Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 69-2: Tối nay chủ động hiến thân (2)




Editor: Uyên Xưn & Thanh Trúc

Hàm Hàm không nhịn được nói: “Chuyện anh và Tố Tố chúng tôi đều biết, cô ấy cũng biết sai rồi, anh là đàn ông, có phải nên rộng lượng một chút, cho cô ấy cơ hội nhận sai không? Trốn tránh không chịu gặp là có ý gì? Tố Tố từ xa chạy đến xin lỗi, đủ thấy cô ấy rất có thành ý, anh lại không chịu ra gặp mặt.”

“Dạo này tôi rất bận.” Sở Lăng Xuyên nói xong chuyển tầm mắt qua người có râu nồi bên cạnh: “ Đây là..?”

“Bạn của tôi, cùng đi chơi, tên Cổ Nam, không cần để ý đến cậu ta, anh ta không thích nói chuyện.” “Cổ tiên sinh, hôm nay ta có việc nên không thể uống rượu với anh được, như vậy đi, tôi lấy trà thay rượu kính anh một ly.”

Hả? Tố Tố không dám nói chuyện, sợ vừa mở miệng sẽ bị lộ, bộ dạng này của cô sao  có thể để anh biết được, như vậy xấu hổ chết, anh mà biết sẽ cười cho thối mũi. Vốn chỉ muốn gặp anh một chút, cảm thấy như vậy rất thú vị, chờ gặp được anh rồi sẽ về ngay, không ngờ lại đối mặt trong tình huống này, cô thật khổ không nói nên lời mà.

Hàm hàm vội thay Tố Tố từ chối khéo: “Anh ấy không uống rượu, uống nước trái cây thôi.”

Tố Tố gật đầu lia lịa, tự cầm cốc nước trái cây khuấy khuấy, cặp mắt đen của Sở Lăng Xuyên híp lại, như có như không nhếch môi một cái.

“Ăn thôi, ăn thôi.” Tiểu Nhiên hồ hởi, cũng hơi chột dạ, không lẽ bị phát giác rồi sao? Không thể nào?

Tố Tố vùi mặt vào cốc nước trái cây, không dám ngẩng đầu bỗng nhiên có ai đạp lên chân cô, hơn nữa Hàm Hàm và Tiểu Nhiên cũng đang nháy mắt ra hiệu, cô sửng sốt, sao vậy?

Thấy Hàm Hàm sờ môi, Tố Tố vội vàng đưa tay sờ môi mình, râu ria vẫn còn mà, a? Một ít râu phía trên đâu mất rồi? Cúi đầu nhìn vào ly, trời ạ, một ít râu bị rớt vào trong chén rồi.

Tố Tố giờ phút này, muốn khôi hài bao nhiêu có bấy nhiêu, Tiểu Nhiên và Hàm Hàm cũng không nhịn được cười, chỉ là ngại bản mặt Sở Lăng Xuyên còn ở đây, hai người thật sự không dám liều.

Tố Tố che miệng nhìn về phía Sở Lăng Xuyên, nhìn mắt anh cũng biết anh đang cười, trong lòng cô đang gào khóc, lại mất mặt rồi, hu hu.

Sở Lăng Xuyên nghiêm mặt, nhưng lại cố nhịn cười muốn nổ ruột, đứng dậy đi tới cạnh Tố Tố, nắm lấy cánh tay cô đi vào nhà vệ sinh.

Tố Tố cảm thấy mặt mũi đều ném hết, không khác gì con đà điểu, vùi mặt vào ngực Sở Lăng Xuyên, mặc kệ anh đẩy thế nào cũng không chịu ra, một tay vội vội vàng vàng gỡ hết râu ria xuống.

Mới vừa gỡ xong, cằm lại bị Sở Lăng Xuyên nắm lấy, khiến cô phải ngẩng đầu lên, lột mắt kính của cô ra, vứt luôn cả mũ, mái tóc đen trong nháy mắt xõa xuống, cô ngường ngùng đỏ bừng cả mặt, đôi mắt thẹn thùng nhấp nháy nhìn anh.

