Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 52-1: Bảo bối, em thực sự có thai rồi sao ? (1)




Tố Tố gào khan nhưng không nói lời nào, Hàm Hàm và Mạc Tiểu Nhiên lại lo lắng, hai người cũng không biết tại sao lại thế này. Mạc Tiểu Nhiên gấp đến độ dậm chân, nói: “An Nhược Tố, cậu đừng gào khan mà không nói lời nào nữa, lại nói cậu có hay không vậy?”

Tố Tố im lặng nhì hai người bạn tốt của mình rồi nói: “Mình phải làm mẹ rồi.”

Hai người Hàm Hàm và Mạc Tiểu Nhiên lại nhảy loạn lên mà vỗ tay chúc mừng rồi lại ôm Tố Tố, Hàm Hàm khó hiểu nói: “Mình nói này, cậu sắp phải làm mẹ mà gào khóc cái gì chứ, có ai như cậu sao? Người khác thì đều vui sướng, kích động, cao hứng vui mừng mà khóc, làm sao mà cậu lại không giống người bình thường như vậy?”

“Một khắc vĩ đại như vậy, kích động như vậy của người bình thường biến mất do mình lại biết (có thai) ở nhà vệ sinh công cộng chứ sao.” “Ôi...” Tố Tố lại bắt đầu gào khan “Ba của đứa bé này cũng không biết đang ở đâu nữa.”

Mạc Tiểu Nhiên vội vàng an ủi “Ừ, ngoan, không được khóc, coi như là cậu biết (có thai) ở nhà cũng phải trong WC, không có gì khác nhau đâu. Hơn nữa không phải có mình cùng Hàm Hàm ở cùng cậu đó sao, có bao nhiêu người xung quanh chứ.”

Không tồi, buổi tối lúc này WC công cộng cũng ko có nhiều người lắm, mấy cô gái với nhau tới giải quyết nỗi buồn đối với phản ứng của Tố Tố cùng chỉ cười cười.

Hàm Hàm cũng nói giúp: “Đúng vậy, đúng vậy, còn về phần cha của đứa nhỏ, nếu hắn không trở về thì cậu liền đi tìm hắn. Hắn là thân bất do kỷ (*), cậu không phải được tự do sao. Chủ Nhật này mình cùng Hàm Hàm sẽ cùng cậu đi qua đó.”

“Oa, hai người các cậu đúng là chị em tốt của mình, quyết định như vậy đi, thứ Bảy sẽ đi nhé.” Tố Tố thay đổi sắc mặt so với thời tiết thay đổi còn nhanh hơn, lập tức liền vui vẻ ra mặt, vươn hai tay sang ngang, mỗi tay khoác lên Hàm Hàm và Mạc Tiểu Nhiên, nói: “Đi thôi, trước đi lấp đầy bụng đã.”

Hàm Hàm và Mạc Tiểu Nhiên nhìn nhau mà không khỏi bật cười, vừa nãy gào khan có lẽ là lúc trước biết sẽ làm mẹ nên đó là một loại phản ứng đặc biệt đi, nói chung cũng là Tố Tố một hồi kích động quá mức thôi.

Vừa rồi bởi vì Tố Tố bị kinh hãi cho nên một bàn đồ ăn cũng không lo ăn được, thế nên sau khi rời khỏi đây ba người liền cùng nhau lại đi ăn cơm, nhưng mà không ăn món cay Tứ Xuyên mà thay đổi nhà hàng khác, lại lần nữa chọn đồ ăn rồi bắt đầu ăn.

Tuy Tố Tố vẫn không có chút khẩu vị nào như cũ nhưng vẫn ép chính mình ăn một chút. Trong lòng cô có quá nhiều cảm xúc, nhiều lắm cho nên không thể nói rõ được. Trước kia khi nghĩ đến bản thân phải làm mẹ thì trong lòng cô có kháng cự nhưng mà khi thật sự có thế nhưng lại cảm thấy kỳ diệu như vậy vui vẻ như thế, đúng, là vui vẻ.

