Cô Dâu Dự Phòng

Chương 1




1

Rất nhiều người cho rằng tôi phải may mắn đến thế nào mới có thể kết hôn được với Trần Tân.

Sau khi kết hôn, tôi và Trần Tân cùng nhau làm việc chăm chỉ trong ba năm. Chúng tôi mua được một căn nhà mới, mua một chiếc ô tô trị giá hơn tám mươi vạn, trong tài khoản ngân hàng có chút tiền tiết kiệm, công việc kinh doanh của công ty cũng rất thuận lợi và cuộc sống của chúng tôi ngày càng trở nên tốt đẹp hơn.

Những lời hứa hẹn lúc trước, khi Trần Tân đột nhiên cầu hôn tôi, anh ta gần như đều đã thực hiện được.

Bây giờ mọi thứ đã sẵn sàng, chúng tôi cũng đã thống nhất xong và bắt đầu chuẩn bị cho việc mang thai.

Hôm đó là kỳ rụng trứng của tôi, anh ta đã nói với tôi buổi tối sẽ về sớm một chút.

Vì thế đêm đó, tôi cố tình tắm rửa sớm hơn thường lệ, thay một bộ nội y mới gợi cảm, xịt nước hoa. Sau đó tôi còn tính toán, chỉ cần anh ta vừa trở về là có thể nhìn thấy bộ dáng đầy quyến rũ nằm trên sô pha của tôi.

Tuy nhiên, tôi đã đợi đến rất khuya mới thấy Trần Tân gửi cho tôi một tin nhắn.

“Buổi tối anh phải tiếp đón một khách hàng quan trọng nên sẽ về rất muộn.”

2

Tôi nhìn tin nhắn anh ta gửi tới, không hiểu sao trong lòng hoảng hốt không thể giải thích được. Cũng có thể là do tôi quá nhạy cảm, tôi nhắn tin lại cho anh ta: “Được rồi, vậy em đi ngủ trước nhé.”

Nửa đêm, tôi đang mơ mơ màng màng ngủ thì nghe thấy trong nhà có tiếng động. Tôi thức dậy đi ra ngoài, là Trần Tân đã về.

Nhưng anh ta nằm trên sô pha, nhắm hai mắt lại, mày nhíu chặt, nhìn có vẻ khó chịu không được thoải mái.

Tôi đi tới trước mặt Trần Tân, mùi thuốc lá nồng nặc xộc thẳng vào mũi tôi, tôi nhíu mày: “Anh hút thuốc à?”

Trần Tân vẫn nhắm mắt không để ý đến tôi, hình như anh ta đang ngủ. Tôi ghé sát vào ngửi ngửi, trên người anh ta không chỉ có mùi thuốc lá, còn có mùi rượu.

Lúc ấy tôi rất tức giận, dù sao hai chúng tôi gần đây cũng đang chuẩn bị cho việc mang thai, anh ta nói phạm luật liền phạm luật luôn. Nhưng nhìn thấy anh ta uống nhiều rượu, bộ dáng khó chịu như vậy tôi không khỏi có chút đau lòng.

Tôi suy nghĩ một chút, ngồi xổm xuống, đẩy đẩy cánh tay anh ta gọi: “Ông xã, dậy tắm rửa đã rồi hãy ngủ tiếp, em đi bật nước tắm cho anh.”

Anh ta bĩu môi, nhìn có vẻ mệt mỏi.

“Không cần tắm đâu.”

Tôi và Trần Tân kết hôn đã ba năm, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy anh ta say rượu như vậy. Tôi bất lực cười cười, thì thầm vào tai anh ta: “Không tắm rửa thì bẩn lắm, anh ngửi thử xem, người anh hôi rình.”

Trên mặt Trần Tân bỗng nhiên hiện ra vẻ khổ sở, anh ta nói: “Vân Vân, rốt cuộc anh phải làm thế nào mới có thể khiến em hài lòng?”

Lúc ấy cả người tôi chấn động, không thể tưởng tượng nổi nhìn anh ta sững sờ, trong nháy mắt hai mắt đẫm lệ.

3

Tôi luôn cho rằng Trần Tân đã quên Chu Vân Vân lâu rồi. Dù sao tôi và anh ta kết hôn cũng đã ba năm, chưa bao giờ tôi nghe thấy anh ta và bạn bè bên cạnh nhắc tới Chu Vân Vân. Mà cái tên “Chu Vân Vân” này, chính là điều cấm kỵ trong cuộc hôn nhân của tôi và Trần Tân.

Chính xác mà nói, tôi có thể được Trần Tân cầu hôn, tất cả đều nhờ “sự giúp đỡ không ngờ đến” của Chu Vân Vân.

Ba năm trước, Trần Tân và Chu Vân Vân quyết định kết hôn. Đêm trước khi diễn ra hôn lễ của bọn họ, tôi một mình ở nhà, đau lòng muốn c..hết, uống đến say mèm.

Nhưng sáng hôm sau, Trần Tân lại bỏ rơi Chu Vân Vân, gõ cửa nhà tôi, trên tay cầm một bó hoa hồng rực rỡ, một hàng phù rể đứng phía sau lưng. Lúc anh ta quỳ một gối xuống đất cầu hôn tôi, tôi hoàn toàn bối rối.

Tôi nhớ lúc đó vẻ mặt Trần Tân rất chân thành, nói: “Hiện tại, tuy rằng tôi không có tiền, nhưng tôi đang cố gắng xây dựng sự nghiệp. Tương lai tôi nhất định có thể cho em một cuộc sống giàu có, đủ đầy. Nếu như em không ghét bỏ tôi, xin em hãy gả cho tôi. Tôi có thể thề, sau khi kết hôn, tôi nhất định toàn tâm toàn ý chỉ yêu một mình em. Nếu như tôi vi phạm lời thề, hãy để ông trời trừng phạt tôi, sẽ không bao giờ có được hạnh phúc.”

