16
Tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, rời khỏi Trần Tân, tôi cũng có lúc sẽ trở nên buông thả như thế này. Đêm đó, tôi không hề do dự mà cùng Khâu Dương lăn lộn trên giường.
Khi tôi tỉnh lại sau cơn say, Khâu Dương đã chu đáo sắp xếp bữa sáng cho tôi. Tôi sững sờ nhìn anh, cảm thấy mọi thứ trước mắt đều không chân thật chút nào.
Tôi hỏi anh: “Sao anh còn chưa đi?”
Anh nói: “Em cho rằng tôi chỉ thèm muốn thân thể của em thôi sao? Em đã đồng ý làm bạn gái của tôi, không cho phép em nuốt lời!”
Tôi: “......”
Tôi cứ khó hiểu như vậy mà ở bên cạnh anh. Mặc dù tôi không yêu anh, nhưng lạ thay tôi lại rất hưởng thụ cảm giác yêu đương này.
Suy cho cùng, trải qua bao nhiêu năm từ mối tình đầu đơn phương đến khi kết hôn, trong thế giới của tôi chỉ tồn tại một người đàn ông như Trần Tân.
Tôi và Trần Tân kết hôn mà không hề yêu nhau, đến bây giờ tôi mới thực sự cảm nhận được cảm giác yêu nhau tuyệt vời đến nhường nào.
Tôi vẫn cảm thấy Khâu Dương và tôi chỉ là vui vẻ chơi đùa một thời gian mà thôi. Hai chúng tôi đều ngầm hiểu lẫn nhau, như là chờ một ngày nào đó có người kia chơi chán rồi nói chia tay, sau đó tự nhiên sẽ chia tay nhau.
17
Tôi bắt đầu đối mặt với mối quan hệ tình cảm của mình và Khưu Dương từ khi nào?
Khoảng hai tháng sau khi chúng tôi bắt đầu hẹn hò, Chu Vân Vân bỗng nhiên tìm đến cửa nhà tôi.
Sau khi tôi và Trần Tân ly hôn, tôi có mua một căn chung cư để ở. Khâu Dương cũng sống ở đây với tôi.
Thời gian Chu Vân Vân tìm tới là vào sáng sớm, tôi còn đang ngủ, Khâu Dương thì đã ra ngoài chạy bộ.
Lúc nghe thấy tiếng chuông cửa, tôi còn tưởng là Khâu Dương ra ngoài quên không mang chìa khóa, phàn nàn mấy câu rồi mới ra mở cửa.
Nhưng vừa mở cửa ra, Chu Vân Vân dẫn theo ba mẹ cô ta và một nhóm người thân hùng hổ xông vào trong nhà tôi. Nhóm người kia chửi bới và đập phá đồ đạc nhà tôi thành một đống hỗn độn.
Chu Vân Vân kéo tóc tôi, mắng tôi đã ly hôn rồi còn đi quyến rũ Trần Tân. Còn ép tôi bắt trả lại toàn bộ tài sản lúc trước đã nhận cho bọn họ.
Lúc Khâu Dương trở về, tôi đang bị những người đó bắt nạt. Anh không nói một lời, đi vào tiện tay nhặt lấy thùng rác, trực tiếp đập vào đầu Chu Vân Vân.
“Cái đồ đ..iên này ở đâu chui ra lại dám ức hiếp người phụ nữ của tôi!” Khâu Dương mắng to.
Đầu của Chu Vân Vân lập tức bị đánh đến chảy m..áu, đám người trong phòng nhìn vậy liền thấy choáng váng.
Khâu Dương che chở tôi vào trong ngực, sắc mặt u ám. Anh nhìn thấy vết thương trên người tôi, trong mắt toàn bộ là vẻ đau lòng.
“Tôi còn không nỡ bắt nạt người phụ nữ của mình. Các người lấy dũng khí ở đâu ra vậy?”
Lúc ấy Khâu Dương thật sự tức giận đến phát đ..iên lên rồi. Tôi và anh hẹn hò được hai tháng, cho tới bây giờ tôi luôn nghĩ anh là người vui vẻ, hoạt bát, tích cực và lạc quan. Tôi bao giờ thấy anh còn có một mặt hung dữ đến như vậy.
Khi đó Trần Tân cũng chạy tới, tuy rằng Chu Vân Vân đã bị Khâu Dương đập đến đầu rơi m..áu chảy, nhưng Trần Tân vừa đến đã cho cô ta một cái bạt tai.
“Đồ khốn này, cô cũng to gan thật, dám lừa dối tôi! Đứa bé kia không phải là con của tôi!”
18
Thì ra sau khi Trần Tân và Chu Vân Vân kết hôn đã đón đứa bé về nuôi dưỡng bên cạnh. Kết quả là anh ta càng nhìn đứa bé kia càng thấy không giống mình, nên đã lén lút làm giám định DNA.
Lần này thì hay rồi, kết quả đã có, mọi thứ đều rõ ràng.
Trần Tân lúc ấy tức đ..iên lên, sau khi anh ta đánh Chu Vân Vân, còn mắng: “Cô còn có mặt mũi mà tới tìm Vương Thanh. Năm đó nếu không phải người nhà cô chê nghèo yêu giàu, tôi có thể vào ngày cưới cô lại chạy đi cầu hôn Vương Thanh sao?”
“Tôi nợ Vương Thanh nhiều như vậy, tôi còn không có gan tìm đến cô ta. Sao cô dám dẫn theo nhiều người như vậy đến đây hãm hại người khác?”
Lúc Trần Tân nói những lời này, tôi đều nghe, Khâu Dương cũng ở đây. Chỉ là khi đó Trần Tân căn bản không chú ý tới sự có mặt của Khâu Dương. Sau khi anh ta trút giận xong mới nhìn thấy Khâu Dương, lập tức cả người đều cứng đờ!
Anh ta lúc ấy là bộ dáng trở tay không kịp, quả thực rất buồn cười. Anh ta hỏi: “Sao Tổng giám đốc Khâu lại ở đây, hai người... có quan hệ gì vậy?”
Tôi đã kể hết với Khâu Dương về những lời nói dối lúc trước Trần Tân lừa gạt tôi. Khâu Dương nhìn Trần Tân cười lạnh một tiếng “Như Tổng giám đốc Trần đã thấy, chúng tôi đang ở cùng nhau. Nhưng Vương Thanh không phải là nữ sinh đại học mà tôi bao nuôi, chúng tôi là quan hệ yêu đương nghiêm túc.”
Lúc ấy sắc mặt Trần Tân liền thay đổi.
Người khác không hiểu dụng ý trong lời nói của Khâu Dương, nhưng Trần Tân hoàn toàn hiểu được. Tôi nên dùng câu gì để miêu tả vẻ mặt của anh ta lúc đó dây?
Biểu cảm đó có lẽ trông còn khó chịu hơn cả việc ăn phải c..ứt...