Thậm chí, ngoại trừ rất muốn cho anh biết tin tức quan trọng này thì còn muốn biết anh sẽ có biểu tình gì, phản ứng thế nào, nhưng mà người ta cũng không biết anh ở đâu, một tháng không trở về thế nhưng một lần cũng không gọi điện được cho cô, thật sự vắng vẻ cô rồi, rất quá đáng mà, hừ.

Ăn uống no nê rồi thì Mạc Tiểu Nhiên cùng Hàm Hàm liền đưa Tố Tố trở về chung cư chỗ ba mẹ, cô không kịp nói thì liền đi luôn rồi. Khi Tố Tố về đến nhà thì ba mẹ còn chưa ngủ, hai vợ chồng vẫn đang ngồi trên sô pha xem ti vi ở trong phòng khách.

“Ba mẹ, hai người còn chưa ngủ sao.” Tố Tố nói xong thì vẻ mặt liền vui vẻ chen đến giữa hai người mà ngồi xuống, cố ý thừa nước đục thả câu: “Ba à, mẹ à, con có một chuyện muốn nói cho hai người.”

Ba mẹ liền đồng thời quay đầu lại nhìn cô, Lý Nguyệt Hương cười nhẹ: “Con đứa nhỏ này, khi nào thì lại học được thừa nước đục thả câu với ba mẹ rồi, có chuyện gì thì nói đi. Mẹ cùng ba rửa tai lắng nghe đây.”

Tố Tố xoay người đến bên mẹ mình, vẻ mặt thận trọng nắm bả vai của mẹ mà nói: “Mẹ, trước tiên phải nói rõ là con muốn mẹ hãy giữ vững bình tĩnh, ngàn lần duy trì không cần quá kích động đâu. Con đã mang thai rồi.”

Lý Nguyệt Hương sửng sốt, An Quốc Đống cũng sửng sờ theo, sau chốc lát trầm mặc thì Lý Nguyệt Hương liền sắp kích động lên nhưng Tố Tố lại vội vàng ấn chặt bả vai mẹ mình: “Mẹ, bình tình, bình tĩnh nào, đừng kích động, ngàn vạn lần đừng kích động.”

“Thật sự con đã mang thai rồi sao? Được bao lâu rồi? Khi nào thì con biết được? Vậy mà mẹ lại không nhận ra, đối với con quan tâm quá ít rồi.” Lý Nguyệt Hương kích động nói xong lại nói ở đâu đâu, tự trách chính mình không chú ý được.

Lúc này Tố Tố cũng có chút ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, nắm chặt tay mẹ mình nói: “Con cũng vừa mới biết thôi, cụ thể thì còn chưa có đi bệnh viện kiểm tra, qua ngày 30 có lẽ con sẽ đi.”

An Quốc Đống vui vẻ nở nụ cười “Được, thật sự rất tốt, không lâu sau ba cũng có thể làm ông ngoại rồi.”

Lý Nguyệt Hương cũng cười, bắt đầu bảo Tố Tố những việc mà phụ nữ khi mang thai phải chú ý, sau khi nói rất nhiều thì mới nhớ tới gì đó, hỏi Tố Tố: “Xuyên tử có biết việc này hay không vậy? Tháng này nó không trở lại sao?”

“Con còn chưa gọi điện cho anh ấy, gần đây anh ấy bận rộn quá nên Chủ Nhật sẽ lại nói. Ba mẹ, trước tiên giữ bĩ mật hộ con nhé. Con đi ngủ trước đây, ba mẹ cũng ngủ sớm một chút. Ngủ ngon ạ.” Nói đến Sở Lăng Xuyên thì tâm tình của Tố Tố liền xuống thấp.

Trờ về phòng ngủ, cô ôm di động mà do dự có nên gọi điện thoại cho anh không, nếu như gọi không được thì khẳng định cô sẽ rất thât vọng, nếu gọi được thì anh lại nói bận việc rồi lập tức tắt máy thì lòng của cô khẳng định sẽ liền khóc thôi.

