Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 73-2: Rung động vì anh (2)




Editor: Uyên xưn

Sở Lăng Xuyên hỏi xong xoay người đi vào nhà vệ sinh cất chậu, sau đó vội vàng đến bên cạnh Tố Tố, dang tay ôm chặt lấy cô, cô như người chết vớ được cọc mà ôm chầm lấy anh.

“Tại sao lại khóc?”

Sau ngày cuối tuần này vợ chồng đã hòa hảo rồi, hơn nữa tình cảm giống như tiến thêm một bước, từ sau tức giận không cho phép cãi vã nữa, như vậy sẽ chỉ gây tổn thương lẫn nhau.

Vốn buổi sáng Tố Tố phải đi học lái xe, nhưng bởi vì cô muốn đợi anh, cho nên chiều mới đi, hai người như keo dính ở trong nhà, cùng ăn chung điểm tâm, cùng nhau xem ti vi, cô muốn xem phim thần tượng, anh lại muốn xem phim quân sự, không ai nhường ai, cuối cùng cô đi phòng ngủ xem, anh lại đuổi theo, anh chỉ thích hai người lúc nào cũng ở cùng một chỗ như vậy.

Cuối cùng cô buông tha việc xem ti vi để đọc sách, thế nhưng anh lại nói tiểu thuyết ngôn tình ngây thơ, bắt cô đọc cái quyển gì chiến tranh tương lai, hai người cãi vã, cuối cùng chấm dứt bằng một nụ hôn.

Buổi trưa, Tố Tố làm sủi cảo, cô làm rất nhiều, chỉ để lại một ít trưa ăn, còn lại gói hết vào túi, đặt trong hộp, thả thêm khối đá, hi vọng tối anh ăn sẽ không bị hỏng.

Thời gian trôi rất nhanh, lại đến thời gian từ biệt, cô lưu luyến đưa anh xuống nhà, an lên xe, cô đặt đồ một bên, anh vươn tay ra bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Bảo bối, đừng suy nghĩ nhiều về chuyện đã qua nữa.”

Tố Tố hôn một cái lên lòng bàn tay thô ráp của anh, cười hỏi anh, “Vậy tuần sau em đi thăm anh…. anh có hoan nghênh không?”

“An Nhược Tố, nếu em cho anh leo cây thì em biết hậu quả sẽ như thế nào rồi đấy.” Sở Lăng Xuyên uy hiếp, nói xong thò đầu ra, hôn một cái lên môi cô, “Bảo bối, anh đi nha, em ở nhà tự chăm sóc tốt cho mình. Đừng để mình bị thương nữa, nghe chưa?”

“Em biết rồi! Anh cũng phải tự chăm sóc cho mình thật tốt, không cho phép bị thương.”

Tố Tố nói xong, Sở Lăng Xuyên đóng cửa kính xe rồi khởi động, xe và người lập tức xa khỏi tầm mắt cô, trước khi đi anh còn nháy mắt với cô một cái, đúng là quyến rũ người ta mà.

Rất nhanh đã hết cuối tuần!

Một tuần mới đã đến, Tố Tố sảng khoái tinh thần, mặt mày hớn hở, ngay cả khóe môi cũng không giấu được nụ cười, giường như trở thành một người khác chỉ trong vòng một đêm vậy.

Sau ngày hôm đó, Triệu Đình Phương thường gọi điện thoại đến bảo Tố Tố qua ăn cơm, thỉnh thoảng cô còn ở lại qua đêm, chỉ là đa số thời gian cô vẫn trở về nhà cha mẹ mình.

Rốt cuộc cũng đến chủ nhật, Tố Tố định sau khi tan việc đi mua thịt bò, làm thịt bò khô, nhưng không ngờ Hàm Hàm gọi điện thoại đến, muốn gặp nhau với cô, hơn nữa còn rất thần bí, muốn giới thiệu một người cho cô.

Cô hỏi thế nào Hàm Hàm đều không nói, quan trọng như vậy, chỉ còn mỗi cách gặp mới biết thôi.

