Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 88-2: Làm lành rồi hả? 2




Editor: Uyên xưn

Hai người đàn ông uống liên tiếp mấy ly rượu trắng, uống sắp không nổi nữa mà vẫn cứ uống.

Tiểu Hồng lúc này mới lên tiếng, “Đừng chỉ uống rượu như thế, ăn chút gì đi.” Cô ta còn chủ động gắp thức ăn cho Sở Lăng Xuyên, Tố Tố tức giận.

“Thẩm Hạo Vũ, dùng bữa, uống nước đi.” Tố Tố gắp thức ăn, rồi lại rót trà, Thẩm Hạo Vũ vô cùng phối hợp.

Tiểu Hồng nhìn cô và Thẩm Hạo Vũ hỏi: “Hai người có quan hệ gì vậy?”

Tố Tố không vừa mắt cô ta, cô và Thẩm Hạo Vũ quan hệ thế nào còn chưa đến lượt cô ta quan tâm, “Cô và anh ta quan hệ thế nào?”

Tiểu Hồng cô ý gắp thức ăn cho Lăng Xuyên, “Tất nhiên tôi với Lăng Xuyên là quan hệ nam nữ.”

Tố Tố nổi giận, bất chấp tất cả gắp thức ăn cho Thẩm Hạo Vũ, liếc nhìn Tiểu Hồng, “Chúng tôi cũng là quan hệ nam nữ, thế nào? Có liên quan sao?”

Tiểu Hồng nhìn sang Sở Lăng Xuyên, anh có dấu hiệu nổi giận, cô ta vội cầm chai rượu lên rót vào chén của mình, sau đó lấy cho Tố Tố một chén, “Đừng nhìn hai bọn họ uống, tôi với cô cạn chén, thế nào?”

Sở Lăng Xuyên cản tay Tiểu Hồng lại, “Cô ấy không uống rượu.”

Tố Tố nhìn cái tay của Sở Lăng Xuyên đang cản ly rượu kia, cảm thấy rất gai mắt, cô đánh vào bàn tay của Sở Lăng Xuyên, lúc này tầm mắt mọi người đều rơi trên người cô.

Chết rồi, bây giờ cô mới ý thức được chuyện ngu ngốc mà mình vừa làm, mặt đỏ lên, rõ ràng Tiểu Hồng cố ý khiêu khích, cô nhìn Sở Lăng Xuyên một cái, “Tôi có uống hay không ai cần anh lo, ai bảo tôi không uống rượu, hôm nay tôi sẽ uống cho anh xem, cái gì là thâm tàng bất lộ.”

Tố Tố giơ ly lên, Sở Lăng Xuyên cau mày, đưa tay đoạt lấy, “Cậy mạnh cái gì?”

Tố Tố bị kích thích, có lẽ trong lòng không thoải mái, cho nên bấp chấp lấy ly rượu của Thẩm Hạo Vũ uống cạn, sau đó dõng dạc nói: “Tôi uống rồi đấy, đến lượt cô.”

Tiểu Hồng ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch, sau đó dùng bữa, Tố Tố ngồi xuống, hai người phụ nữ ngưng chiến, hai người đàn ông đều mang theo ánh mắt lo lắng nhìn về Tố Tố, cô ngẩng đầu hung hăng hét lên: “Nhìn cái gì mà nhìn, tôi có gì tốt mà nhìn.”

Thẩm Hạo Vũ và Sở Lăng Xuyên uống năm chén coi như là nhiều, tuy nhiên vẫn tiếp tục uống, hơn nữa Tiểu Hồng còn rót cho Thẩm Hạo Vũ, mặc dù không uống được nữa, thì thời điểm này cũng không thể chịu thua.

Kết quả cuối cùng Thẩm Hạo Vũ, Tiểu Hồng uống quá nhiều, không biết hai người làm sao mà vừa đánh nhau vừa la hét.

Sở Lăng Xuyên cũng say, nhưng tửu lượng của anh tương đối khá, so với người khác còn khá tỉnh táo, Tố Tố thì khỏi nói, người nhũn ra, cầm đũa gắp thức ăn nhưng thế nào cũng không gắp được, hoặc đưa lên đến miệng thì rơi mất.

