Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 96-1: Anh không yêu em




Editor:  Uyên Xưn

- -- ------ ------ ---

Tố Tố mắt thấy sắp bị hôn, cô giơ tay che kín miệng theo bản năng, mà Sở Lăng Xuyên cũng phản ứng mau lẹ, xách người đàn ông kia ra sau bằng một tay, tách hai người ra.

Mặc dù người đàn ông kia cao 1m75, so với bình thường không phải là thấp, nhưng đứng cùng Sở Lăng Xuyên chênh lệch rất xa.

Mọi người trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, còn Sở Lăng Xuyên cau mày, hung thần ác sát hỏi: “Tiểu quỷ! Tên gì?”

Tiểu quỷ? Anh ta đã 23 tuổi rồi đây, mới không phải tiểu quỷ, mặc dù bộ dạng Sở Lăng Xuyên rất dọa người, nhưng anh ta vẫn không phục: “Không thể trả lời!”

Sở Lăng Xuyên tiếp tục đen mặt: “Đơn vị nào? Bao tuổi?”

Mạc Bân vênh mặt, không thèm để ý đến Sở Lăng Xuyên, anh cau mày, túm chân cậu ta lộn ngược người lại, đầu Mạc Bân gần như sắp chạm đất rồi, vội vàng nói: “Mạc Bân, 23 tuổi, chưa có nghề nghiệp, như thế nào? Anh là cảnh sát à, tra hậu khẩu sao?”

Tiểu Nhiên ôm đứa bé tới, cô không những không bênh vực cho cậu ta, ngược lại còn hả hê: “Người này là chồng Tố Tố, đâu phải cảnh sát, chỉ là quân nhân thôi, dám vô lễ với vợ của cậu ta, muốn chết hả?”

Tiểu Nhiên bỏ đá xuống giếng, đá thêm một cái vào mông.

Tố Tố bị Mạc Bân đột nhiên tập kích nên cảm thấy bối rối, hành động của Sở Lăng Xuyên cũng khiến cô hồ đồ rồi, rốt cuộc cũng phản ứng kịp, vội vàng kéo anh: “Mau thả cậu ta xuống đi anh.”

Sở Lăng Xuyên túm một bên hông cậu ta, vững vàng đặt xuống đất, cánh tay còn lại vội vàng ôm lấy eo Tố Tố, anh cũng chưa buông cậu ta ra, nâng lên đỉnh đầu xoay tròn hai cái rồi mới cười như không cảnh cáo: “Tiểu tử, nhớ! Vợ của người khác không thể tùy tiện hôn loạn.”

Mọi người được một trận cười, mà Tố Tố vừa buồn cười vừa thấy lúng túng, ngay trước mặt chồng mình bị một người đàn ông khác hôn đã có vấn đề rồi, huống chi, ở đây còn có trưởng bối, thật sự khiến cô quẫn bách.

Mẹ Tiểu Nhiên tiến lên, vỗ lên lưng Mạc Bân một cái: “Đứa nhỏ này, không có quy củ.”

Mạc Bân hết nhìn Sở Lăng Xuyên rồi lại nhìn Tố Tố: “Tố Tố, mấy năm không gặp chị không quên em chứ? Còn em nhớ mãi không quên chị và chị Hàm Hàm.”

“Mấy năm không gặp, thành người lớn rồi, chỉ là người này, tính tình lúc nào thì sửa đổi được hả, vẫn không yên phận như thế.”

Tố Tố cười, cô cũng giật mình, Mạc Bân, em họ của Tiểu Nhiên.lqdonn;di,en....dmf

Trước kia đều là Mạc Bân theo đuôi các cô, người này vừa bám người, lại hoa si, vừa thấy Hàm Hàm và cô sẽ nhào tới, gào thét, chị Hàm Hàm, chị Tố Tố, em nhớ các chị muốn chết đi, sau đó bởi vì cậu ta ôm các cô, cho nên luôn bị đánh cho một trận.

Lúc đấy cậu ta còn là một đứa trẻ, sau lại bị người trong nhà đưa ra nước ngoài du học, bây giờ lớn từng này, thời gian trôi qua thật là nhanh.

“Chị Tố Tố, em về rồi, sao nhìn thấy em lại không vui mừng chút nào vậy?” 

Mạc Bân rất đau lòng, cậu ta nhớ rằng mình đã từng nói sau này chờ cậu trưởng thành sẽ kết hôn với Tố Tố, nhưng giờ cô đã lập gia đình, lại còn tìm được người đàn ông vũ lực như vậy, cậu ta xem lại mình chỉ là một thư sinh yếu đuối, nội thương, nội thương, cậu muốn đi rèn luyện thân thể…..

