Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 61-1: Vợ chồng gặp lại như người dưng (1)




Editor: Uyên Xưn & Thanh Trúc -

Tố Tố rất đau lòng, rất bi quan, bở vì cô đã mất đi Tiểu Xuyên Xuyên, niềm hi duy nhất của cô. Cô oán giận, bởi vì Sở lăng Xuyên không hề liên lạc với cô, anh bặt vô âm tín, đã thế lại còn trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi.

Anh đi đến đâu để lại hoa đào đến đó. Chờ anh trở về, xem cô có đem thù mới nợ cũ tính toán rõ ràng một lượt với anh không. Sự sa sút và bi thương của Tố Tố khiến An Quốc Đống và Lý Nguyệt Hương đều rất để tâm, lo lắng, kể từ khi đứa bé mất đi, Tố Tố không còn khóc, hai vợ chồng sợ Tố Tố mắc sai lầm, mười ngày trước, Tố Tố vốn dĩ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe nhưng lại chạy ra ngoài một lần, đến khi trở về, tâm trạng lại sa sút hơn một chút, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hai người hỏi đều không nói.

Cuối cùng An Quốc Đống và Lý Nguyệt Hương thương lượng vào dịp Quốc Khánh nghỉ dài ngày, thân thể Tố Tố cũng khôi phục sẽ mang Tố Tố ra ngoài giải sầu, hi vọng Tố Tố vui vẻ hơn một chút.

Tố Tố không nghĩ sẽ đi du lịch, hiện tại cô không hề có tâm tình, nhưng cha mẹ đều đã sắp xếp hết rồi nên đành ngoan ngoãn đi theo, giải sầu cũng tốt, cô  luôn đắm chìm trong bi thương sẽ đánh mất đi mục tiêu cuộc sống.

Đên thành phố, ngày đầu tiên đi thăm quan, sáng sớm ba người đi ra ngoài, đi một chút lại nghỉ một chút, đi qua một số địa điểm, sắc trời tối dần, cả nhà cùng nhau đi ăn tối gần khách sạn, đi bộ mười phút là đến.

Đi chơi cả một ngày, An Quốc Đống và Lý Nguyệt Hương muốn đi suối nước nóng để thư giãn nhưng Tố Tố không đi, cô chỉ muốn về khách sạn nghỉ ngơi.

Khi đi ngang qua quán rượu, cô nhìn thấy bóng người mặc quân trang màu xanh lục thoáng qua, trong lòng hoảng hốt, ngay sau đó khôi phục lại bình tĩnh. Bởi vì người đó đi đến cười với một cô gái, sau đó hai người sóng vai rời đi.

Không phải anh! Trong phút chốc cô lại xuất hiện ảo giác, nhìn thấy màu xanh ấy lại nhớ đến anh, hy vọng đó là anh nhưng lại không phải, tâm trí cô bây giờ chỉ toàn hình bóng của anh.

Thật ra thì cô có chút nhớ anh, nhưng lại không muốn gặp anh, thậm chí có chút giận anh, hận anh. Cô nhìn theo bóng dáng màu xanh lá cây và cô gái kia làm Tố Tố nhớ đến hình ảnh mười ngày trước.

Mười ngày trước, thân thể cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, trong lòng chịu cú sốc lớn vì mới mất đi tiểu Xuyên. Mỗi ngày trôi qua đối với cô như địa ngục, trong lòng có khó chịu đến mấy cũng không dám khóc trước mặt cha mẹ, cô sợ cha mẹ mình lo lắng, không muốn chỉ vì cô khiến cho không khí trong nhà bị ảm đạm đi.

Cho nên cô vẫn cố gắng kìm nén, nhưng sâu trong lòng vẫn khổ sở không cách nào kiềm chế, mỗi khi nghĩ về bảo bảo, mỗi khi đau lòng cô lại nhớ nhung anh, chỉ muốn có một bờ vai để dựa vào.

Nhưng anh không có ở đây, cũng không thể liên lạc được, nếu như có thể liên lạc được cô cũng không thể nói cho anh để khiến anh lo lắng. Giống như mẹ cô đã nói, anh có công việc, có nhiệm vụ riêng, không thể trở về bên cạnh cô.

Cô không dám tưởng tượng nếu anh trở về biết được chuyện này thì sẽ khổ sở đến mức nào, thậm chí là thất vọng, cô không dám đối diện với anh khi gặp lại. Cô hận anh vì lúc cô cần anh nhất thì anh không có ở đây. Cô biết rõ là mình cố tình gây sự với Sở Lăng Xuyên, biết rõ anh không về được, anh không cách nào ở bên cô, nghĩ như vậy cô lại không cách nào hận anh nữa.