Cuối cùng là Sở Lăng Xuyên trả tiền, sau đó bốn người loạng choạng đi ra ngoài, Thẩm Hạo Vũ và Tiểu Hồng khoác vai nhau, chống đỡ thân thể, Tố Tố dựa vào ngực Sở Lăng Xuyên.

Tố Tố rất buồn bực, đầu óc choáng váng, chân như giẫm trên không, ưhm, thật khó chịu, hơn nữa còn dựa vào vật cứng cứng, cô rất buông ngủ, cô muốn giường.

Cô chỉ biết có người ôm mình lên xe, sau đó không biết mình nằm lên giường như thế nào, thật thoải mái, cô buồn ngủ.

Cô mơ màng ngủ, hình như có người cho cô uống gì đó, hình như là thuốc, hình như là sữa tươi,... cô uống hết, mặc kệ.

Ngủ một giấc là thẳng đến sáng hôm sau, trên người có chút nhột, hơn nữa cô vẫn còn nhức đầu, cho nên đã tỉnh, cô nhìn xung quanh, một lúc lâu cũng không phản ứng kịp, cô đang ở chỗ nào.

Sau đó mới giật mình phát hiện, cô đang ở nhà cũ của mình và Sở Lăng Xuyên, sao cô đến được đây, nhìn xuống dưới, có một cánh tay rắn chắc màu đồng đang để trên ngực.

Chuyện gì đây, Tố Tố trợn mắt, bên cạnh cô có một người đàn ông….aaaa…. đàn ông…

Cô liên tục đấm đá vào người đàn ông, anh ta rốt cuộc tỉnh dậy, đôi mắt thâm thúy mang theo chút buồn ngủ nhìn vào cô.

Tầm mắt hai người chạm nhau, trong lòng Tố Tố “lộp bộp” một chút, tránh xa ra. Cô hất tay anh ra để ngồi dậy, chăn trước ngực chảy xuống lộ ra một mảng cảnh xuân.

A!

Cô khẽ kêu, quần áo mình đâu? Sao trống trơn thế này? Cô nhấc chăn lên nhìn, người đàn ông bên cạnh cũng vậy, tiểu đệ còn phách lối giương cao.

Mặt Tố Tố đỏ ửng, chui đầu ra, cô sờ mặt mình, không có cảm giác đau đớn, nếu vậy thì không bị ánh đánh quyền, nói cách khác, ngày hôm qua cô uống nhiều quá, nhưng anh vẫn còn tỉnh táo, tối thiểu tỉnh hơn so với cô.

Làm hay không làm? Dù thế nào đi nữa hai người đâu chỉ một lần, có làm cũng không có gì ghê gớm, nhưng mà bây giờ bọn họ trong tình trạng sắp ly hôn, nhất là anh lạnh lùng với cô, giống như hai người có thù oán vậy, ban đầu anh không đồng ý ly hôn, làm bộ giống như cô làm chuyện gì ác tày trời đối với anh vậy.

Anh trở về im hơi lặng tiếng, gặp mặt cũng không đề cập đến ly hôn, gạt cô sang một bên, xem cô như không khí, lãng phí thời gian, bây giờ còn dám lợi dụng lúc cô uống say để chiếm tiện nghi nữa hả?

Cô rất muốn nổi đóa, nhưng trước đó phải làm rõ xem rốt cuộc bọn họ có xảy ra quan hệ không, cô trợn mắt nhìn anh, lắp bắp hỏi: “Tôi….chúng ta...làm...làm...”

Sở Lăng Xuyên ngồi dậy, mỉm cười, bộ dạng cẩu thả, “Kinh ngạc đến vậy sao? Cũng không phải chưa từng làm.”

Tố Tố nổi giận, lúc này anh coi cô là gì? Bọn họ đã đến bước này, ngay cả chút tôn trọng cũng không có sao? Tố Tố khó chịu không nói nên lời, cô cắn môi, cuốn chăn đi tìm quần áo, nhưng thắt lưng căng thẳng, bị người nào đó ôm lấy ấn xuống giường.

