Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 57-5: Anh tuyệt đối không hai lòng (5)




Tố Tố rời giường thu dọn đồ đạc, Sở Lăng Xuyên cũng giúp cô một tay, ở đây...nhiều ngày như vậy, dù gì cô cũng lưu lại chút dấu vết nho nhỏ ở phòng, hiện giờ cô phải cầm về từng thứ một.

Thật có chút không nỡ.

Đồ đạc của cô đều cất vào va li. Toàn bộ đều đễ chuẩn bị xong xuôi, có thể rời đi.

Sở Lăng Xuyên kéo hành lý, Tố Tố đi theo sau, chào tạm biết với mấy người nhà tốt bụng rồi mới xuống tầng.

Xe đỗ dưới tầng, có vài chị em tới tiễn cô. Tố Tố nói lời tạm biệt với mọi người, lúc này mới cùng Sở Lăng Xuyên trước sau lên xe, anh thuần thục khởi động xe, đổi hướng, chạy về phía cửa khu người nhà.

Đi về thị trấn cũng đã tầm hơn năm giờ chiều, Sở Lăng Xuyên trực tiếp đưa Tố Tố đền nhà cha mẹ An bên kia, mẹ An đã trờ về từ nhà ngoại được vài ngày, đúng lúc hai mẹ con cũng có bạn.

Thực ra Sở Lăng Xuyên muốn để Tố Tố ở lại chỗ cha mẹ mình nhưng nghĩ đến quan hệ của Tố Tố với mẹ mình, vẫn bỏ qua thôi.

Đến khu nhỏ, Tố đi trước, Sở Lăng Xuyên kéo hàng lý đi phía sau. Lên tầng, vào nhà liền phát hiện ra mọi người không ở nhà, An Quốc Đống còn chưa tan giờ, mà Lý Nguyệt Hương có lẽ đã mang Soái Ca ra ngoài tản bộ rồi.

Sở Lăng Xuyên cất dọn đồ đạc giúp Tố Tố, quay đầu nhìn Tố Tố, cô đang chớp chớp mắt nhìn anh, anh cong môi nở nụ cười bế cô lên: "Bảo bối, ở nhà dưỡng thai thật tốt, chờ anh xong việc liền trờ về thăm em cùng Tiểu Xuyên nhỏ."

Tố Tố cười cười, vươn tay kéo tóc ngắn của anh, giọng điệu có vẻ dịu dàng: "Ừ, yên tâm, em ở nhà có cha mẹ lo, em cùng Tiểu Xuyên nhỏ nhất định sẽ mạnh khỏe, em chắc chắn sẽ vô cùng trắng trẻo mập mạp. Anh không cần vì em phân tâm, làm tốt chuyện của anh, anh phải đồng ý với em, bảo vệ được vốn liếng thân thể, biết chưa?"

Sở Lăng Xuyên làm lễ "Vâng! Lãnh đạo."

Sở Lăng Xuyên lần nữa ôm Tố Tố vào lòng, cúi đầu, hôn lên làn môi đỏ mọng của cô, từng chút từng chút, sau đó phải bắt bản thân dừng lại mới xong, "Anh đi đây bảo bối." Nói xong cũng không quay đầu đi luôn, để lại cho Tố Tố một bóng lưng vội vàng rời đi.

Khi Lý Nguyệt Hương và An Quốc Đống trở về thấy Tố Tố thì đều kinh hãi, sau cùng là vui vẻ, mấy ngày liền không thấy con gái, vừa thấy đương nhiên là vui mừng rồi. Nhưng cũng có chút kỳ quái với việc Tố Tố đột nhiên trở về, cho rằng hai người cãi nhau, hỏi mọt chút mới biết được Sở Lăng Xuyên có nhiệm vụ khẩn, có thể mấy ngày liền sẽ không ở doanh trại.

Anh không ở, nếu Tố Tố có gì cần thì chỗ đó cũng bất tiện, mà cũng vì suy xét đến Tố Tố và tiểu Xuyên nhỏ nên liền ở trong nhà. Lý Nguyệt Hương cùng An Quốc Đống cũng cảm thấy cái này rất chu đáo, vì chào mừng con gái bảo bối về nhà nên buổi tối liền sắp xếp một bàn đồ ăn.

Nhà này lại náo nhiệt rồi.