Một tay Sở Lăng Xuyên nâng eo, tay kia ôm lấy lưng cô, cúi đầu hôn lên môi Tố Tố, nhẹ nhàng ngậm bờ môi mềm mại của cô vào trong miệng, mút mút gặm cắn. Cô không nhịn được hé miệng nghênh đón nụ hôn ngọt ngào này.

Sau một trận hôn triền miên, anh lưu luyến buông môi cô ra, rồi lại hôn chóp mũi, khuôn mặt cô, nở nụ cười, Tố Tố thẹn thùng, lúng túng không biết nên khóc hay cười, cuối cùng vẫn là cười, mặc dù hơi khó coi.

Sở Lăng Xuyên mở vòi nước, giúp Tố Tố rửa mặt, lớp trang điểm khiến cô không khác gì một nam nhi thật dễ dàng rửa sạch, khuôn mặt nhỏ nhắn khôi phục dáng vẻ vốn có của nó.

Bàn tay thô ráp cẩn thận giúp cô lau những giọt nước trên mặt, Tố Tố yên lặng nhìn anh, tận hưởng khoảnh khắc được anh chăm sóc tỉ mỉ, từng chút từng chút khiến cô cảm thấy ấm áp.

Lau mặt sạch sẽ cho cô, Sở Lăng Xuyên đưa Tố Tố ra ngoài thì thấy phòng vắng tanh, Tiểu Nhiên và Hàm Hàm đã sớm chuồn đi rồi, nhìn bàn ăn bừa bộn, Tố Tố khóc không ra nước mắt, chỉ có mình cô bị mất mặt. Cô mặc quần áo đàn ông, nhưng mặt là phụ nữ, như vậy về nhà kiểu gì? Làm sao dám gặp người nhà đây? Hai cô nàng này cứ như vậy mà đi thật là quá đáng mà.

Sở Lăng Xuyên nhìn Tố Tố, “Còn muốn ăn không?”

“Ăn!”

Ăn trưa xong Tố Tố mới theo Sở Lăng Xuyên về quân khu, lúc ăn cơm, Sở Lăng Xuyên đã gọi điện bảo người chuẩn bị một phòng nên hai người tới thẳng khu dành cho người thân.

Lần này Tố Tố rất an phận, nhưng cách ăn mặc của cô thật không biết che dấu kiểu gì, may mà trời lạnh, tất cả mọi người đều ở trong phòng, không ai ra ngoài, nếu không cô thật không biết chui vào đâu. Nhưng cô đâu có biết Sở Lăng Xuyên đã sớm ra lệnh, thanh tràng. (ý nói không cho ai ra ngoài)

Sau khi vào phòng, Tố Tố còn chưa kịp ngồi đã có người gõ cửa, Sở Lăng Xuyên ra mở, Tố Tố vội chạy vào phòng vệ sinh ẩn nấp, khi cô ló ra ngó dáo dác, chỉ thấy Sở Lăng Xuyên nhét cho cô một bộ quần áo nữ, “Thay.”

Chắc là mượn người thân của vị kia, Tố Tố vội đi thay quần áo, ôm một đống đồ đóng giả đàn ông, cụp đuôi đi ra, không dám nhìn anh, không phải vì không dám mà là quá mất mặt không nhìn nổi.

Sở Lăng Xuyên đứng trước mặt Tố Tố, nghiêm túc hỏi: “Sao lại ăn mặc như vậy đến đây?”

“Không phải vì sợ anh không chịu gặp em sao, cho nên mới phải dùng hạ sách này. Ai bảo anh dễ giận như vậy, không muốn gặp em.” Tố Tố yểu ớt nhỏ giọng muỗi nói xong, Sở Lăng Xuyên lại hỏi: “Anh như vậy là không muốn gặp em hả? Giải thích cho rõ ràng, là anh đang bận.”

“Anh trong cảm nhận của em lại nhỏ nhen như vậy sao?”