Cô đấm đá loạn xạ, khi chân đạp lên bụng anh nhanh chóng bị tóm lấy, anh kéo nhẹ một cái, chân cô đã thân mật dính sát vào nơi nào đó phía dưới.

“Buông ra, cái đồ khốn khiếp này.” Tố Tố xấu hổ, hay tay chống trên lồng ngực anh, anh vẫn không nhúc nhích, cô nhìn chòng chọc vào anh không chớp mắt.

Không khí mập mờ, bỗng căn phòng sát vách có tiếng đồ đạc đổ vỡ, hai người đều ngẩn ra.

Sở Lăng Xuyên buông Tố Tố ra đi tìm quần áo trong tủ, sau đó mở cửa ra ngoài, Tố Tố không tìm thấy quần áo mình, cho nên cô mặc tạm quần áo của anh rồi nhanh chóng theo sau.

Tố Tố tròn mắt, căn phòng vô cùng hỗn loạn, đồ đạc văng đầy đất, ngay cả đệm trên giường cũng xộc xệch.

Sao hai người lại ở cùng phòng, còn đang đánh nhau, Sở Lăng Xuyên thậm chí còn không can ngăn.

Tiểu Hồng bị Thẩm Hạo Vũ vật ngã trên mặt đất, hung hăng đè chặt, nắm đấm giơ lên, bộ dạng chuẩn bị đánh người.

Tiểu Hồng giãy giụa khéo léo, đạp một cái lên lưng Thẩm Hạo Vũ rồi vùng dậy đánh tiếp, nhưng cô ta nào phải đối thủ của Thẩm Hạo Vũ, nhanh chóng bị anh đè ép sát vào vách tường, tay chế trụ ra sau không có cách nào nhúc nhích.

Tiểu Hồng giãy dụa không thoát, tức giận mắng: “Sở Lăng Xuyên, thấy sắc quên bạn, tại sao lại để tên lưu manh này chung phòng với tôi, trong sạch của tôi bị anh ta hủy hết rồi.”

Sở Lăng Xuyên nhíu mày: “Tôi có thể xác định, hôm qua cô không chịu vào phòng ngủ mà nằm ngoài sofa.”

Ngày hôm qua say đến rối tinh rối mù, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhưng đến lúc tỉnh dậy lại quên sạch. Bây giờ chuyện cô đi vào phòng ngủ thế nào không còn quan trọng, quan trọng là cô đã ngủ với một người đàn ông nguyên một đêm, cho nên lúc này vô cùng xấu hổ và quẫn bách, Tiểu Hồng giận dữ hét lên: “Buông tôi ra!”

Thẩm Hạo Vũ buông tay, Tiểu Hồng chỉ vào mặt anh: “Được lắm, món nợ hôm nay tôi sẽ nhớ kĩ, ngày khác tìm anh tính sổ, tôi không tin mình đánh không lại anh.”

Tiểu Hồng chỉnh quần áo cho ngay ngắn, đi thẳng ra ngoài, xem ra cô thật sự đã bị kích thích quá lớn, chỉ là cô đúng là đặc biệt, nếu là người phụ nữ khác, sợ là đã khóc rối rít lên, còn cô, bình tĩnh đánh một trận với Thẩm Hạo Vũ, sau đó mới tiêu sái rời đi.

Thẩm Hạo Vũ nhìn sang Tố Tố và Sở Lăng Xuyên ở chung một chỗ, trong lòng không biết là tư vị gì nhưng vẫn gặng hỏi: “Em không sao chứ, có uống thuốc không?”

Tố Tố sửng sốt, sau đó mới phản ứng kịp, anh lo cô dị ứng với rượu, sáng nay bị kích thích quá lớn nên không để ý, bây giờ mới cảm thấy ngứa ngáy khắp người, trên cánh tay còn có vài mẩn đỏ, “Không sao.”