Tố Tố không nhịn được cười: “Chị vui cũng bị em dọa cho không còn một mống.”

“Này, Mạc Bân, em tránh ra một bên đi, em đâu phải nhân vật chính, nhân vật chính là tiểu công chúa nhà chị.”

Tiểu Nhiên ôm con gái bảo bối đến trước mặt Sở Lăng Xuyên, “Sở Lăng Xuyên, anh xem con gái nuôi này, có đáng yêu không?”

Tầm mắt Sở Lăng Xuyên rơi vào đứa bé, mắt to tròn, đen láy, thân thể mũm mịp trắng trẻo, vô cùng khả ái, người đầu tiên anh nghĩ đến là Thiệu Minh Thành, đây là con gái Thiệu Minh Thành, tuy nhiên nó là không có một gia đình hoàn chỉnh.

Nhìn đứa bé xinh đẹp như vậy, Sở Lăng Xuyên có chút hận Thiệu Minh Thành không biết tranh thủ, đứa bé cũng đã có rồi, cũng không biết làm thế nào.

Anh rất muốn ôm đứa bé, nhưng cảm giác nhỏ như vậy, yếu ớt như vậy, cho nên, anh không dám.

Tố Tố dĩ nhiên hiểu rõ Sở Lăng Xuyên nhất, cô ôm bảo bảo vào trong ngực, cẩn thận hôn lên gương mặt nó hai cái, con bé nở nụ cười.

“Sở Lăng Xuyên, bế đi.” Tố Tố đặt đứa bé vào trong ngực anh, Sở Lăng Xuyên vội vàng tiếp đón, vụng về ôm đứa bé vào trong ngực, ba mẹ Tiểu Nhiên bảo anh ngồi xuống.

Đây là lần đầu tiên anh bế đứa bé nhỏ như vậy, có chút không thích ứng được. Ban đầu đứa bé nhà anh trai anh, lúc anh gặp cũng hơn một tuổi rồi, cho nên anh đã bỏ lỡ lúc cháu gái mình nhỏ như vậy rồi.

Anh vốn nghĩ muốn trêu con bé một chút thì đột nhiên nó òa khóc, Sở Lăng Xuyên luống cuống nhìn mọi người, tay chân anh vụng về, có phải làm đau con bé rồi hay không?

“Anh đâu có làm gì nó chứ?”

“Nhất định là đói bụng, mọi người cứ nói chuyện tự nhiên.”

Tiểu Nhiên ôm đứa bé vào phòng ngủ, ánh mắt Sở Lăng Xuyên gắt gao theo sau hai người, nhìn ra được anh rất thích đứa bé này, anh nghĩ, nếu đứa bé của anh và Tố Tố ra đời, sẽ có dáng vẻ như thế nào, bao giờ anh mới được làm ba đây.

Ba mẹ Tiểu Nhiên vào chăm sóc đứa bé, trong phòng khách chỉ còn lại mấy người trẻ tuổi, Tiểu Nhiên lôi Tố Tố đi ăn cơm, để lại hai người đàn ông ở đó.

Tố Tố sợ hai người lại đánh nhau, nhưng khi cô và Tiểu Nhiên làm xong cơm, thấy hai anh em đang chơi cờ tướng, mà ba Tiểu Nhiên một bên vừa xem vừa chỉ, không khí rất náo nhiệt.

Mấy người chơi cờ ham đến nỗi mời ăn cơm cũng không quan tâm, Mạc Bân đã thua hai ván rồi, ba Tiểu Nhiên xách ra đứng một bên để chính ông ra tay, hai người hòa nhau, ông vỗ vai Sở Lăng Xuyên: “Đánh cờ có thể nhường, nhưng trên chiến trường không thể nhé!”

Sở Lăng Xuyên chỉ cười không lên tiếng, mẹ Tiểu Nhiên thúc giục mọi người ăn cơm, lúc này ba người đàn ông mới rửa tay ngồi vào bàn, lúc ăn cơm, Mạc Bân còn đặc biệt hỏi Sở Lăng Xuyên công việc của anh, giống như cảm thấy rất hứng thú.

Sau bữa cơm, Tố Tố và Sở Lăng Xuyên cũng nên về rồi, hai người vào nhìn bảo bảo lần cuối, con bé đã ngủ rồi, Tố Tố lưu luyến hôn một cái lên gương mặt bụ bẫm của nó rồi mới lưu luyến rời đi.

Về đến nhà, Sở Lăng Xuyên không nói gì, anh đi vào nhà vệ sinh, Tố Tố vào thẳng phòng ngủ. Sở Lăng Xuyên rửa mặt xong lại đi vào thư phòng mà không để ý đến cô.