“Được rồi, là anh nhỏ mọn.” Trước kia Sở Lăng Xuyên bận đến nỗi không có thời gian gọi điện thoại hoặc bặt vô âm tín là chuyện thường xảy ra, nghĩ cũng phải, Sở Lăng Xuyên đâu có dễ giận như vậy, là tại cô đa nghi thôi. Lần này có lẽ là vì cô phạm tội lớn nên có tật giật mình, mới cảm thấy anh cố ý không chịu gặp cô.

Sở Lăng Xuyên véo mặt cô hỏi: “Hôm nay chơi vậy vui không?”

“Không vui, chẳng vui tẹo nào.”

Sở Lăng Xuyên nhíu mày nói: “Sao anh lại thấy rất thú vị nhỉ, anh thấy nếu không phải Hàm Hàm và Tiểu Nhiên nhắc nhở thì em đã uống luôn chòm râu kia vào bụng rồi cũng nên.”

“Em đã xấu hổ lắm rồi, anh còn cười em?” Tố Tố nói xong đem đống đồ trong tay vứt lên giường, ngồi xuống, nghĩ thầm, nhìn bộ dạng anh như vậy chắc là không phải tức giận đâu.

Đang nói chuyện lại có người bên ngoài báo cáo, nói trong quân có chuyện, gọi anh đến, Sở Lăng Xuyên quay sang nói với Tố Tố: “Em ở đây nghỉ ngơi một lúc, lát anh về tính số với em sau.”

Sở Lăng Xuyên nói một lát mà mãi đến tối mới về, trong khi đó, Tố Tố gọi người sai vặt, ngủ một giấc no nê mới dậy đi rửa mặt, chờ anh mang đồ ăn về.

Hai người không nói gì nhiều, yên lặng ăn cơm, ăn xong lại có người tới tám chuyện một lát, sau đó Tố Tố mới đi rửa mặt, nhìn đồng hồ đã hơn tám giờ.

Cô chui vào chăn, Sở Lăng Xuyên mới đi rửa mặt. Tố Tố cuộn tròn trong chăn, ngồi tựa vào đầu giường, thỉnh thoảng lại liếc về phía cửa phòng vệ sinh, đang nhìn chăm chú thì cửa mở, Sở Lăng Xuyên bước ra.

Tố Tố khiếp đảm nhìn chằm chằm Sở Lăng Xuyên, ngũ quan sắc sảo giờ phút này càng thêm hung hiểm, cặp mắt thâm thúy sâu không thấy đáy, nhìn không thấu bây giờ anh đang nghĩ gì nữa.

“Nhìn cái gì?” Sở Lăng Xuyên nói xong ngồi lên giường, ngâm chân, xoay bóng lưng rộng rãi về phía cô, Tố Tố đánh liều ôm lấy anh từ phía sau, mặt dính vào lưng anh. “An Nhược Tố, em đừng nghĩ mỗi lần phạm sai lầm thì lại làm nũng lấy lòng là xong chuyện, lần này không dùng được đâu!”

Giờ phút này Tố Tố cảm thấy rất sợ, chuyện như vậy xảy ra mà anh không nổi giận mới là đáng sợ, cô rụt cổ một cái, ngồi ngay ngắn không dám động đậy.

Anh ngâm chân xong thì đi đổ nước, một lúc lâu sau mới thấy đi ra, đứng bên giường, mặt âm u quan sát Tố Tố từ trên xuống dưới, làm gì mà cúi gằm mặt giống như phạm tội tày trời như này.

Hôm đó vội đi, không giáo huấn cô nhóc này đàng hoàng, hôm nay phải dạy dỗ một trận nên thân mới được. Thật là càng ngày càng to gan, Sở Lăng Xuyên cố gắng mặt mày sưng sỉa nói: “An Nhược Tố, em nói đi, dạy mãi mà không bỏ được tật xấu là thế nào? Hả? Công lực nói dối đúng là ngày càng thâm hậu, còn có thể đóng kịch? Em không đi làm diễn viên quả là uổng phí tài năng đấy!”