Được rồi, cô là người rất kiên nhẫn, vậy thì đi thôi.

Sau khi tan việc, Tố Tố gọi cho cha mẹ nói là mình về trễ một chút, sau đó bắt xe đến địa điểm gặp mặt, nơi này họ đã đến vô số lần, chính là quán cay Tứ Xuyên.

Không còn gian phòng riêng nên cô ngồi ở tầng một, không khí rất náo nhiệt, quán này vẫn làm ăn tốt như vậy. Tố Tố tìm một chỗ ngồi xuống.

Cô buồn bực, sao lần này Hàm Hàm lại tới chậm, bình thường toàn là cô tới chậm nhất. Mười phút sau cô nhận được điện thoại của Hàm Hàm, cô ấy đến nhà hàng nhưng không tìm thấy cô, Tố Tố nói vị trí chỗ ngồi rồi cúp máy. Ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng của Hàm Hàm, rốt cuộc thấy hai người đang tiến vào.

A! Cô ấy đi cùng người nào, không phải là La Vĩ Khôn, thân mật như thế nhất định quan hệ không bình thường, chẳng lẽ bạn trai, không thể nào. Tốc độ nhanh như vậy? Tố Tố đang suy đoán trong lòng thì hai người kia đã đi đến trước mặt.

Cô đứng lên, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Hàm Hàm và người đàn ông trước mắt này, Hàm Hàm vỗ tay người đàn ông, giới thiệu: “Đây chính là chị em tốt của em An Nhược Tố, còn có Mạc Tiểu Nhiên nhưng cô ấy không ở đây, về sau có cơ hội giới thiệu cho anh.”

“Chào anh.” Tố Tố cười chào hỏi, nhưng trọng điểm còn chưa nói, người đàn ông này có thân phận là gì? Tố Tố nháy mắt cho Hàm Hàm, người đàn ông kia cười, tự giới thiệu: “Xin chào, anh là Giang Lãng, là bạn trai Hàm Hàm.”

Quả nhiên! Tố Tố có chút kinh hãi, cũng may, bản thân cô lập gia đình tốc độ còn như tia chớp, cho nên rất nhanh đã thích ứng, cô nói: “A, đã hiểu, anh Giang rất có phong độ, nhưng Hàm Hàm cũng là một cô gái tốt.”

Tố Tố vừa nói như thế Hàm Hàm cười lên, Giang Lãng cũng cười theo, “Anh cảm thấy mình đúng là như thế.”

Giang Lãng vừa nói như thế đã có cảm giác thân cận rồi, mọi khi Tố Tố, Hàm Hàm và Tiểu Nhiên đều đi thẳng vào quán, nếu gặp phải một người sẽ đặc biệt khiêm tốn, không biết chung đụng, bây giờ mọi người đều nói chuyện lại cảm thấy rất vui.

Ba người ngồi xuống gọi thức ăn, Tố Tố biết Giang Lãng là một bác sĩ, hai người đi xem mắt một lần đã quyết định chuyện chung thân luôn.

Đúng là hiệu suất của xem mắt thật cao!

Chỉ là ngoài mặt Tố Tố thì đang vui mừng, nhưng cô không ngừng suy nghĩ, Hàm Hàm yêu người đàn ông này sao? Liệu người đàn ông này có yêu Hàm Hàm không? Bọn họ sẽ hạnh phúc sao?

Ba người vừa ăn vừa trò chuyện thì đột nhiên có một người ngồi bên cạnh Tố Tố, tất cả đều sững sờ, đầu tiên là Hàm Hàm, cô cau mày nhìn người đàn ông trước mặt mình: “Sao anh tới đây?”

Tố Tố cũng ngây người, là La Vĩ Khôn, vì sao anh ta lại ở đây? Tình huống này quả thực không ổn, nhưng trái lại La Vĩ Khôn rất bình tĩnh cười nói: “Anh gọi điện thoại đến nhà em, cô nói em và chị dâu đi chơi rồi, nên anh đến đây thử vận may một chút.”

