Không tìm được Tố Tố thì người gấp gáp nhất chính là Sở Lăng Xuyên, cũng không phải anh sợ cô lạc đường mà là sợ cơ thể cô không thoải mái mà xảy ra vấn đề gì đó, nhưng mà tìm tới tìm lui cũng không tìm thấy người đâu mới kỳ lạ.
Nhưng phản ứng kịp nhất cũng là Sở Lăng Xuyên, hình như nghĩ tới điều gì đó mà anh nhấc chân chạy đến nơi ở của người nhà, mấy người chiến sĩ không rõ cho nên chỉ đành phải đi theo anh mà chạy vội một đường đến trên tầng nơi ở của người nhà. #meoancamam #DDLQĐ
Sở Lăng Xuyên trước tiên đẩy cửa phòng mình ra đã, nhìn một chút không có người ở đây thì anh nhướng mày chạy đến cửa phòng thứ hai cách đó, giơ tay mở cửa, cửa mở ra thì chỉ thấy trên giường có một thân thể nho nhỏ cuộn tròn lại.
Anh đứng đó mà trở nên sững sờ một khắc, trái tim cũng để xuống. Mấy người chiến sĩ cũng chen tới chỗ cửa mà nhìn xung quanh bên trong thì thấy có một người ngủ đến bất tỉnh nhân sự, cũng giật mình sửng sốt một chút rồi tiếp theo lại nhịn không được bật cười.
Sở Lăng Xuyên cũng có chút dở khóc dở cười, bọn họ tìm người đến ngất trời, không ngờ cô thế nhưng lại đang ở trong phòng. Chỉ là hình như đi nhầm cửa thôi, phòng này là mới vừa dọn dẹp vào buổi sáng do có một người nhà muốn tới nên cửa cũng không khóa, đoán chừng Tố Tố đi nhầm cửa rồi. Trong phòng ngoài phòng cũng không khác nhau lắm nên khó trách sẽ nhẫm lẫn. Cái này đúng là lẫn lộn cmnr.
Sau một khắc sững sờ thì lúc này Sở Lăng Xuyên mới làm một bước dài mà vọt tới cạnh giường, đứng ở bên giường mà đưa tay sờ đầu cô, nóng, anh quay đầu kêu với mấy chiến sĩ ngoài cửa: “Nhanh đi thông báo cho nhân viên y tế!”
“Vâng!” Mấy người chiến sĩ đáp một tiếng rồi cũng xoay người chạy đi, Sở Lăng Xuyên lại một phen ôm lấy Tố Tố rồi đi tới phòng của bọn họ. Lúc này Tố Tố bị lăn qua lăn lại cũng tỉnh, ánh mắt mê man mở ra liếc anh một cái rồi lại khép lại.
#mèo #editordiendan #đăng-sớm-và-đầy-đủ-nhất-tại #diendanlequydon
Nhân viên y tế rất nhanh đã tới, cùng đi còn có chính trị viên, Sau khi đo nhiệt độ thì quyết định cho Tố Tố truyền nước biển, nhân viên vệ sinh treo túi nước biển để truyền lên rồi khử trùng cho tay Tố Tố, lúc cầm kim tiêm định đâm vào thì Sở Lăng Xuyên lại nói: “Cậu phải đâm chính xác nhưng đừng đâm đau!”
Nhân viên y tế không lên tiếng, chính trị viên thì không nhịn được nói: “Cậu là bác sĩ hay người ta là bác sĩ vậy, làm cho người ta căng thẳng, có thể tiêm chính xác cũng biến thành tiêm không chính xác mất.”
Sở Lăng Xuyên không nói gì nữa, nhân viên y tế lại rất thuần thục tiêm xuống một lần, rất chính xác đấy. Tố Tố bị tiêm mà có chút đau nên tỉnh lại một cái nhưng lại lập tức mê man mà ngủ tiếp, chuẩn bị xong tất cả thì nhân viên y tế cùng chính trị viên cũng rời đi. Sở Lăng Xuyên ngồi yên ở mép giường, bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, một lần lại một lần mà tràn đầy đau lòng cùng yêu thương, thật giống như anh hi vọng khẽ vuốt như vậy có thể làm cô mau khỏe hơn chút.