Gọi hay là không gọi? Sau khi do dự thì kết quả là vẫn gọi, đúng như cô đoán được, gọi không được, thôi, cô vẫn nên tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ thôi. Qua một ngày nữa đã là Chủ Nhật rồi, cô muốn hỏi anh một chút nhưng cuối cùng lại không hỏi được. Anh vắng vẻ cô ở nhà là có ý tứ gì chứ?

Thứ Năm mà Tố Tố chờ đợi cùng lo lắng cuối cùng cũng vượt qua được, thứ Sáu cùng là tâm tình giống như vậy trôi qua. Không có điện thoại anh cũng như anh cũng không xuất hiện, vẫn không có tin tức như cũ.

Trong lúc cô vừa vui vẻ vừa buồn bã thì rốt cuộc Tố Tố cũng ngênh đón thứ Bảy. Sáng sớm, Hàm Hàm và Mạc Tiểu Nhiên liền đến đón cô rồi, Lý Nguyệt Hương biết được Tố Tố muốn đi doanh trại thăm Sở Lăng Xuyên thì có chút lo lắng.

Nhưng mà nghĩ lại thì có Mạc Tiểu Nhiên với Hàm Hàm, mà đường đi mới hơn một tiếng thôi nên cũng lại yên lòng, dặn Tiểu Nhiên cẩn thận một chút, lúc này mới để các cô rời đi.

Nhưng mà làm cho Tố Tố cùng Tiểu Nhiên bọn họ không ngờ chính là bọn họ lúc đi thì vui vẻ mà lúc về lại thất vọng, ngay cả cổng chính doanh trại còn chưa tiến vào nữa, bởi vì Sở Lăng Xuyên không có ở đó cho nên coi như là đi vào thì cũng không có ý nghĩa gì cả.

Ba người liền chờ ở bên ngoài, nhưng đợi cho đến giữa trưa cũng không thấy Sở Lăng Xuyên trở về cho nên họ chỉ có thể lên đường về nhà thôi. Hàm Hàm và Mạc Tiểu Nhiên cực kỳ tức giận, nhưng mà nhìn vẻ mặt mất mác kia của Tố Tố nên cũng không dám làm cho cô thêm ấm ức, chỉ an ủi Tố Tố phải hiểu cho Sở Lăng Xuyên.

Đúng, cô phải hiểu cho anh, nhưn mà vẫn khó tránh khỏi thất vọng.

Trở lại thành phố, ba người cùng nhau ăn cơm trưa rồi Tiểu Nhiên lái xe đưa Tố Tố về nhà, xe chạy đến cửa nhưng lại không tiến vào nữa. Tố Tố xuống xe rồi tạm biệt với Hàm Hàm và Mạc Tiểu Nhiên, sau đó thì Tiểu Nhiên liền lái xe đi.

Tố Tố không về nhà ba mẹ, cô sợ ba mẹ sẽ hỏi chuyện thì cô sẽ phải nói rõ mọi chuyện, nếu để cho ba mẹ biết quan hệ giữa hai người dường như có chỗ đông cứng thì mẹ sẽ lo lắng, cho nên trước tiên cô về nhà mình trốn một chút, chờ đến khi giải quyết được vấn đề cùng Sở Lăng Xuyên rồi lại nói tiếp.

Đi thang máy lên tầng, lấy chìa khóa mở cửa rồi ở cửa trước đổi dép, cô thẫn thờ đi vào phòng khách. Lúc cô mới vừa tới gần ghế sô pha thì cửa nhà vệ sinh đột nhiên bị ai đó mở ra, Sở Lăng Xuyên đang mặc một chiếc quần đùi rộng thùng thình bước ra.

Tố Tố trước tiên là kinh hãi sau cuối cùng lại sửng sốt, Sở Lăng Xuyên cùng đứng hình ở chỗ đó, tay cầm khăn lông lay tóc cũng dừng lại. Hai người đều trầm mặc, mắt to trừng mắt nhỏ làm bầu không khí có chút xấu hổ.

