Cô Dâu Dự Phòng

Chương 3




7

Kỳ thật nếu như cẩn thận cân nhắc, tất cả mọi thứ đều có dấu vết để lần theo. Một năm trước, Trần Tân vì mở rộng hoạt động kinh doanh của công ty, thỉnh thoảng lại đi công tác hai ba ngày liền.

Có một lần anh ta đi công tác về, tôi ngửi thấy trên người anh ta có mùi nước hoa nồng nặc, lúc ấy tôi cũng đã nổi lên lòng nghi ngờ. Chỉ là tôi còn chưa kịp hỏi thì anh ta đã liên tục phàn nàn về một người phụ nữ ngồi cạnh trên máy bay chiều về. Cũng không biết người đó dùng loại nước hoa gì, mùi rất kinh khủng.

Một lần khác, tôi tìm thấy một hộp Durex đã mở niêm phong trong vali của anh ta.  Anh ta giải thích rằng lúc mua sắm tại cửa hàng ở sân bay, phát hiện Durex ra mẫu mới, nên muốn mua trước khi nào về sẽ cùng tôi dùng thử. Còn tại sao lại mở niêm phong rồi thì thời điểm anh ta giải thích đến đó, vẻ mặt còn ngượng ngùng xấu hổ, nói là một mình anh ta ở khách sạn rất nhớ tôi nên có tự dùng mấy cái. Anh ta vừa nói vừa quấn lấy tôi lôi lôi kéo kéo, kết quả tôi liền dễ dàng bị anh ta lừa gạt mà bỏ qua.

Sau đó, tôi lại nghĩ Trần Tân luôn thích sạch sẽ, cho nên lời giải thích khi đó của anh ta, tôi hoàn toàn tin tưởng.

Nhưng bây giờ nhớ lại, tôi mới chợt phát hiện, những lời giải thích của anh ta hoàn toàn không có căn cứ. Chỉ vì lúc đó tôi quá tin tưởng anh ta nên dù anh ta nói như thế nào, tôi cũng tin như thế đó.

8

Buổi tối hôm đó Trần Tân tan làm trở về, có vẻ hơi lơ đãng. Tôi đại khái cũng đoán được chắc là trong đầu anh ta đều đang nhớ tới Chu Vân Vân.

Lúc ăn cơm, tôi cố ý nhắc tới căn nhà cũ của chúng tôi, quả nhiên, Trần Tân bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại.

Tôi nói: “Ông xã, vị khách hàng kia có còn hải lòng với ngôi nhà cũ của chúng ta không?”

Trần Tân bỗng nhiên sửng sốt một chút, hỏi: “Rất hài lòng, sao bỗng nhiên em lại hỏi đến chuyện này?”

Tôi nói thêm: “Vì em đột nhiên nhớ tới, người thuê nhà lúc trước có gọi điện thoại cho em vài lần, nói là trần nhà vệ sinh hay bị dột nước. Em cũng có tìm thợ sửa mấy lần rồi nhưng không biết bây giờ còn bị dột nữa hay không?”

Ánh mắt Trần Tân hơi lóe lên, sau đó nói: “Khách hàng cũng chưa từng nói với anh chuyện này, chắc là không bị nữa đâu.”

Tôi gật gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi.”

Trần Tân không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, cúi đầu xuống bắt đầu cắm cúi ăn cơm. Nhưng anh ta đúng là có tật giật mình, bỗng nhiên lại hỏi tôi: “Ah, gần đây em không qua căn nhà đó quấy rầy người ta đấy chứ?”

Trong lòng tôi run lên, bàn tay đang cầm đũa cũng run theo. Tôi nhếch khóe môi, miễn cưỡng cười một tiếng nói: “Sao bỗng nhiên anh lại hỏi như vậy?”

Trần Tân quay mặt đi, ra vẻ bình tĩnh nói: “Em cũng biết cô gái kia là tình nhân của khách hàng anh, cô ta rất sợ người khác biết được điều đó. Cho nên em cũng đừng có đi quấy rầy người ta.”

Tôi khẽ nhún vai, nặng nề thở dài, ra vẻ không vui nói: “Đó chính là nhà của em, chả nhẽ bây giờ ngay cả nhà của mình em cũng không thể vào sao?”

Trần Tân vừa nghe tôi nói vậy, lập tức nghiêm mặt nói: “Em có thế mà cũng tức giận, người ta cũng chỉ ở có một năm. Huống hồ công ty chúng ta liên tục nhận được dự án, cũng là nhờ được vị khách hàng kia chiếu cố đến công việc kinh doanh của chúng ta.”

Trước kia tôi thật sự không cảm thấy Trần Tân lại giỏi nói dối như vậy. Anh ta nói dối mà còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như thế, làm cho tôi còn hoảng hốt tưởng rằng, người sai thật sự là chính tôi.

Nhưng mà ngay lúc đó, điện thoại di động của anh ta bỗng nhiên kêu lên. Lúc anh ta lấy điện thoại ra, tôi liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động của anh ta một cái, phát hiện đó là cuộc điện thoại của nhà cung cấp Tiểu Chu gọi tới.

Trên mặt Trần Tân hiện lên vẻ mất tự nhiên, sau đó đứng dậy ra ngoài ban công nghe điện thoại.