Cô hy vọng đợt diễn tập này thuận lợi, có thể sớm ngày gặp được anh. Qua chuyện ngày hôm nay, cô cố gắng xóa đi hình ảnh của anh trong đầu, cố gắng không nhớ nhung về anh, không mong ngóng anh nữa. Nhưng cô càng cố gắng đè nén thì lại càng muốn gặp anh. 

Nhưng hiện giờ cô không biết anh ở đâu, muốn nghe giọng nói của anh nhưng điện thoại không liên lạc được. Khi cô đang rối rắm thì tiểu Lưu, cấp dưới của anh gọi điện đến lén nói cho cô biết Sở Lăng Xuyên ngã bệnh, đang nằm viện quân khu.

Sở Lăng Xuyên không cho cô biết mình bị bệnh, khẳng định nếu anh khỏi sẽ lập tức quay lại làm việc. Lúc cô nghe tin tức rất nóng nảy, cũng không nói cho cha mẹ, gọi cho Mạc Tiểu Nhiên lái xe chở đi, đưa cô đến bệnh viện thăm Sở Lăng Xuyên.

Thật ra khi đi trên đường cô đã hối hận, anh ngã bệnh, lại đang có nhiệm vụ, nếu anh thấy cô lại phát hiện mất đứa bé thì sẽ không thể yên tâm điều trị.

Nhưng nếu đã đi rồi thì sẽ không quay trở lại nữa, cô sẽ đến thăm anh, dù chỉ nhìn từ xa thôi cũng được. Như thế cô có thể khắc chế được chính mình, cô sẽ nhìn anh một cái rồi rời đi. Nếu như anh nhìn thấy, cô sẽ nhào vào lòng anh khóc một trận thỏa thích, nói hết những đau đớn trong lòng bấy lâu nay, nói cho anh biết con của chúng ta không còn, tiểu Xuyên Xuyên đã không còn rồi.

Nhưng khi cô đứng ngoài cửa phòng bệnh lại thấy anh và một người phụ nữ mặc đồ quân nhân đang ôm nhau, cười nói hết sức thân mật, cô nghe anh gọi cô ta là Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng, cô nhớ hình như là Tiểu Hồng mà anh gọi trong giấc mơ. Đó chính là người yêu cũ của anh, ngay cả trong mơ cũng gọi tên cô ta, rốt cuộc anh yêu cô ta sâu bao nhiêu? Cô rất đau lòng, nhưng cũng rất tức giận, vốn muốn tìm kiếm sự an ủi và động viên nơi anh, không ngờ lại thấy một màn như vậy, khiến cô càng tức giận, đau xót hơn.

Cô vì mất đi đứa nhỏ mà đau lòng khổ sở, vì anh bị bệnh mà lo lắng, thế mà anh lại ở đây trái ôm phải ấp. Mặc kệ giữa bọn họ là quan hệ chiến hữu đơn thuần hay quan hệ gì đi chăng nữa, nói chung cô không thể khống chế bản thân mình khi nhìn thấy cảnh tượng đó, bèn kéo Tiểu Nhiên bỏ đi.//d/d/lqđ)

Có lẽ tâm trạng cô đang rất kém nên không khỏi suy nghĩ, nếu anh đang ở đây thì có thể dùng điện thoại, tại sao không gọi cho cô dù chỉ một cuộc, vào lúc cô khó khăn nhất, dù chỉ nghe giọng của anh thôi cũng cảm thấy được an ủi. Nhưng không hề, nếu không phải Tiểu Lưu âm thầm tạo cơ hội cho bọn họ gặp mặt, gọi điện nói cho cô biết, Sở Lăng Xuyên đang nằm viện thì bây giờ cô thật sự không biết gì, Sở Lăng Xuyên đang làm gì, ở cùng với ai.

Nghĩ tới cảnh tượng Sở Lăng Xuyên và cái cô Tiểu Hồng kia ở bên nhau như vậy, tâm tình cô xuống dốc không phanh, như người mất hồn, mãi đến khi cha mẹ gọi lại cô mới giật mình theo họ về khách sạn.

Cha mẹ cô mang theo ít đồ đi suối nước nóng, họ bảo gì cô đều không muốn làm, tinh thần sa sút khiến cha mẹ cô khó hiểu, Lý Nguyệt Hương và An Quốc Đống cũng không miễn cưỡng, để cô ở lại khách sạn nghỉ ngơi, sau đó hai vợ chồng rời đi.