Một tháng không thấy giống như trở nên có chút sinh ra khoảng cách xa lạ, không biết nên ở cùng nhau như thế nào, vả lại còn có vấn đề chưa được giải quyết kẹp giữa hai người nữa. Sở Lăng Xuyên nhìn Tố Tố đã một tháng không gặp thì không biết vì sao mà trái tim mơ hồ có chút đau, nha đầu, gầy hơn rồi.

Tố Tố nhìn Sở Lăng Xuyên một tháng không gặp mà ánh mắt có chút chua chua, trong lòng không biết là cái cảm giác gì, giống như có chút vui mừng, có chút vui sướng nhưng lại có chút khổ sở, trong lúc nhất thời ngũ vị lẫn lộn (*)

(*) ngũ vị lẫn lộn: ngũ vị (năm vị mặn, ngọt, đắng, chua, cay) ~> ý nói rất nhiều cảm xúc vui vẻ, đau buồn, chua sót, tức giận,...trong lòng chị lúc đó.

Hai người giống như kẻ ngốc mà ngây ngẩn đứng ở chỗ đó mà trừng mắt nhìn nhau rất lâu, người lên tiếng đầu tiên chính là Sở Lăng Xuyên, anh ho khan một chút rồi nói: “Trừng cái gì chứ, ánh mắt kia của em là có ý gì, không nhận ra anh sao?”

Tố Tố hoàn hồn, nhún vai rồi hừ một tiếng, đặt mông ngồi xuống ghế sô pha “Anh là người nào, không phải là nhầm cửa chứ, phiền anh nhanh nhanh rời đi chút, nếu không thì em sẽ gọi cảnh sát đến bắt anh đấy, tố cáo anh tự ý xông vào nhà dân.”

Sở Lăng Xuyên bước vài bước qua đó, ngồi bên cạnh Tố Tố. Cô không tự chủ được mà ngồi dịch sang bên ngoài một chút, cô chịu không nổi cái khí thế kia của anh, cũng nhận thấy anh sắp tiến gần nên toàn thân liền không được tự nhiên, hơn nữa trái tim nhỏ của cô cũng đập nhanh hơn bình thường rồi, kỳ lạ, phản ứng này của cô là sao vậy.

Nhưng mà phản ứng của cô theo Sở Lăng Xuyên lại là một loại cố ý xa cách cùng lạnh lùng, làm cho trái tim anh nhói lên, đôi mắt anh trầm xuống, khăn bông trong tay cũng vì tức giận mà vứt lên bàn trà: “Cảnh sát cũng không thể quản anh về nhà của mình.”

Khẩu khí cứng rắn lại mang theo chút mùi vị tức giận, thái độ rõ ràng là không tốt. Vốn trong lòng Tố Tố vẫn cảm thấy nghẹn ức, trước đây chính anh để cho chính cô lựa chọn ly hôn hay là cùng anh đi tiếp rồi liền vung cửa đi luôn.

Việc này cũng không nói, khi đó là anh ghen, ghen tuông nên cô không so đo, nhưng mà vừa đi liền một tháng không thấy bóng dáng, cũng không gọi điện thoại được một lần, hôm nay cô đi thăm anh nhưng lại vẫn không gặp được người, lúc trở về thì lại thấy anh vậy mà đã lặng yên không tiếng động về chỗ này rồi.

Nếu như cô không về đây thì có phải anh định sẽ không để cho cô biết luôn hay không, sau đó lại lặng yên không tiếng động mà đi tiếp? Lại tiếp tục làm cô thất vọng, một mình ở nơi này mà rối rắm sống qua ngày, thật sự rất quá đáng rồi.

Được thôi, vừa đúng lúc gặp mặt mà anh vẫn có thái độ này, trong lòng Tố Tố cũng tức giận một trận...Cô đứng phắt dậy, nói “Vậy được, là em đi nhầm cửa, em đi là được chứ gì.”