Tố Tố cho tới bây giờ luôn quen giường, nhưng lần trở về này, không biết vì sao dù nằm trên giường nhà mình lại vẫn không ngủ được. Cô nghĩ đến, có lẽ là mấy ngày liền ở cùng Sở Lăng Xuyên, đã hình thành thói quen có anh bên cạnh, trong khoảng thời gian ngắn, anh không ở bên cạnh, cô liền không quen rồi.

Trằn trọc rất lâu mới ngủ, trong mơ, vậy mà cô lại mơ thấy khuôn mặt đẹp trai của anh.

Ngày đầu quả thật không dễ thích ứng với việc Sở Lăng Xuyên không ở bên cạnh, nhưng đến ngày hôm sau cũng đỡ hơn nhiều, khả năng thích ứng của Tố Tố quả thật rất mạnh mẽ đi. Nhưng rốt cuộc vẫn nghĩ đến anh, anh đang làm gì, ở trong rừng hay là nơi hoang vu hẻo lánh, có khi lại đang chấp hành một nhiệm vụ bí mật gì đó?

Nghĩ đến những thứ này lại nhịn không được nhớ lại, đêm hôm đó, anh gọi tên một người là Tiểu Hồng, Tiểu Hồng, rốt cuộc là người nơi nào, chẳng lẽ là người yêu cũ của anh.

A, nghĩ đến những thứ này làm gì chứ?

Mỗi khi nghĩ như vậy, Tố Tố sẽ tự mắng bản thân thật vô vị, ai mà chưa từng có người yêu cũ, dù cho trong lòng anh có tình cảm cũ thì có làm sao, anh có thể rộng lượng bao dung cô, vì sao cô không thể bao dung với anh.

Chẳng qua cô cũng không nghĩ thông, nếu anh có người yêu cũ, vì sao lại lừa cô rằng mình chưa từng yêu ai, chẳng lẽ lừa cô để cô cảm thấy anh vẫn là xử nam(*) sao? Nhưng dường như cũng không có tình tiết nào như vậy đâu?

(*) xử nam: người đàn ông vẫn trong trắng, ý nói chưa từng bị "phá" ấy:<

Này, cô càng nghĩ càng xa quá rồi, rốt cuộc cũng chỉ có thể làm chút chuyện để dời lực chú ý, An Nhược Tố, mày quá không trong sáng rồi, thức tỉnh, thức tỉnh...!

Với tâm trạng như vậy, đảo mắt Tố Tố lại nghênh đón thứ bảy. Cô đã không gặp Sở Lăng Xuyên nhiều ngày rồi, thậm chí đến một cuộc điện thoại cũng không có.

Nhưng vài ngày không có tin tức so với một tháng không có tin tức, xem như gặp sư phụ rồi (*), từng có kinh nghiệm một tháng không liên lạc, hiện giờ cô đã bình tĩnh rất nhiều, nhưng trong lòng vẫn nhớ đến anh.

(*)  gặp sư phụ: phù thuỷ nhỏ gặp phù thuỷ lớn; người có năng lực kém gặp người có năng lực tốt.

Có thể nói quá nhớ anh nên Tố Tố thường đi ra quảng trường một lúc, đôi khi là một mình đi, cũng có lúc đi cùng mẹ, đi bộ cũng như nói chuyện giải sầu. Cô không phải làm việc nên khá nhàn rỗi, cả ngày chỉ ở nhà, việc thích làm nhất chính là suy nghĩ miên man nên ra ngoài đi bộ một chút cũng không tệ.

Sáng thứ Bảy Tố Tố đi thăm cha mẹ chồng, ăn trưa, sau khi nghỉ trưa mới về nhà. Đi trên đường, nhìn những người đạp xe đi tới đi lui mà Tố Tố nhịn không được nhớ đến thời gian Sở Lăng Xuyên dạy cô đi xe đạp.

Nhớ tới những ký ức này, trong lòng cô lại nảy ra ý tưởng đi đến quảng trường, không muốn đi bộ nên liền bắt xe buýt, sau mấy phút đồng hồ liền đến quảng trường, lúc này người khá đông.