Đầu tiên Tố Tố nằm vật xuống giường, sau đó tìm điện thoại trong túi xách. Bởi vì điện thoại An Quốc Đống luôn có người tìm nên ảnh hưởng tâm tình của hai mẹ con cô, cho nên Tố Tố và Lý Nguyệt Hương bảo ông cất điện thoại rồi mới đi chơi, không ai mang điện thoại theo.

Tố Tố lấy điện thoại An Quốc Đống ra đầu tiên, cô kinh ngạc, mười cuộc gọi nhỡ!

Cô lấy tiếp điện thoại mẹ ra nhìn, cũng mười cuộc.

Cuối cùng là điện thoại của mình, cả trăm cuộc gọi nhỡ!

Cô mở ra xem, có Hàm Hàm, có Tiểu Nhiên, còn có Sở Lăng Xuyên gọi đến, cô ngây ngẩn cả người, là anh, mặc dù mười ngày trước đã gặp nhưng cảm giác giống như cả thế kỉ không có tin tức. Thấy dãy số điện thoại của anh, tâm tình cô có chút kích động muốn khóc.

Anh trở lại chưa, có phải cha mẹ anh đã nói cho anh biết chuyện tiểu Xuyên Xuyên không còn không? Anh có trách cô không, trách cô không chăm sóc tốt cho tiểu Xuyên Xuyên? Bởi vì chính cô cũng tự trách mình không bảo vệ tốt cho bảo bảo.

Khi cô đang đắm chìm trong suy nghĩ tiếng gõ cửa thì truyền đến cắt đứt. Cô vội vàng xoa mắt mình, điều chỉnh cảm xúc rồi xuống giường đi mở cửa.

Tố Tố cho rằng cha mẹ trở lại để lấy ít đồ, nhưng thời khắc mở cửa  nhìn thấy người đàn ông đứng đó khiến cô ngây ngẩn cả người. Bóng dáng cao lớn, quân trang thẳng tắp, gương mặt cương nghị anh tuấn, anh, Sở Lăng Xuyên, ở thời điểm bất ngờ cô không kịp đề phòng cứ như vậy xuất hiện, anh giống như từ trên trời rơi xuống.

Cô ngây ngốc, ngơ ngác nhìn anh, tim phút chốc như ngừng đập, rồi sau đó nhảy lên kịch liệt, cơ thể cứng đờ đứng đó, hoàn toàn mất đi phản ứng.

Lúc anh đi, tiểu Xuyên vẫn còn, chờ anh về, anh và Tố Tố có bao yêu thương và hy vọng. Nhưng bảo bảo cứ thế rời đi mà anh không hề hay biết.

Tầm mắt anh rơi trên mặt Tố Tố lần nữa, cô gầy gò, đôi mắt sáng thông minh ngày xưa không còn nữa mà chỉ là ảm đạm. Tim anh đau đớn, không nhịn được tiến lên một bước duỗi cánh tay ôm thân thể gầy yếu của cô vào lòng.

Cho đến bây giờ Tố Tố mới tin được là người đàn ông đang ôm cô là chân thật, hai cánh tay anh siết chặt, cằm tựa trên đỉnh đỉnh đầu cô, thơm lên mái tóc của cô như biểu thị sự an ủi và yêu thương, giống như  đang nói: “Bảo bối, thật xin lỗi, anh về trễ!”

Bờ vai ấp áp, rộng lơn, vững chãi làm cô tham luyến, khát vọng, nhớ nhung rồi lại chán ghét, trong đầu cô lại nghĩ về chuyện xảy ra mười ngày trước, cô đau lòng, tức giận, cầm hai tay đẩy anh ra sau.

Hành động của Tố Tố khiến Sở Lăng Xuyên sửng sốt, anh khẽ cau mày nhìn cô, đi vào trong phòng đóng cửa lại, anh đưa tay ôm cô lần nữa thì cô xoay người đi vào trong.

Hành động của cô giống như không hề muốn gặp lại anh, đối với anh không hề hoan nghênh, khổ sở trong lòng anh lập tức biến thành lửa giận, nhưng anh cố gắng đè nén, đi đến trước mặt cô nắm hai bả vai nói: “Em sao vậy?”(diễn đàn...le.quy.don)

Tố Tố không nói lời nào, cắn môi, cô biết nếu cô mà nói nhất định sẽ không kiềm chế được mà khóc lên. Cô cũng từng ảo tưởng rằng sẽ được khóc trong ngực anh một cách sảng khoái nhưng bây giờ ý định đó đã không còn nữa, lồng ngực của anh đã dành để ôm một người con gái khác rồi.