“Anh đi đây.” Thẩm Hạo Vũ chỉnh lại trang phục một chút rồi cũng rời đi, trong phòng an tĩnh, chỉ còn cô và Sở Lăng Xuyên.

Trong lúc nhất thời, không khí có chút lúng túng, Tố Tố nuốt nước miếng, cứng đầu cứng cổ hỏi anh: “Anh….anh tại sao không nói cho tôi?”

Sở Lăng Xuyên nhìn khuôn mặt Tố Tố nổi lên vài chấm đỏ, biết rõ dị ứng với rượu mà còn cố tình uống: “Tại sao phải nói cho em biết?”

“Bởi vì….bởi vì…...” Tố Tố nhất thời không trả lời được, đúng vậy, quan hệ hai người không rõ ràng, anh không nói với cô cũng chẳng có gì lạm nhưng chẳng lẽ chuyện ly hôn cứ gác lại như thế sao?

Nửa ngày sau Tố Tố mới lắp bắp nói: “Bởi vì….Anh trở lại, chúng ta nên nói một chút về chuyện ly hôn không phải sao, kéo dài như thế làm gì?”

Sở Lăng Xuyên không lên tiếng, đôi mắt trầm xuống, xoay người vào nhà vệ sinh, Tố Tố muốn phát điên, anh có ý gì?

Đột nhiên chuông cửa vang lên, cô không để ý, dù sao nơi này cũng không phải nhà mình, nhưng khổ nỗi chuông không dứt, cô ngó qua cửa sổ, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.

Người đến là Triệu Đình Phương, bà đã vào đến cửa rồi, nếu như bị bà bắt gặp ở đây cô còn mặt mũi nào nữa, mồm thì nói là muốn ly hôn với Sở Lăng Xuyên mà bản thân thì lại ở cùng với anh.

Sở Lăng Xuyên lúc này đã tắm xong, anh nghe tiếng chuông cửa, nhíu mày, lại nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của Tố Tố hỏi, “Sao không mở cửa?”

Tố Tố chạy đến túm tay anh lại,  “Sở Lăng Xuyên, chúng ta chuẩn bị ly hôn rồi có đúng hay không, bây giờ mọi người đều biết, anh cảm thấy bây giờ nếu mẹ anh thấy tôi ở chỗ này có thích hợp không?”

Sở Lăng Xuyên cau mày, “Vậy em muốn thế nào?”

Tố Tố cúi đâu nhìn bản thân, quần áo của mình không mặc được, cô sốt ruột đến vò đầu bứt tai, cuối cùng nảy ra một ý, “Để em trốn đi, anh phụ trách bảo mẹ anh về.”

Tố Tố nói xong hấp tấp chạy vào phòng ngủ, nhưng lại cảm thấy không an toàn, không biết chừng bà dọn đồ cho Sở Lăng Xuyên có thể tìm ra cô.

Tố Tố lại chạy ra khỏi phòng ngủ, đến thư phòng, cô nhìn xung quanh, thấy bệ cửa sổ đủ rộng, nhanh chóng trèo lên đó tránh đi.

Cô kéo rèm che kín bản thân, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn ra bên ngoài, cảm giác thật bi thống, ngay sau đó bên ngoài truyền vào giọng nói của Triệu Đình Phương.

Bà biết con trai vừa về, nhưng lại không về nhà, cho nên chỉ ghé qua thăm một chút, bà nhẹ nhàng quở trách: “Lâu lắm mới về được một lần cũng không biết về thăm nhà một chút.”

“Hôm nay con đang định về thì mẹ đã đến.” Sở Lăng Xuyên bảo bà ngồi xuống, “Mẹ uống nước không?”

Triệu Đình Phương đặt bữa sáng mua cho anh xuống bàn, rõ ràng Sở Lăng Xuyên vừa mới ngủ dậy, “Mẹ mang cho con ít điểm tâm, nhanh ăn đi.”