“Vĩ Khôn….” “Hàm Hàm, anh là bạn trai em, anh nói này, em đi tìm người đàn ông khác có phải nên hỏi ý kiến của anh trước hay không?”

Giang Lãng rõ ràng không vui, anh nghi ngờ hỏi: “Anh là ai?”

“Tôi ư, xin tự giới thiệu, tôi là bạn trai của Hàm Hàm.”La Vĩ Khôn nói một câu khiến Hàm Hàm thay đổi sắc mặt, Tố Tố cũng mờ mịt, cảm thấy La Vĩ Khôn đến đây để náo loạn nên vội vàng kéo đi, “Vĩ Khôn, vừa khéo tôi có chuyện tìm cậu, cậu đi theo tôi ra ngoài một chút.”  ||d,dan.lqd|

Hàm Hàm cũng nổi giận.

“Hàm Hàm, em cũng quá vô tình, em đã nằm trên giường anh rồi mà bây giờ anh nhắc đến mà em cũng không nhận rồi à?”

“La Vĩ Khôn, anh thật quá đáng!” Tố Tố gấp gáp đuổi theo Hàm Hàm, Giang Lãng đứng dậy, không vui nhìn về La Vĩ Khôn, không kích động, cũng không tức giận, anh bình tĩnh nói: “Nếu như anh yêu cô ấy, đừng tổn thương cô ấy. Còn nếu như không yêu thì mời anh cách xa cô ấy một chút.”

Giang Lãng nói xong theo sau Tố Tố, anh định kéo Hàm Hàm lại thì La Vĩ Khôn lại nhanh hơn một bước.

La Vĩ Khôn không nói một lời, lôi Hàm Hàm về phía bãi đỗ xe, Hàm Hàm đập loạn lên người anh, cô vừa tức giận, vừa đau lòng: “La Vĩ Khôn, anh buông tôi ra, sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”

“Cần anh đưa em về nhà sao?”

“À, không cần, cảm ơn.”

Tính tiền, đi.

Tố Tố lại đau đầu, chuyện này là sao, cô và Sở Lăng Xuyên đang yên bình thì Hàm Hàm và La Vĩ Khôn lại sóng gió kinh hoàng, sao hai người đó không thể an tĩnh được vậy?

Sau khi về đến nhà Tố Tố gọi điện thoại cho Hàm Hàm, nhưng nghe điện thoại lại là La Vĩ Khôn, anh ta bảo cô yên tâm, chỉ muốn nói chuyện với Hàm Hàm một chút, sau đó sẽ đưa cô ấy về nhà, Tố Tố dặn dò La Vĩ Khôn là Hàm Hàm thích mềm không thích cứng, đừng đối xử với Hàm Hàm như vậy.

Một đêm này Tố Tố không ngủ được, ngày hôm sau cô còn tỉnh lại rất sớm để gọi điện cho Hàm Hàm, nhưng vẫn là La Vĩ Khôn nghe máy, giọng nói có chút mông lung giống như chưa tỉnh ngủ.

Mặc dù cô mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó đã xảy ra, nhưng cô vẫn hỏi: “Éc…. Hàm Hàm vẫn tốt chứ? Tôi.. tôi chỉ là lo lắng tính khí của cô ấy, không có ý gì khác.”

“Cô ấy rất tốt, chị dâu, chị đừng lo lắng, cô ấy ngủ rồi, có muốn em gọi cô ấy dậy không?”

“À, không cần không cần, hai người nghỉ đi, tôi cúp máy trước.”

Xem ra không cần lo lắng, chuyện hai người này không chừng lại thành, đáng tiếc anh chàng Giang Lãng, thật ra thì người đàn ông này cũng không tệ, lần này lại trở thành vật hy sinh rồi.