Tố Tố cứ ngủ miên man như vậy, chẳng qua là trong lúc mơ màng thì cô cũng biết mình bị tiêm nhưng mà khi xong lúc nào rồi thì cô cũng không biết. Cơ mơ hồ nhớ có một đôi tay ấm áp vuốt ve mặt mình, mở mắt ra thì lại đối diện với một gương mặt tuấn tú lộ ra vui mừng cùng đau lòng, không đợi cô nói chuyện thì Sở Lăng Xuyên đã vui mừng cười một tiếng: “Vợ à, em đã tỉnh rồi, cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Trong lòng Tố Tố có chút băn khoăn, sức khỏe này của cô là cái gì đây cái gì cũng không làm thế nhưng lại bị bệnh, còn phải để anh chăm sóc “Thật xin lỗi...Còn phải để anh chăm sóc em, làm chậm trễ công việc của anh. Em đã không sao rồi.”
Sở Lăng Xuyên giơ tay nhéo lỗ mũi của Tố Tố một cái, vẻ mặt cố ý không vui nói: “Em là vợ anh mà, nếu ngã bệnh anh không chăm sóc thì người nào chăm sóc em, không cho phép nói lời khách sáo này nữa. Công việc thì nếu có chuyện bọn họ sẽ gọi anh, không làm chậm trễ được.
Như đã nói qua, là anh quá sơ ý nên không có chăm sóc em tốt. Tối hôm qua đã cảm thấy nhiệt độ cơ thể em không đúng nhưng cũng không nghĩ tới sẽ bị ốm như vậy. Việc này đều tại anh, bảo bối, em nhanh khỏe lên, nhé?”
Tố Tố mím môi cười cười, cô đưa tay cầm tay anh “Được rồi, em cảm thấy trước đó anh nói rất đúng, em không nói lời khách sáo với anh, anh cũng đừng nói lời khách sáo với em, ai cũng không tự trách. Được không?”
“Được, nghe lời vợ.” Sở Lăng Xuyên vừa nói vừa hôn trên môi Tố Tố một cái.
Tố Tố cảm thấy quả thật có tinh thần hơn nhiều, giống với người không bị làm sao vậy. Nhưng mà Sở Lăng Xuyên nói ngày mai còn phải tiêm nữa, cô nói không cần nhưng anh nơi đó sẽ nghe theo ý của cô sao, còn nói đây là mệnh lệnh nữa chứ.
Cơm trưa thì có một vị người thân làm xong rồi đưa tới, đặc biệt làm khẩu vị nhẹ rất thích hợp cho Tố Tố đang bị bệnh này ăn. Mặc dù số lần tới không nhiều nhưng mà mỗi lần Tố Tố vẫn có thể ở đây mà cảm nhận được sự đơn giản mà cảm động ấm áp.
Buổi chiều Sở Lăng Xuyên tạm thời có chuyện nên dặn dò Tố Tố nghỉ ngơi thật tốt rồi liền vội vã đi ra ngoài, có hai người nhà đến nói chuyện phiếm với Tố Tố, lúc này cô mới biết buổi sáng mình đã làm chuyện xấu cỡ nào. Đi nhầm phòng mà làm hại mọi người đi tìm kiếm. Cũng may không có người chê cười cô bởi vì cô bị ốm, cũng nghĩ đến cô phát sốt nên mới mơ hồ, thật ra thì chỉ cố Tố Tố biết cô xác thực phân biệt không rõ các nơi.
Lúc đó xuống tầng thì cô cũng không khóa cửa, dù sao chỗ này đều là người cô tin tưởng nhất nên khóa cửa cũng không cần thiết. Nhưng sau khi trở về vừa lên tầng thì liền choáng váng, mỗi cửa phòng đều cùng một dạng mà lúc ra ngoài cũng không có chú ý cho nên lúc đó liền mơ hồ.
Thử đẩy một cửa phòng thì khi đẩy ra cô liền đi vào, đi nhà vệ sinh một chút rồi sau đó đầu liền choáng váng mà ngã xuống ngủ, nhưng mà tại sao Sở Lăng Xuyên lại không gọi điện thoại cho cô đây?
Tố Tố tìm điện thoại rồi nhìn thấy cô cuộc gọi nhỡ, là Sở Lăng Xuyên gọi, nhưng mà làm sao cô lại không nghe thấy nhỉ? Để cho một người nhà khác thử gọi một chút, bi kịch rồi, máy này điện thoại di động câm (*) nên không có tiếng.
(*) Ở đây mình nghĩ ra là điện thoại để chế độ yên lặng ấy. (đêm mình cũng hay làm thế, chẳng may nửa đêm có tiếng nhạc thì đừng hỏi tại sao.)
Tóm lại là đã đen lại càng đen.