Tố Tố cảm thấy anh có chút bất thường, trước kia về đến nhà là nhiệt tình như lửa, thế mà hôm nay lại thờ ơ như vậy, chuyện gì a? Chẳng lẽ là tức giận chuyện cô bị tiểu tử Mạc Bân hôn sao?

Cô nghĩ nếu như chính cô nhìn thấy anh bị người phụ nữ ôm chầm lấy mà hôn thì sẽ có phản ứng gì, oh, tốt nhất không nên xảy ra, cô sẽ phát điên.

Tố Tố đẩy cửa thư phòng vào, quơ tay trước mặt anh, nhưng người kia cứ nhìn chằm chằm vào máy tính, hoàn toàn không thấy cô, trời đất, đồ keo kiệt, thật tức giận à?

Cô vô cùng hiểu anh, lúc anh nổi giận thật ra không phải giận thật, chính là muốn mượn chuyện phát uy thôi, để cô quan tâm anh, cô còn không hiểu sao, hừ, nghiêm mặt dọa ai chứ?

“Lăng Xuyên à, bảo bảo nhà Tiểu Nhiên đáng yêu chứ?” Tố Tố cố tìm đề tài, còn Sở Lăng Xuyên ngay mí mắt cũng không giật, chỉ lạnh lùng ừ một tiếng, tiếp tục nhìn chòng chọc vào máy tính.

Tố Tố liếc cái vẻ mặt không biểu cảm của anh, híp mắt cười: “Không còn sớm, chúng ta không phải nên đi nghỉ ngơi sao?”

Đằng kia Sở Lăng Xuyên không lạnh không nóng nói: “Em đi ngủ trước đi.”

Thái độ này, là vấn đề nghiêm trọng sao? Tố Tố chắp tay sau lưng, đi tới đi lui phía sau anh, cô vẫn còn cười được: “Em nói này đồng chí, bộ dạng này của anh không phải là ghen chứ? Anh có nhất thiết phải tức giận không? Mạc Bân cũng chỉ là đứa bé, hơn nữa cậu ta thích đùa giỡn, anh định tức giận với em chỉ vì một đứa bé sao?”

Sở Lăng Xuyên mặt không đổi sắc, đánh chết cũng không chịu nhận: “Chuyện cười, anh ghen, anh ăn dấm của một đứa bé? Em cũng quá coi thường anh đấy, không nhìn thấy anh đang tra tài liệu ư, xê ra, tránh sang một bên, đừng quấy rầy anh.”

“Thật á? Vậy em lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.”

Tố Tố cười tà ác, cố ý kích anh, chính là muốn anh thừa nhận mình ghen, “Khoan hãy nói, tiểu tử kia mấy năm không gặp, thành người lớn, ôm trong ngực khác hẳn, râu ria còn dài hớn, ghim người, cảm giác bị cậu ta hôn, thật đúng là…..”

“An Nhược Tố!”

Sở Lăng Xuyên rống lên, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, đen mặt nhìn cô, “Em nói thêm một chút cho anh xem, lại còn dám có cảm giác, anh cảm thấy anh đáng đánh đòn.”

Tố Tố nhìn anh, cả gan nói: “Xem đi, xem đi, anh rõ ràng đang ghen nha, vẫn còn không thừa nhận, anh hét lớn như vậy, đen mặt như vậy làm gì, anh còn yếu ớt lắm, như thế này không dọa người được đâu.”

Sở Lăng Xuyên ôm cổ vào ngực, hung hăng hôn lên môi cô, sau đó dùng sức bế cô đặt lên bàn.

Đôi tay anh rơi vào vùng mềm mại trước ngực, nụ hôn rơi bừa bãi lên mặt cô, cuối cùng đầu lưỡi còn khẽ liếm khóe môi cô, vẫn không quên hung hăng hỏi cô: “Cậu ta hôn em có cảm giác gì, hả?”

Hai tay Tố Tố trêu chọc trước ngực anh, cô còn xấu xa gợi lại chuyện cũ, thổi hơi bên tai anh: “Vậy ban đầu anh hô hấp nhân tạo cho cô gái kia có cảm giác gì?”

Sở Lăng Xuyên cắn cổ cô, đôi mắt thâm trầm cảnh cáo: “An Nhược Tố, chuyện tám trăm năm trước rồi mà em còn lôi ra nói được, không cho phép!”

Tố Tố phối hợp, tỏ vẻ nghe lời: “Được, vậy em không nói chuyện cũ, vậy chuyện ngày hôm nay anh cũng không được nhớ trong lòng.”

“Anh, anh đã quên rồi!” Sở Lăng Xuyên nói xong lại hung hăng hôn lên môi cô, lúc này mới hạ giọng cưng chiều: “Bảo bối, em ngủ trước đi, anh xem tài liệu, ngoan….”