Từ thời sinh viên tôi đã rất thích Trần Tân. Vì sự e ngại, rụt rè của con gái mà tôi ngại ngùng không dám mở miệng. Sau này, khi tôi lấy đủ dũng khí muốn thổ lộ với anh ta thì bên cạnh anh ta đã có Chu Vân Vân. Đến tận thời điểm đó, tôi vẫn duy trì khoảng cách làm bạn bè với anh ta, chưa bao giờ vượt qua.

Nhưng tôi thật không ngờ có một ngày anh ta lại đột nhiên cầu hôn tôi, giây phút ngây ngất ấy khiến tôi sẵn sàng từ bỏ tất cả để được ở bên anh ta.

Nhưng sau khi chúng tôi kết hôn không lâu, tôi vô tình xem được một đoạn video trên Wechat, lúc ấy đoạn video kia đã lan truyền rất rộng rãi, mà nam nữ chính trong video hóa ra là Trần Tân và Chu Vân Vân.

Hôm đó là đám cưới của Trần Tân và Chu Vân Vân. Anh ta tràn đầy vui mừng đến nhà họ Chu đón cô dâu Chu Vân Vân, kết quả bị nhà họ Chu tạm thời tăng giá đòi thêm hai mươi vạn tiền lễ hỏi.

Trong video, Trần Tân đã thương lượng với Chu Vân Vân một cách rất chân thành. Anh ta nói: “Vân Vân, hiện tại anh không có nhiều tiền như vậy, nhưng anh hứa với em, chờ tổ chức xong đám cưới hôm nay, anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp gom góp đủ hai mươi vạn để mang đến cho bố mẹ em. Em có thể theo anh về trước được không?”

Chu Vân Vân lạnh lùng, không vui nói: “Mang đến cho bố mẹ em là có ý gì? Lễ vật còn có chuyện bổ sung sau sao? Huống hồ bố mẹ em đòi thêm hai mươi vạn này cũng chỉ là hy vọng sau khi em gả cho anh có thể sống tốt mà thôi.”

Trần Tân cũng cười theo, thái độ hết sức hèn mọn nói: “Vân Vân, em thông cảm cho anh một chút, thông cảm cho bố mẹ anh một chút. Thật sự lúc này anh không có nhiều tiền như vậy.”

Nhưng Chu Vân Vân đột nhiên mắng Trần Tân: “Lúc trước cầu hôn em anh nói như thế nào? Anh nói sau khi kết hôn nhất định sẽ cho em sống những ngày tháng tốt đẹp. Nhưng hiện tại anh ngay cả hai mươi vạn cũng không có nổi, sao em có thể xác định sau khi em gả cho anh có thể sống tốt đẹp được đây? Dù sao hôm nay em cũng chỉ nói vậy thôi, hoặc là bây giờ anh mang đến đây hai mươi vạn, hoặc là hôm nay không cưới xin gì hết.”

Sau khi Chu Vân Vân nói xong những lời đó, sắc mặt Trần Tân xanh mét. Anh ta im lặng thật lâu, sau đó hỏi lại lần nữa: “Chỉ vì hai mươi vạn này mà em sẵn sàng không kết hôn với anh nữa phải không?”

Chu Vân Vân kích động nói: “Không cưới nữa! Ai thích cưới thì cưới đi!”

Trần Tân thật sự tức giận, anh ta mím chặt môi, vẻ mặt âm trầm nói: “Chu Vân Vân, bình thường có phải anh quá cưng chiều em rồi không, hôm nay là ngày chúng ta kết hôn, em không thể bớt đi bướng bình mà vui vẻ kết hôn với anh sao?”

Lúc ấy Chu Vân Vân liền nổi giận, cô mắng: “Trần Tân, tôi bướng bỉnh sao? Anh đừng tưởng rằng tôi không biết, trong lòng anh đang suy nghĩ gì. Cô bạn Vương Thanh kia của anh, bề ngoài tưởng là trong sạch nhưng tôi đã sớm nhìn ra, cô ta rất thích anh. Không phải anh muốn kết hôn sao, anh đi tìm cô ta kết hôn đi!”

Lời nói của Chu Vân Vân hoàn toàn chọc giận Trần Tân, sắc mặt anh ta tối sầm, quay người nói với một đám phù rể: “Đi thôi.”

Đoạn video đến đây là kết thúc, nhưng những chuyện xảy ra sau đó tôi đều biết. Sau khi Trần Tân rời đi, anh ta dẫn theo một đám người trực tiếp đến chỗ tôi và cầu hôn tôi.

Lúc ấy sau khi xem xong đoạn video này, trong lòng tôi vừa phẫn nộ vừa đau lòng, không nghĩ tới Trần Tân đột nhiên cầu hôn tôi vào ngày cưới chỉ bởi vì giận dỗi với Chu Vân Vân.

Nhưng sau khi kết hôn, Trần Tân cũng chưa hề làm tôi thất vọng, anh ta và Chu Vân Vân đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ. Anh ta cũng hết lòng với tôi nên dần dần tôi cũng không còn băn khoăn nguyên nhân lúc trước anh ta cầu hôn tôi nữa.

Sau đó tôi nghe nói Chu Vân Vân cũng đã kết hôn với một bạn nam cùng lớp, người đã thích cô ta nhiều năm. Từ đó về sau, trong thế giới của chúng tôi, tên của cô ta cũng hoàn toàn biến mất.