Tôi gắp một miếng khoai tây đưa vào miệng nhai nhai, sau đó máy móc nuốt xuống. Lúc đó tôi không thể giải thích nổi trong lòng mình là cảm giác gì, ăn cái gì cũng không có mùi vị, đều giống như nhai sáp.

Trần Tân nghe điện thoại xong, vội vàng đi tới, cầm lấy áo khoác, vừa mặc vừa nói: “Một lô vật liệu mới chuyển vào công ty có thông số kỹ thuật bị sai rồi, anh phải đi qua xem xem có chuyện gì xảy ra.”

Tôi nói: “Để nhân viên bộ phận bán hàng xử lý không được sao?”

Động tác của Trần Tân hơi dừng lại một chút, sau đó còn nói: “Đều là vật liệu có giá trị, không tận mắt giám sát anh không yên tâm.”

Trần Tân vội vội vàng vàng rời đi, giống như đã xảy ra chuyện lớn.

“Cạch” một tiếng vang thật lớn, anh ta đóng cửa lại. Gần như cùng lúc đó, nước mắt trong mắt tôi không có cách nào khống chế được mà thi nhau rơi xuống.

Tôi lấy di động ra, bấm số của Lật Tử. Điện thoại vừa kết nối được, tôi cắn chặt đôi môi run rẩy, cất giọng khàn khàn nói: “Lật Tử, Chu Vân Vân vừa gọi Trần Tân đi rồi.”

Lật Tử rất nhanh liền bảo bạn cô ấy chạy đến căn nhà cũ theo dõi. Khoảng một giờ sau, Lật Tử gửi cho tôi một đoạn video.

Trong video, Trần Tân ôm một đứa bé trong tay, vẻ mặt đầy nghiêm túc vội vã đi ra. Chu Vân Vân chạy theo phía sau anh ta, cảnh tượng ba người này trong cùng một khung hình trông đúng là một gia đình hạnh phúc.

Ngay sau đó Lật Tử lại gửi tới đoạn video thứ hai. Trong video, Trần Tân ôm đứa bé xuất hiện trong bệnh viện, có vẻ đứa bé bị ốm. Dường như tâm trạng của anh ta và Chu Vân Vân không tốt lắm, nhưng tôi chú ý tới ánh mắt Trần Tân nhìn Chu Vân Vân, ánh mắt của anh ta thật sự rất nóng bỏng!

Tôi nói với Lật Tử: “Cậu biết không, lúc Trần Tân khó khăn nhất, đều là tớ ở bên cạnh anh ta. Kể cả là lúc trước anh ta bị người nhà họ Chu coi thường, hay là sau này khi gây dựng sự nghiệp gặp phải vô vàn khó khăn, tớ vẫn luôn ở bên cạnh anh ta, cổ vũ, động viên anh ta. Người ta đều nói là vợ chồng có hoạn nạn mới thấy chân tình, nhưng hôm nay chân tình tớ nhận được cũng quá là trớ trêu...”

9

Sắp tới có một kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh dài ngày, từ mấy tháng trước tôi và Trần Tân đã đồng ý đi Bắc Kinh chơi vài ngày. Cho nên từ sớm, chúng tôi đã đặt vé máy bay, đặt phòng khách sạn và lên chi tiết kế hoạch cho hành trình của mình.

Tôi gần như đã đoán được rằng, kỳ nghỉ Quốc Khánh lần này đã bị phá hỏng, tôi chỉ là đang đợi Trần Tân mở miệng nói với tôi.

Quả nhiên, kỳ nghỉ lễ sắp tới gần, Trần Tân bỗng nhiên áy náy nói với tôi: “Bà xã, thật xin lỗi, dịp Quốc Khánh anh không thể cùng em đi Bắc Kinh được rồi. Anh phải đi công tác để bàn bạc một số vấn đề rất quan trọng.”

Tôi cười nói: “Nghỉ lễ Quốc Khánh mà anh còn ra ngoài bàn chuyện công việc à? Khách hàng cũng không nghỉ sao?”

Trần Tân sửng sốt một chút, rõ ràng không nghĩ tới tôi sẽ hỏi như vậy, nhưng anh ta cũng phản ứng cực nhanh, nói: “Em thật sự cho rằng ngày nghỉ thì ai cũng sẽ nghỉ sao? Vì cuộc sống, vì thu nhập, có nhiều người rất chăm chỉ, liều mạng.”

Tôi ra vẻ tiếc nuối nói: “Vậy kế hoạch du lịch mà chúng ta đã chuẩn bị trước đó, còn vé máy bay, phòng khách sạn thì sao? Chẳng nhẽ lại hủy à?”

Trần Tân cười nói: “Hủy cái gì, em có thể rủ Lật Tử đi chơi cùng. Anh sẽ tranh thủ thời gian qua đổi thông tin vé máy bay và phòng khách sạn, hiếm khi có cơ hội tốt như vậy, Lật Tử nhất định sẽ đi cùng em.”

Tôi gần như có thể xác định, Trần Tân muốn tôi đi chơi dài ngày, chính là cố ý muốn tách tôi ra, như vậy anh ta sẽ có đầy đủ thời gian ở bên Chu Vân Vân.