Dĩ Thần đã khiến Tô Hân Nghiên này suy nghĩ sâu xa đến thế, thì không biết trong đầu cô ta cô là loại người đáng khinh tới nào.

"Tô Hân Nghiên, nếu cô sợ tôi ám hại anh trai của cô, thì cô tự mình chăm sóc cho anh ấy đi, tôi không có ý kiến."
Chỉ một câu nói bình tĩnh mà dứt khoát của Đường Thiên Tuyết đã khiến cho Tô Hân Nghiên giận xanh mặt không nói nên lời.

Nhưng Tô Hân Nghiên miệng lưỡi cay nghiệt, cô ta nhất quyết không chịu thua cô, nên dù có la lối chửi mắng vô lý, hay thậm chí ra tay đánh người thì cô ta cũng làm miễn sao có thể khiến cô nhục nhã.

"Cô… đồ đàn bà này cô dám…"
Tô Hân Nghiên đã nghiến răng trợn mắt, tay đưa lên sẵn sàng đánh cô rồi, bất ngờ một giọng nói đàn ông gằn giọng đầy uy nghiêm lên tiếng.

"Tô Hân Nghiên, dừng tay lại!"
Tô Hân Nghiên thấy người này đi tới thì bộ dạng thu lại như một con cún con.

"Anh cả…"
Cô ta chạy đến khoác tay Tô Dĩ Thâm làm ra vẻ rất uất ức mà gọi nũng nịu.

Nhưng nó chẳng có tác dụng gì khi Tô Dĩ Thâm đã chứng kiến hết tất cả, anh ta chau mày gỡ tay cô ta ra rồi nói.

"Tô Hân Nghiên, Thiên Tuyết là chị dâu của em, em không tôn trọng còn lớn tiếng chửi mắng, còn định ra tay đánh người.

Trong nhà mất hết tôn ti trật tự rồi sao?"
"Anh cả, là do chị ta…"
"Im miệng, còn muốn đổ lỗi.


Trong khi Thiên Tuyết chăm sóc cho Dĩ Thần thì em đi chơi cả đêm cũng không về, em đã làm được gì ngoài lớn tiếng chê trách người khác chưa? Mau về phòng đóng cửa hối lỗi đi."
Tô Dĩ Thâm nghiêm giọng, anh ta la mắng Tô Hân Nghiên trước mặt cô khiến cô ta rất mất mặt, nhưng gương mặt chẳng thể hiện ra một chút biết điều.

Cuối cùng cô ta cũng đành tạm nuốt cục tức mà giậm chân bỏ đi.

"Hừ!"
Tô Hân Nghiên bỏ đi rồi, Tô Dĩ Thâm mới trở lại dáng vẻ ôn nhu, anh ta bước đến gần cô nói một cách ân cần.

"Hân Nghiên được mẹ nuông chiều nên tính tình ngang bướng, anh sẽ dạy dỗ lại nói tử tế, em cũng đừng để bụng."
Đường Thiên Tuyết rất biết ơn Tô Dĩ Thâm, từ lúc cô ở đây, nếu cũng có mặt thì anh ta đều ra mặt giúp cô khuyên giải Vương Lan Chân hay trách mắng Tô Hân Nghiên như vừa rồi.

Được anh ta đối xử tốt như thế, cô cũng có phần ngại ngùng.

"Cảm ơn anh, anh Dĩ Thâm, lúc nào anh cũng nói giúp cho em."
Tô Dĩ Thâm hơi cười, biết cô ở đây gặp không ít khó khăn, anh ta nhẹ đưa tay đặt lên vai của cô mà an ủi.

"Không có gì, chúng ta là người một nhà mà.

Anh biết công việc chăm sóc Dĩ Thần rất vất vả cho em, anh cũng muốn làm gì đó để giúp em thôi."
"Vợ của Tô Dĩ Thần này không cần ai phải giúp hết."
Giọng nói của Tô Dĩ Thần vọng ra khiến Đường Thiên Tuyết giật mình vội bước lùi lại giữ khoảng cách với Tô Dĩ Thâm.

Tô Dĩ Thần thần sắc không vui xuất hiện sau cánh cửa.

Anh đã đi lại khó khăn còn cố chống nạng bước ra chắc hẳn là rất tức giận.

Đường Thiên Tuyết vội chạy đến đỡ anh thì bất ngờ bị anh vòng tay qua eo ôm chặt, cô hơi đỏ mặt nhất thời không nói nên lời.


Tô Dĩ Thâm thấy vậy liền cười gượng gạo nói.

"Dĩ Thần? Sao em lại ra đây?"
"Nếu tôi không ra thì anh còn tính tiếp tục quấn lấy vợ của tôi đến khi nào? Cô ấy và tôi đang rất tốt, anh không nhìn thấy sao? Đừng cố chen chân vào giữa vợ chồng chúng tôi."
Tô Dĩ Thần vừa nói, còn cố ý ôm chặt cô vào người hơn, giương ánh mắt vừa cảnh cáo vừa thách thức.

"Tô Dĩ Thần, anh đang nói lung tung cái gì vậy… a."
Anh làm vậy khiến Đường Thiên Tuyết cảm thấy rất có lỗi với Tô Dĩ Thâm, nhưng cô vừa lên tiếng đã bị anh dùng tay bóp mạnh vào eo khiến cô bất chợt đau đến nhăn mặt, anh là đang cảnh cáo cô im miệng, cô cũng không còn cách nào khác.

Tô Dĩ Thâm không phải là không thấy, bàn tay của anh ta để ở đằng sau lưng đã gồng nắm chặt, nhưng trên môi nụ cười vẫn còn giữ nguyên vẹn.

"Nếu như anh làm em hiểu lầm thì anh cũng không tiện ở đây nữa.

Anh đi trước đây."
Đường Thiên Tuyết áy náy nhìn Tô Dĩ Thâm rời đi, ánh mắt này lại bị Tô Dĩ Thần bắt gặp được, sau khi cô đỡ anh vào trong phòng, anh lập tức ném cây nạng đi, tay vươn ra bóp lấy cổ của cô mà nói.

"Cô cũng quá tham lam rồi, dám liếc mắt đưa tình với anh ta trước mặt tôi.

Cô định dùng bộ mặt đáng thương này để đi quyến rũ anh ta sao?"
"Không… không có."
Đường Thiên Tuyết khó bị anh bóp nghẹt, cô khó thở nói ra từng chữ.

Tô Dĩ Thần thấy cô sắp chịu không nổi mới thả ra, vẻ mặt anh nhìn không một chút thương xót, giọng nói lạnh lạnh lùng ghét bỏ.

"Hừ, tốt nhất là như thế.

Lần sau còn để tôi bắt gặp được, tôi sẽ không tha cho cô dễ dàng như vậy đâu, nhớ lấy.".