“Vậy con đi ăn đây.” Sở Lăng Xuyên cầm vào nhà ăn, Triệu Đình Phương bắt đầu dọn dẹp phòng khách, thật là loạn, trong nhà vệ sinh còn có một bịch quần áo bẩn chưa giặt, bà đổ hết vào trong máy giặt lại phát hiện có cả quần áo phụ nữ.

Triệu Đình Phương khẩn trương, bà nhìn đi nhìn lại, đúng là quần áo phụ nữ, đứa nhỏ này mang người về nhà qua đêm? Đây là Tố Tố hay người khác?

Nếu là người khác có phải quá sớm hay không, tối thiểu còn chưa ly hôn, nếu như vậy, làm trễ nải chính bản thân không nói, còn ảnh hưởng cả Tố Tố, Triệu Đình Phương để quần áo ở đó đi ra ngoài.

Bà không phải người hồ đồ, quần áo còn ở đây, vừa rồi mở cửa lâu như vậy, nhất định là có chuyện, <<didan.lqd@!>> bà mở tủ quần áo trong phòng ngủ tìm một hồi, không có, cửa sổ cũng không có ai.

Bà sang gian phòng ngủ bên cạnh, thấy khắp nơi bừa bãi, chuyện gì đây, không phải chiến trường đấy chứ? Sau một hồi bà vẫn không tìm được.

Đúng, còn thư phòng, Triệu Đình Phương vội vàng đi vào, bà bắt gặp Sở Lăng Xuyên từ phòng ăn đi ra, “Mẹ, mẹ muốn làm gì vậy?”

“Mẹ quét dọn phòng.” Bà đẩy cửa tiến vào, Sở Lăng Xuyên cũng không ngăn cản, giường như không quan tâm Tố Tố có bị bà phát hiện hay không.

Tố Tố nghe thấy giọng nói Triệu Đình Phương càng ngày càng gần, trong lòng khẩn trương gần chết, nếu như bị bà phát hiện, cô nên làm gì đây? Cô yên lặng khẩn cầu, đừng đến đây...đừng đến đây…

“Xoạt”, rèm cửa bị kéo ra, Tố Tố hoàn toàn bại lộ trước mặt Triệu Đình Phương, mặt cô nhanh chóng hồng lên.

Triệu Đình Phương cười thâm trầm, “Tố Tố, con ngồi bên bệ cửa sổ làm gì vậy, không lạnh sao, mau xuống đi.”

“A, cái đó, con...con ngắm phong cảnh, nơi này không tệ, mẹ có  muốn lên nhìn một chút không...khụ khụ….” Tố Tố bị sặc nước miếng của chính mình, ho khan một hồi, mặt càng đỏ hơn.

Triệu Đình Phương nắm tay Tố Tố an ủi: “Cái đứa bé này, làm lành với Lăng Xuyên thì có gì mất mặt chứ.”

“A, mẹ hiểu nhầm rồi, không phải, còn đến, ặc, cái đó, là thương lượng chuyện ly hôn, con đi đây.” Tố Tố vội vàng nhảy từ bệ cửa sổ xuống, lảo đảo chạy ra khỏi thư phòng.

Cô tìm quần áo trong phòng ngủ, rốt cuộc thấy trong máy giặt, cũng không quản có bẩn hay không, luống cuống mặc vào, rửa mặt qua loa rồi chạy ra phòng khách, Triệu Đình Phương và Sở Lăng Xuyên đang ngồi ở đó.

“Phải đi sao?” Sở Lăng Xuyên lạnh lùng hỏi, “Không phải còn thương lượng chuyện ly hôn sao, gấp vậy làm gì?”

Tố Tố cố gắng che giấu sự hoảng loạn trong lòng, “Vậy anh nói xem, anh….anh có ý gì?”

“Anh chỉ có chủ nhật rảnh rỗi, chủ nhật cục dân chính không làm việc.”

“Vậy… Vậy tùy anh, lúc nào có thời gian thì làm phiền anh thông báo cho tôi một tiếng.” Tố Tố khách khí chào hỏi Triệu Đình Phương: “Con về đây, hẹn gặp lại.”

Tố Tố nói xong rời đi như chạy trốn.