Tố Tố đi đến gần đài phun nước, trong đầu hiện lên hình ảnh hai người cùng nhau ngắm đài phun nước, nhưng bây giờ chưa phun nước, phải đợi đến tối mới có, cô nhịn không được cười cười, xoay người đi hướng khác, nơi đi đến là hồ nguyện ước.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ bên đó, không tự chủ được lại nhớ tới anh từng bế cô lên vai, lấy một chiếc giày gõ vào chuông, còn có một cước đá của anh và dáng vẻ túng quẫn khi quần rách nữa.

Ha ha, Tố Tố nhịn không được cười ra tiếng.

Sau ngây ngốc bật cười thì cô cũng tiếp tục đi, bất tri bất giác đã đến vườn hoa bên kia. Nơi này có thể nói là nơi khó quên được nhất, chính là nơi cô cùng xe đạp ngã cắm đầu, may mắn anh đỡ được, nếu không thì chắc bị ngã sấp mặt rồi.

Trời, cô nhất định bị anh bỏ bùa rồi, tại sao trong đầu mọi thứ đều về anh chứ, Tố Tố vươn tay xoa xoa huyệt thái dương, không muốn nghĩ nữa, nhớ lại cũng không thấy được, lại rơi vào thất vọng thôi.

Đúng lúc này điện thoại vang lên, cô móc ra liền thấy là mẹ gọi tới, vội vàng ấn nghe, bên trong liền truyền ra giọng nói có chút lo lắng của mẹ: "Tố Tố à, con ở đâu đấy, tại sao vẫn chưa về nhà, đừng quên con đang mang thai, đừng có chạy loạn mọi nơi chứ."

"Mẹ, con ở quảng trường, cũng chuẩn bị về rồi, mẹ đừng lo lắng, con tự có tính toán mà." Tố Tố cười cười, ở trong mắt mẹ, cô vĩnh viễn chỉ là đứa bé không lớn, dù cho cô cũng sắp làm mẹ rồi.

"Được, về sớm một chút, tối muộn có nhiều thành phần lắm."

"Vâng, con liền trở về." 

Tố Tố nói xong liền cúp mắt, cũng định chuyển hướng về nhà, khi đi đến hồ ước nguyện thì bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, trái tim bỗng chậm một nhịp, vội vàng xoa xoa hai mắt mình.

Đó không phải Sở Lăng Xuyên sao? Không phải cô bị hoa mắt chứ? Tố Tố mở to hai mắt nhìn nhìn, thực sự là anh, tuy đã quay mặt nhưng cô có thể chắc chắn, người đàn ông cao lớn rắn rỏi kia là tiểu Xuyên Xuyên nhà cô.

Nhưng không phải anh có nhiệm vụ sao? Tại sao có thể xuất hiện ở chỗ này chứ, chẳng lẽ nhiệm vụ đã kết thúc, anh lại dùng chiêu cũ không nói cho cô, lặng yên không tiếng động trở về, biết cô ở đây liền đến tìm sao?

Trong lòng Tố Tố tràn ngập vui sướng tưởng tượng, cũng lặng lẽ đi theo anh, định làm anh giật mình, nhưng khi cô vừa bước được vài bước thì liền nhìn thấy một người con gái đi đến chỗ anh.

Bước chân của cô dừng lại, giống như đã mọc rễ mà không thể di chuyển. Thế nhưng cô gái đó lại vô cùng thân thiết ôm cánh tay anh, mà Sở Lăng Xuyên còn vươn tay xoa đầu cô gái kia, nở nụ cười, một nụ cười vô cùng dịu dàng.

Nhìn một đôi vô cùng thân thiết phía trước, trong nháy mắt, Tố Tố chỉ cảm thấy như đất dưới chân mình sụp đổ, không khác gì cảm giác bị người khác dội vào đầu một gáo nước lạnh đến thấu xương, khiến cô từng đợt rét run.

Thì ra, anh không phải chỉ thích cưng chiều xoa đầu một mình cô cô, không chỉ dịu dàng cười với một mình cô, những điều này cô vốn cho rằng chỉ thuộc về một mình cô. Vốn dĩ, khi cô vẫn ngây thơ không biết thì những thứ này đều thuộc về người con gái khác.

Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Tố Tố chỉ cảm thấy trái tim đau đớn từng chút một, giống như có một lực lượng không thể chống trả, rút hết sức lực của cô, đến sức để hít thở cũng không còn.