Một khắc cô xoay người đi về phía cửa kia, Tố Tố cảm thấy được từng trận đau đớn. Còn Sở Lăng Xuyên nhìn bóng lưng Tố Tố xoay người định rời đi mà trong lòng vừa tức vừa thương, anh muốn đi đến ngăn cô nhưng lại cố gắng không đi, chỉ là trong lòng anh âm thầm nghĩ, nếu cô dám đi ra khỏi cánh cửa kia thì nhất định sẽ đánh cho mông cô nở hoa.

Nhưng Tố Tố nào biết mông của mình đang gặp phải uy hiếp, ở cửa trước thở hổn hển mà đổi giày, lúc cô đổi xong giày, tay vừa mới động tới nắm cửa muốn mở ra thì một bóng người bỗng vọt qua đó, chặn ở cửa mà gỡ tay cô ra.

Tố Tố nhìn gương mặt tuấn tú kia mà thở hổn hển nói: “Anh làm cái gì vậy, tránh ra!”

Sở Lăng Xuyên nhíu mày, tức giận nói: “Ai cho em rời đi.”

“Em muốn đi thì đi, mắc mớ gì đến anh chứ.” Tố Tố quay mặt không nhìn anh, dáng vẻ rất tức giận, hơn nữa nhìn đến khuôn mặt lạnh lẽo kia của anh, ánh mắt còn mang theo tức giận thì cô vô cùng muốn nhào lên cắn anh, cắn chết anh...

“Đi, đi chỗ nào, chỉ giỏi nói xạo!” Giọng nói của Sở Lăng Xuyên cực kỳ nghiêm khắc, lại mang theo tức giận, thân thể cao lớn còn đứng ở chỗ đó không cho cô mở, cô nghĩ nếu muốn ra khỏi cửa thì trước tiên có phải hỏi anh có đồng ý hay không sao.

Tố Tố giận dỗi mà gầm nhẹ: “Đúng, là nói xạo đấy, anh tránh ra đi!”

“Thật sự không muốn ở cùng anh? Định đi tìm tình cũ của em đi?” Sở Lăng Xuyên trái tim lại càng chưa bao giờ đau đớn qua như vậy, giọng nói bỗng chốc trở nên thấp xuống, tràn ngập tuyệt vọng cùng đau đớn. Ngay cả căp mắt luôn luôn sáng ngời mà kiêu ngạo kia cũng giống như tro tàn.

Nhìn Sở Lăng Xuyên như vậy, trái tim Tố Tố cũng nổi lên một trận đau khổ, cô cắn cắn môi, cúi đầu mà tủi thân nói: “Không phải anh không về thăm hay sao, như thế nào lại trách lên đầu em, người một tháng không trở về nhà cũng không phải là em.”

Sở Lăng Xuyên vừa nghe Tố Tố nói như vậy thì giọng nói lại cao lên: “Ai nói anh không muốn thăm em, con mẹ nó, lão tử (*) không nghĩ nhiều như vậy. Em làm anh không muốn trở lại đấy. An Nhược Tố, nói thật sảng khoái, để cho anh chết sảng khoái đi!”

(*) lão tử: ở đây mình để nguyên vì nghe nó còn có chút lịch sự, nếu không dịch hẳn ra thuần Việt là “bố” bởi anh Xuyên đang tức giận, mà mình thấy nó không hợp cho hoàn cảnh lắm.

“Anh...Anh thô lỗ, cái người mắng chửi người khác, rất không có tố chất!” Tố Tố nói xong liền xoay người đi vào bên trong, nhưng mà một khắc xoay người kia thì cô lại cười trộm, lại ngồi trên ghế sô pha, bày ra vẻ mặt tức giận, nghĩ thầm, vậy liền không nói cho anh chuyện đó nữa, ai bắt anh vắng vẻ em chứ.