“Em…” Tố Tố ngẩng đầu nhìn Sở Lăng Xuyên mặt mày xanh mét, muốn giải thích nhưng nhìn sắc mặt kia, một chút dũng khí đi giải thích cũng không có, “Em biết sai rồi.”

“Biết sai rồi?” Sở Lăng Xuyên cau mày, rất không vui nói: “Lần nào cũng nói biết sai rồi, có lần nào em sửa sai chưa? Rõ ràng biết là sai mà còn cố phạm phải! Hôm nay em nghiêm túc tự kiểm điểm cho anh.”

“Em kiểm điểm, nghiêm túc tự kiểm điểm, chắc chắn!” Tố Tố đáp một tiếng liền bị Sở Lăng Xuyên tóm gáy, nghiêm nghị cảnh cáo: “Viết bản kiểm điểm sâu sắc hai nghìn chữ, làm không xong thì không được phép ngủ!”

Sở Lăng Xuyên đã nổi cơn thịnh nộ thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng, cô có lỗi, phải chịu phạt, chờ Sở Lăng Xuyên lấy giấy bút, cô ngoan ngoãn xuống giường ngồi vào bàn viết bản kiểm điểm.

Một lúc lâu sau, Sở Lăng Xuyên hơi mất kiên nhẫn, nhưng Tố Tố còn chưa viết xong, xem ra thái độ rất thành khẩn, nghiêm túc, Sở Lăng Xuyên mở ti vi xem, cố ý làm thinh.

Cuối cùng Tố Tố cũng viết xong, xoay người đi đến bên cạnh anh, mặt cười lấy lòng, hai tay dâng bản kiểm điểm lên, “Em viết xong rồi, rất nghiêm túc nhận lỗi.”

Sở Lăng Xuyên nhận lấy, vừa nhìn mặt xạm lại, chỉ thấy trên đó viết: “Đồng chí thủ trưởng, tôi đã hiểu rõ hành vi sai trái của mình một cách sâu sắc, ngày đó không nên nói dối đồng chí, lại còn diễn trò. Tôi phụ sự che chở và thương yêu của thủ trưởng, còn làm thủ trưởng thương tâm, tôi cảm thấy vô cùng đau lòng và tự trách, tôi xin thề, lần sau tuyệt đối không tái phạm, xin thủ trưởng yên tâm!”

Chỉ có mấy câu mà lặp đi lặp lại viết đầy hai tờ, như vậy là đủ hai nghìn chữ? Muốn ăn đòn sao, mặt Sở Lăng Xuyên đen kịt, tức phát run: “An Nhược Tố, em lừa gạt anh như này hả?”

Tố Tố từ từ lựa lời nói: “Lỗi to lõi nhỏ gì em đều viết cả, sao chép nhiều lần như vậy mới càng khắc sâu, cho nên bây giờ lỗi lầm phạm phải em đều ghi tạc trong lòng.”

“Viết lại.”

Sở Lăng Xuyên hạ lệnh, bác bỏ bản kiểm điểm mà Tố Tố cực khổ viết, anh còn đích thân giám sát cô viết lại, Tố Tố ngồi, anh đứng, cô viết, anh giám sát.

“Đến một bản kiểm điểm cũng không viết được thì làm cô giáo kiểu gì?!” Sở Lăng Xuyên đưa tay vỗ bang bang lên mặt bàn, Tố Tố không nhịn được giải thích: “Trước kia em rất chính trực, rất ưu tú. Lại nói, ở đó có người động một chút là bắt viết bản kiểm điểm.”

Sở Lăng Xuyên nheo mắt uy hiếp: “An Nhược Tố, em thấy hai nghìn chữ rất ít phải không?”

“Không có, không có. Em sẽ viết.” Tố Tố lại cầm bút, tìm giấy viết, mới vừa viết một chữ đồng chí thủ trưởng, Sở Lăng Xuyên đã nổi giận, “Lại đồng chí thủ trưởng cái gì? An Nhược Tố, gọi cũng gọi sai, đây mà bảo là đã khắc sâu hả? Đổi!”