Cô rời giường rửa mặt, sửa soạn một chút để lên đường thì nhận được điện thoại của Sở Lăng Xuyên, anh hỏi khi nào cô đi, dặn dò một chút lúc đi đường cẩn thận. Sau đó cúp máy, cô chào cha mẹ rồi bắt xe đi đến chỗ anh.

Tố Tố đến đơn vị của Sở Lăng Xuyên đã là mười rưỡi, là chính trị viên đến đón cô, Sở Lăng Xuyên vừa có việc bận nên lại không thể phân thân, hy vọng cô tha thứ.

Sau khi vào đơn vị, đầu tiên anh ta đưa Tố Tố đi doanh bộ, nơi Sở Lăng Xuyên ở, “Tố Tố, cô ngồi ở đây một lát, Lăng Xuyên sẽ lập tức trở về.”

Tố Tố cười nói, “Không cần khách khí, anh có việc gì cứ đi trước đi.”

Công việc của chính trị viên rất bận rộn, Tố Tố chỉ có thể ngồi một mình, cô thấy chậu quần áo bẩn của anh nên mang đi giặt, nhưng tìm khắp nơi cũng không có nhà vệ sinh nữ nên cuối cùng đành ảo não trở về.

Lúc này trong sân có người đến báo cáo, Tố Tố đi mở cửa, là Tiểu Vương, cậu ta cười xấu hổ, “Chị dâu, em nghe nói chị tới nên đến đây chào hỏi.”

“Tiểu Vương, vào đi.”

Tố Tố cười mời cậu ta vào, Tiểu Vương thấy một chậu quần áo, “Chị muốn giặt quần áo sao? Ở đây không có nhà vệ sinh nữ nên không tiện lắm, chị cứ đưa đây em.”

“A, không cần, tiểu Vương, tôi giặt là được rồi.” Tố Tố quả quyết cự tuyệt, tiểu Vương muốn đi đến cầm chậu nhưng bị cô ngăn lại, cô cười đùa: “Tiểu Vương, đây là phúc lợi của chị, cậu cũng không thể tranh giành với chị chứ.”

Tiểu Vương xấu hổ, chỉ có thể đứng đấy sờ đầu húi cua của mình, cậu ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Chị dâu, phòng đã dọn xong rồi, nếu không chị cứ đi trước, bên kia tiện hơn, ở đây ngay cả nhà vệ sinh nữ cũng không có.”

Tố Tố suy nghĩ một chút hỏi: “Có phải doanh trưởng các cậu bận còn rất lâu không?”

“Là anh ấy muốn giải quyết nốt công việc. Đúng rồi, chị dâu, chị không biết hai ngày trước khi doanh trưởng ra ngoài làm việc còn cứu một cô gái rơi xuống nước, hôm nay cô gái này còn cố ý đến đây cảm ơn.

Em cũng ở đó nhưng đáng tiếc em không biết bơi, đi xuống cứu người mà lại suýt chút nữa thì liên lụy doanh trưởng, ha ha. Cô gái kia đã hôn mê nhưng doanh trưởng đã hô hấp nhân tạo kịp thời nên mới tỉnh lại được.”

Vừa nhắc đến tình cảnh lúc đấy Tiểu Vương lại kích động, Tố Tố cũng vậy, cô cảm giác chồng mình thật giỏi, cứu người trong lúc nguy nan, nhưng ngay sau đó nghe đến hô hấp nhân tạo thì cô trợn to mắt, “Hô hấp nhân tạo?”

“Đúng vậy!” Tiểu Vương gật đầu.

Tố Tố nở nụ cười, “Rất tốt, rất giỏi. Vậy tôi không đợi anh ấy nữa, tôi đi khu nhà nghỉ trước, cậu nói cho tôi biết số phòng, tôi tự mình tìm.”

Sau khi nghe đáp án từ chỗ Tiểu Vương, Tố Tố cầm túi của mình và quần áo bẩn của Sở Lăng Xuyên rời đi, còn Tiểu Vương đi làm công việc của mình.