Sở Lăng Xuyên nhìn dáng vẻ này của Tố Tố, tuy rằng nhìn như giận dữ nhưng mà anh mơ hồ cảm thấy được cô hình như không thực sự tức giận, anh đi qua đó rồi ngồi bên người Tố Tố, uy hiếp: “An Nhược Tố, em tới cùng có nói hay không?” (*)

(*) Chú thích cho những bạn đọc không hiểu, đây là anh Xuyên muốn hỏi chị Tố Tố có trả lời câu hỏi chị quyết định chọn ai, cả hỏi chị định đi tìm người yêu cũ của mình phải không (là anh Vũ ớ) ~> nói chung là trả lời câu hỏi trước.

Dừng, ai thèm để ý anh chứ, Tố Tố liếc anh một cái, quay đầu sang một bên khác. Sở Lăn Xuyên nóng nảy, cánh tay một phen nắm chặt bả vai Tố Tố, kéo cô vào trong lòng, không phải là ôm cô mà để cô nằm sấp trên đùi anh, bàn tay to giơ lên mà không nặng không nhẹ vỗ lên mông cô, hung dữ đe dọa: “Nói hay không?!”

Anh đánh không đau, ngược lại có chút tác dụng xoa bóp, Tố Tố nằm sấp ở chỗ đó mà chống tay, nầng cằm nhìn ra cửa sổ, ung dung mà thở dài, nói khẽ: “Đánh đi, tốt nhất là dùng hết sức đi, đánh chết em thì đúng lúc là một xác hai mạng, thủ trường anh cũng được lưu danh thiên cổ, lưu lại tên tuổi xấu xa vài thập niên.”

Sở Lăng Xuyên tay vừa vung lên thì liền dừng lại giữa không trung, cái gì một xác hai mạng cơ? Anh không nghe nhầm chứ? Hai tay anh nắm cánh tay Tố Tố, kéo cô ngồi dậy, con ngươi đen tuyền nhìn chằm chằm cô, ngu ngơ hỏi: “Em...em vừa mới nói cái gì cơ?”

Tố Tố nhíu mày, vẻ mặt bướng bình, lại chớp chớp mắt, buông tay anh, không biết vì sao lại nói: “Cái gì? Nói cái gì chứ, em không cái gì gì cả, anh đang nói cái gì cơ? Em không hiểu anh đang nói cái gì.”

Nha đầu này, lại cùng anh chơi đọc vè chứ (*), gấp đến sắp chết rồi, anh có chút không dám tin nên liền thật cẩn thận hỏi: “Em, mang thai, có phải hay không? Có phải hay không?! Em nói đi chứ?!”

(*) đọc vè: mọi người có thấy chị toàn lặp lại từ cái gì không, đó là như vầy đấy.

Tố Tố mân mê môi của mình, nhíu mày: “Tại sao em lại khát như thế này.”

Sở Lăng Xuyên vô cùng nhanh chóng lấy một bình nước qua đây, hai tay cầm đến trước mặt Tố Tố: “Vợ à, nước đây.”

“Rất tốt, rất có nhãn lực nha.” Tố Tố nhận lấy bình nước rồi mở nắp uống một ngụm, há miệng muốn nói gì đó làm Sở Lăng Xuyên sốt ruột chờ cô mở miệng, cô lại tiếp tục uống nước làm cho người nào đó càng gấp.

Bất đắc dĩ, Sở Lăng Xuyên liền giống như bà tám mà hỏi không ngừng: “Vợ à, em thật sự mang thai sao? Em vẫn là muốn ở cùng anh phải không? Có phải em mang thai rồi hay không? Có phải em muốn cùng anh đi tiếp hay không? Có phải em định sẽ yêu anh hay không? Có phải em không bỏ được anh phải không? Không phải là anh không muốn về nhà mà là anh bận quá thôi...”

Cứ như vậy tiếp tục lặp lại, vòng đi vòng lại làm cho Tố Tố nhức đầu một trận, cô vẫn là lần đầu tiên phát hiện ra người đàn ông này như thế nào lại dài dòng như vậy chứ. Cô vươn tay ôm lấy cổ anh, hung hăng mà hôn lên, người đàn ông thôi, cho anh không thể không ngậm miệng!