“Hả? Vậy viết gì đây, Sở Lăng Xuyên, Tiểu Lăng Xuyên?” Tố Tố nghĩ thầm, viết bản kiểm điểm, chuyện nghiêm túc như vậy thì câu văn đương nhiên phải chính sự một chút, nghiêm túc một chút, có gì mà không đúng nhỉ?

Sở Lăng Xuyên ngồi bên cạnh bàn, khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn Tố Tố đang rối rắm, nghiêm túc nói: “Anh dạy em. Thật chưa từng thấy ai đần như em.”

“Được được, anh đọc đi, em viết.” Tố Tố mừng thầm, anh dạy, vậy chắc chắn sẽ viết xong rất nhanh, cầm lấy bút, chuẩn bị xong thì nghe Sở Lăng Xuyên nói: “Ông xã yêu dấu.”

“Có gì không đúng sao? Anh không phải chồng em à?”

“À, dạ vâng, đúng đúng.” Tố Tố vội vàng viết một mạch: “Ông xã yêu dấu.” Ặc, da thịt tê dại luôn rồi, đây là lần đầu tiên cô xưng hô với anh như vậy.”

Viết xong câu đó, dưới sự chỉ điểm của Sở Lăng Xuyên, Tố Tố chăm chú viết bản kiểm điểm của mình, viết khoảng một giờ, nhưng thực ra viết không nhiều, chủ yếu là do hai người tranh luận không ngừng, anh vừa dạy vừa quát đến một tiếng đồng hồ, còn cô viết hoa cả mắt.

Tổng cộng có năm lỗi, có cái cô tự viết, có cái là bị anh ép viết, cộng thêm anh cắt ngang, tranh luận, làm chuyện xấu, bây giờ cũng không biết mình viết cái gì. Cứ tưởng như vậy là xong, không ngờ Sở Lăng Xuyên túm cô lên, đặt mông ngồi xuống cái bàn cô vừa kê để viết, bắt chéo chân, cặp mắt thâm thúy liếc cô, “Đọc!”

“Hả?” Tố Tố trợn tròn mắt, lại bị ánh mắt sắc bén của anh dọa cho cụp đuôi, vội đọc lên, nhưng danh xưng sến súa kia đọc mãi không xong, “An Nhược Tố, em bị cà lăm từ khi nào vậy? Đọc lại.”

Tố Tố thầm oán thán, Sở Lăng Xuyên, anh cầm lông gà mà tưởng lệnh tiễn hả, nắm được thóp người ta thì níu lấy không tha, làm mưa làm gió, đọc thì đọc, một ngày nào đó anh sẽ rơi vào tay em.

*cầm lông gà mà tưởng lệnh tiễn (Thành ngữ): đại khái tên lệnh khi xưa đều có gắn lông gà phía đuôi. Thực ra lông gà chẳng có phân lượng gì, quan trọng là cái lệnh tiễn kia. Cả câu ý nói Sở Lăng Xuyên chỉ dựa vào cái lỗi bé tí của cô mà cho là lỗi tày trời, bắt bẻ này nọ*

“An Nhược Tố, em yên tâm, anh sẽ không dễ dàng rơi vào tay em đâu.”

Hả? Anh còn biết Độc Tâm Thuật (thuật đọc thấu suy nghĩ của người khác) sao? Quá đáng sợ, không, không đúng, anh là con giun trong bụng cô, hu hu, nghĩ như vậy liền vội vàng đọc, “Ông xã yêu dấu, em phạm những lỗi sau: Một, không nên nói láo với ông xã, không nên bị uất ức mà len lén khóc thút thít trong nhà vệ sinh một mình, mà nên kịp thời gọi điện mách ông xã, từ đó mới có được sự an ủi và tha thừ của chồng.

Hai, không nên tiếp tục giấu giếm chân tướng sự việc sau khi thấy ông xã về, khiến ông xã lo lắng, sốt ruột, lại còn ngụy tạo một loạt lời nói dối lừa ông xã, mà là nên nói rõ đầu đuôi ngọn ngành cho ông xã.