Sở Lăng Xuyên đón tiếp xong người nhà cô gái, sau đó lại có chuyện cần giải quyết, mãi đến buổi trưa mới rảnh rỗi, vội vàng chạy đi tìm vợ, nhưng trong kí túc xá không có một ai.

Vừa đúng lúc tiểu Vương đến đây, cậu thấy Sở Lăng Xuyên đi ra từ kí túc xá thì vội vàng chào: “Doanh trưởng!” Chào xong lại nói: “À, chị dâu đợi không được anh nên về khu nhà nghỉ rồi.”

“Ừ.” Sở Lăng Xuyên nói xong đi luôn, tiểu Vương chạy theo mặt mày hớn hở, nụ cười tinh quái, “Doanh trưởng, khi anh không có ở đây, em đã kể hết sự tích anh hùng của anh rồi, chị dâu rất vui, còn khen anh giỏi đấy.”

Sở Lăng Xuyên vừa nghe xong bước chân lập tức dừng lại, đôi mắt tối sầm nhìn chằm chằm cậu ta: “Tại sao lại nói ra?”

“Em đã nói rồi, khi nhắc đến hô hấp nhân tạo thì mắt chị dâu trừng lớn như vậy!” Tiểu Vương còn khoa chân múa tay diễn tả, “Chị nói doanh trưởng rất tốt, rất giỏi.”

Sở Lăng Xuyên  tái mặt, đưa tay chỉ vào cái đầu vô tri dốt nát của Tiểu Vương, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt lên lời, cuối cùng đạp nhẹ vào mông cậu ta, “Cậu thật nhanh miệng.”

Nói xong anh quay đầu đi, Tiểu Vương ở phía sau gãi đầu trọc như hòa thượng một cách khó hiểu, sao doanh trưởng lại có chút mất hứng chứ? Lúc này tiểu đoàn trưởng đi ra vỗ một cái vào đầu anh ta, “Cậu sững sờ ở đây làm gì?”

Tiểu Vương thấy tiểu đoàn trưởng thì đem hết sự nghi ngờ của mình nói ra, lại bị anh ta vỗ một cái, “Nhưng em cảm thấy doanh trưởng cứu được người thật vĩ đại, hôn môi là để cứu người mà, anh, tư tưởng không thuần khiết!”

Vừa mới nói xong mông cậu ta lại bị tiểu đoàn trưởng đá cho một cái, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Cậu là đàn ông, không, cậu còn không phải là đàn ông, cậu chỉ là một đứa trẻ con lông còn chưa mọc, biết cái gì, cậu phải biết, trên đời này, phụ nữ trời sinh ghen tỵ, hiểu chưa?”

“Vậy có phải em đã gây ra tai họa rồi không? Doanh trưởng liệu có phạt em đứng nghiêm không? Nếu có thì khẳng định ngày mai doanh trưởng sẽ nhất định đến chỉnh em, đoàn trưởng, anh phải cứu em, cứu em.”

“Đi đi, đi điều tra trước.” Đoàn trưởng nói xong mang theo tiểu Vương đi về phía khu nhà nghỉ.

Lúc này Sở Lăng Xuyên chạy về khu nhà nghỉ, ba chân bốn cẳng tìm phòng trên tầng hai, vừa mới mở cửa đã chạm phải khuôn mặt so với thép còn cứng hơn của Tố Tố.

Thảm! Bảo bối nhà anh ghen rồi, lần này chỉ tại cái tên tiểu Vương nhanh mồm nhanh miệng kia, tự nhiên rảnh rỗi không có chuyện gì lại đi khoe khoang chiến tích của anh cơ chứ, lần này khoe khoang không có hiệu quả, nói không chừng tối còn phải ngủ trên sàn nhà rồi.

Sở Lăng Xuyên đóng cửa, đi đến bất chấp ôm thật chặt Tố Tố, “Bảo bối, hôm nay rốt cuộc em cũng đến, anh rất nhớ em.”

Anh nói xong thì hôn trên mặt cô mấy cái, sau đó là hung hăng yêu thương đôi môi cô.