Tố Tố không đồng ý, ngược lạu dùng ngón tay vẽ loạn lên ngực anh, cằm đặt lên bả vai anh, khẽ gọi: “Chồng à!” lqdon-đienadn,iuyenxun

“Hả?”

Tố Tố rất ít khi gọi anh như vậy, tim anh run lên, bàn tay vuốt ve trên lưng cô, môi đặt lên tóc cô, “Sao vậy?”

Tố Tố mang theo vài phần e lệ, cô lấy hết dũng khí nói nhỏ: “Em….em muốn có bảo bảo, anh lại không cho, anh còn tiếp tục tra tài liệu sao?”

Đây là… muốn sao? Vào trong tai Sở Lăng Xuyên, chẳng khác nào đang nói, chồng à, em muốn anh.

Đây quả là hiếm có, Sở Lăng Xuyên kích động, đẩy cô ra một chút, nhìn vào khuôn mặt ửng đỏ của cô mà hỏi: “Vợ, em vừa nói gì, nói lại lần nữa.”

Anh cần phải như thế ư, cô đang xấu hổ mà còn giở trò, cô đánh vào ngực anh, nói một hơi: “Em muốn bảo bảo, bị anh không cho, có cho hay không?”

“Cho, cho, nhất định!” Sở Lăng Xuyên hôn cô, bế cô một đường về phòng ngủ, rất nhanh đã đến chiếc giường mềm mại.

Sở Lăng Xuyên hung hăng đoạt lấy, động tác phía dưới nhiều khi khiến cho người ta phải líu lưỡi, có đôi lúc lại đứng im như tượng, nhìn chằm chằm cô, mang đến cho cô vui thích cực hạn.

Cả đêm hoan ái, sáng hôm sau Tố Tố dậy trễ, mà với thói quen dậy sớm của Sở Lăng Xuyên, anh đã sơm dậy làm xong điểm tâm cho hai người.

Lúc ăn cơm, chút tương dính bên môi Tố Tố, Sở Lăng Xuyên ngồi một bên cúi đầu liếm đi, anh còn bồi thêm một câu: “Bảo bối, ăn điểm tâm cũng không thể hấp dẫn người khác, nghe chưa?”

A ngất! Tố Tố nhìn anh, “Cái người này đã háo sắc lại còn, ai, cũng không trách được, có phải là anh không cưỡng lại nhan sắc của em hay không?”

Anh có thể nói không sao? Chỉ đành gật đầu, “Tất nhiên, bảo bối của anh dĩ nhiên là sức quyến rũ cường đại rồi, tuyệt đối vượt xa bom nguyên tử ”

“Thôi đi, đừng dụ bà đây.” Tố Tố bỏ một miếng bánh bao vào miệng anh, Sở Lăng Xuyên nuốt xuống rồi nói: “Buổi sáng anh lên đơn vị, không thể ở cùng em, chiều anh trở lại.”

Sau khi Sở Lăng Xuyên ra ngoài, Tố Tố ở nhà dọn dẹp, cô định ra ngoài mua thêm thức ăn thì điện thoại vang lên.

“Tiểu Nhiên, chuyện gì thế, ở nhà buồn chán à? Có muốn ra ngoài đi dạo với tớ không?”

“Không phải chồng cậu về rồi sao?”

Giọng Tiểu Nhiên hơi bé, Tố Tố ngồi xuống sofa, “Anh ấy ra ngoài làm việc rồi, chiều mới quay lại, à mà tìm tớ có chuyện gì?”

“Chỉ cậu hiểu tớ!”

“Nói đi, chuyện gì?”

“Nói thật cho cậu biết, sáng hôm nay mẹ tớ sắp xếp cho tớ xem mắt, bây giờ tớ bị buộc phải đi đây này.”

“À?” Tố Tố ngẩn ra, “Xem mắt?”

“Đúng vậy, mẹ tớ nói, phụ nữ dù sao cũng phải có cái nhà, nói thật tớ không muốn đi, nhưng không đành lòng để họ thất vọng.

Cậu nói xem, tớ và con ở một mình không được sao? Làm gì cần thêm người đàn ông thối tha nào, đàn ông có gì tốt, trước hết là không quản được nửa thân dưới của mình, sau ngộ nhỡ đối với bảo bảo không tốt thì làm thế nào?”

“Tiểu Nhiên.”

Tố Tố cắt đứt, “Tớ hi vọng cậu có thể tìm được người có thể tin tưởng, yêu thương mình, hơn nữa là chấp nhận đứa bé của cậu, hy vọng cậu có một ngôi nhà hạnh phúc thuộc về mình.”