Ba, thân là bà xã, không nên thân tại Tào doanh, càng không nên chìm đắm trong quá khứ, mà phải ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước đi về phía trước, nghênh đón tương lai. Hơn nữa nên quý trọng ông xã đẹp trai, uy vũ, rất đàn ông, dịu dàng, chu đáo trước mắt, cho anh thân...Lại cho anh trái tim.”

*thân tại Tào doanh: thời Tam quốc, Quan công bị Tào Tháo giam lỏng, muốn ông đầu quân cho mình, nhưng Quan công chỉ một lòng hướng về Lưu Bị.*

Tố Tố đọc tới đó, tai nóng ran, giọng cũng nhỏ dần, lúc viết điều này cô đã phản đối ròi, nhưng phản đối vô hiệu, cuối cùng đành phải viết, lúc viết thì thấy không sao, đáng tiếc lúc đọc lên cứ cảm thấy là lạ thế nào?

Len lén liếc anh một cái, chỉ thấy anh đang bình tĩnh nghe, ánh mắt bởi vì cô dừng lại mà hơi chấn động, tỏ vẻ không vui, trong lòng cô oán thầm mấy câu tên quân phiệt này, vội tiếp tục đọc.

“Bốn, thân là vợ chồng thân thiết, không nên đau lòng vì người đàn ông khác, bởi vì, như vậy sẽ khiến ông xã nổi máu ghen, sẽ tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, cho nên, vì để làm yên lòng ông xã đang chịu sự bi thương, em quyết định đêm nay sẽ hiến thân...Hả, đây là em viết sao, không đúng, Sở Lăng Xuyên, em viết thêm cái này lúc nào…”

“Ít nói nhảm đi, đọc tiếp.” Sở Lăng Xuyên nghiêm nghị cắt ngang Tố Tố, cô chỉ đành đỏ mặt không tình nguyện đọc tiếp, “Năm, tục ngữ nói, bệnh đến như núi sập, bệnh đi như kéo tơ. Yêu một người có lúc giống như ngã bệnh, lúc yêu thì như dời núi lấp biển, lúc không yêu lại dùng dằng chia tay.

*Bệnh đến như núi sập, bênh đi như kéo tơ (tục ngữ): ý nói bệnh đến nhanh như núi sập, mà lại bị nặng, muốn khỏi bệnh thì phải chữa rất lâu.*

Em muốn buông bỏ phần tình yêu kia, cần một quá trình lâu dài, mà trong quá trình đó, ông xã sẽ độ lượng bao dung em, cho em thời gian, kiên nhẫn chờ em.

Nhưng để được như vậy, trái tim ông xã chắc chắn không được chịu sự hành hạ và ngược đãi nào, cho nên, em phải chú ý che chở trái tim ông xã mọi lúc mọi nơi, ngày ngày nghĩ hết đủ mọi cách, nói những lời ngọt ngào có cánh để chữa vết thương lòng cho ông xã, hơn nữa phải thường xuyên nghĩ đến cho ông xã thân...Ặc, cũng phải cho ông xã trái tim.”

Đọc xong rồi, mặt Tố Tố đỏ như Quan công, lúc viết điều này đều có cả ý tứ của hai người, nhưng lại thấy có gì đó sai sai, cái này giống bản kiểm điểm chỗ nào, giống thư tỏ tình thì có, lại còn là một bức thư tỏ tình hết sức buồn nôn.

Cô cau mày nhìn anh, thế nhưng anh lại giật lấy tờ kiểm điểm trong tay cô. Cô đứng dậy, xị mặt nói: “Sở Lăng Xuyên, anh định làm cái gì hả? Có định cho em ngủ không?” Sở Lăng Xuyên liếc Tố Tố một cái, không nói cho người ta kinh ngạc đến chết thì không thôi: “Anh chờ em chủ động hiến thân.” Tố Tố mặt đỏ đến tận mang tai!