Tố Tố đẩy anh ra, mắt lạnh xuống, anh buông lỏng cô. Cô níu cánh tay anh đến cạnh bàn, chỉ lên cái ghế, “Anh hùng, mời ngài ngồi.”

Sở Lăng Xuyên có chút chột dạ nhìn Tố Tố, “Bảo bối, em nếu tức giận hãy mắng anh đi, mắng anh mấy câu, em cứ như vậy anh sẽ lo lắng.”

“Anh im miệng, không cho phép nói lung tung.” Tố Tố nói xong buông tay anh, quay sang nói: “Anh ngồi đàng hoàng ở đây cho em, hôm nay anh là nhân vật chính cơ mà.”

Tố Tố nói xong xoay người đi vào bếp, chỉ lát sau cô đã bưng hai bàn đồ ăn ra, Sở Lăng Xuyên nhìn thấy, có gà xào cay, có khoai tây nấu thịt bò.

Anh đang muốn có chút ý kiến thì cô lại vào bếp bưng thêm hai món nữa ra ngoài, lấy thêm đũa và đồ uống, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh ||d,đan.lqdoon| anh.

Sở Lăng Xuyên bị Tố Tố làm cho hôn mê, ngồi im thin thít, nha đầu này, định chỉnh anh thế nào đây?

“Vợ, đây không phải hồng môn yến chứ?”

“Gì cơ, anh nói nhảm gì đấy?” Tố Tố đưa đồ uống cho anh, “Tiểu Vương đã kể cho em sự tích quang vinh của anh rồi, em đặc biệt cảm động, hơn nữa cũng rất lấy làm kiêu ngạo, thêm vào đó em thấy đau lòng cho người con gái rơi xuống nước kia.

Một bàn này là em đặc biệt chuẩn bị cho anh. Hôm nay anh trực không được uống rượu, em cũng không uống, vậy chúng ta sẽ lấy đồ uống thay vậy, mời anh.”

Tố Tố nâng cốc, Sở Lăng Xuyên vẫn còn ngơ ngác, anh vốn tưởng sẽ bị Tố Tố giáo huấn, không ngờ nghênh đón mình lại là tình huống này, anh kích động hôn lên môi Tố Tố, giọng nói thâm trầm: “Vợ à, em thật giỏi.”

Hai người nghe lén ở ngoài được tình huống bên trong thì lặng lẽ rời đi, tiểu Vương mặt mày hài lòng, “Em đã nói rồi, chị dâu không nghĩ như vậy đâu, chị dâu là một cô gái tốt.”

Tiểu đoàn trưởng cũng buồn bực, sờ đầu mình, “Chẳng lẽ tôi phán đoán sai tâm ý phụ nữ rồi? Tối thiểu thì cũng ăn dấm chua chứ, lại còn nói lại chuyện như chiến công thật sự, đối xử tốt với doanh trưởng như vậy. Xem ra ánh mắt doanh trưởng đúng là không bình thường.”

“Về sau  em cũng phải tìm một người như chị dâu làm vợ.” Tiểu Vương nói xong bị tiểu đoàn trưởng vỗ vào đầu, “Tiểu tử như cậu nằm mơ đi, chuyện tốt như vậy còn chưa đến trên người tôi chứ là cậu.”

Anh ta nói xong chạy luôn, Tiểu Vương trừng mắt đuổi theo, “Tiểu đoàn trưởng, anh thật biết bắt nạt người.”

Sở Lăng Xuyên ăn uống no say, anh đi rửa bát rồi ngồi trên giường, nói: “An Nhược Tố, đối đãi anh hùng chỉ một bàn thức ăn là xong sao? Cái khác đâu?”

“Khác?” Tố Tố ngồi bên cạnh anh, rất khổ cực suy nghĩ, cuối cùng hai tay ôm cổ anh, đôi môi dán sát vào tai anh mập mờ: “Vậy…. Nếu không tối nay chị đây lại chủ động một lần nữa thôi.”