Mọi người trò chuyện một lát rồi cũng không kéo dài Tố Tố nghỉ ngơi mà rời đi, Tố Tố nằm ở trên giường lại mê man ngủ. Khi tỉnh lại đã là...4 giờ chiều, đi nhiệt độ cơ thể thì không nóng nữa, cô rời giường đi nhà vệ sinh thì lúc ra ngoài liền nghe thấy tiếng mở cửa.
Sở Lăng Xuyên trở lại, vừa vào cửa liền hỏi: “Bảo bối, như thế nào rồi, có còn chỗ nào không thoải mái hay không? Còn nóng sao?”
“Mới vừa rồi đo nhiệt độ thì không nóng nữa rồi.” Hi vọng không lặp lại, nhưng mà cô truyền rất ít nước biển, thỉnh thoảng mới có một lần nên hẳn có tác dụng rồi. Cô đi tới rồi ngồi xuống bên giường, rất nghiêm túc hỏi: “Sở Lăng Xuyên, anh nói em cùng nơi này có phải quá xung khắc không, mỗi lần tới đều bị xấu hổ.”
Sở Lăng Xuyên cười, đoán chừng là Tố Tố biết chuyện buổi sáng rồi, anh ngồi bên người cô, cánh tay dài duỗi một cái đã ôm lấy cô “Em cứ coi đây là một kiểu hoang nghênh đặc biệt đi, cả đời khó quên được, sau này có nhớ lại thì cũng có nhiều ý nghĩa.”
Tố Tố quay đầu trừng anh, buồn bực nói thầm: “Tại sao không phải dành cho anh loại tư liệu sống này để nhớ lại mà lại là em? Ông trời cũng quá không công bằng, đây không phải rõ ràng bắt nạt người khác sao.”
“Nhưng mà như đã nói qua, anh gọi lớn tiếng như vậy, gọi điện thoại cho em nhưng em cũng không nghe được sao?” Bàn tay Sở Lăng Xuyên vuốt vuốt đầu nhỏ của cô, thuận tiện thử nhiệt độ ở trán cô một chút, không nóng thì cũng yên tâm rồi.
Nói đến điện thoại di động thì cô có thể kêu oan “Anh gọi em? Em không nghe thấy mà, có thể là do đang ở trong nhà vệ sinh. Còn có nữa, anh không biết xấu hổ mà nói điện thoại di động, chuông điện thoại kia căn bản là không vang, hỏng rồi.”
Nói đến điện thoại di động mà Tố Tố kêu oan, Sở Lăng Xuyên lại nhịn không được nhớ tới tin nhắn mạnh mẽ kia, lại nở nụ cười làm Tố Tố nhéo lỗ tai anh “Tiểu Xuyên Xuyên, anh cười gì vậy, có gì buồn cười sao?”
“Muốn biết sao.” Sở Lăng Xuyên ôm lấy Tố Tố để cô ngồi trên đùi anh, sau đó lấy điện thoại ra rồi tìm cái tin nhắn ngắn đã được gửi kia, vẻ mặt thần bí “Muốn biết thì trước hết phải hôn anh một cái đã.”
Tố Tố mở to hai mắt trừng anh, cuối cùng hơi nghiêng mặt, đầu ngẩng cao mà khinh thường nói: “Tốt, anh cũng dám bắt nạt bệnh nhân, là cái gì vui được chứ, em mới không nhìn đấy.”
“Thật sự không nhìn?”
“Không nhìn!”
Sở Lăng Xuyên giở trò xấu mà cố ý để điện thoại trước mặt Tố Tố. Vốn là Tố tố không nhìn nhưng người ta lại rất cố chấp để cho cô nhìn thì không nhìn mới lạ, cô liền cẩn thận xem thử, ơ đây không phải là tin nhắn mà cô gửi cho anh sao?
Em giống như bị rối loạn, anh có thể về một chút không?
Choáng rồi, thế nào cũng thấy dâm đãng đấy? Tin nhắn phóng đãng như vậy là cô gửi sao?
Đầu tiên Tố Tố sửng sốt một chút, tiếp theo khuôn mặt nhỏ nhắn liền vọt cái đỏ lên, nóng hừng hực, cô hận không thể tìm cái động mà chui vào, Sở Lăng Xuyên lại cố ý trêu chọc Tố Tố: “Tiểu bảo bối, không nghĩ tới em lại không bị gò bó như vậy, nhỉ?”
“A, Sở Lăng Xuyên, anh, anh xóa đi. Đó là em đánh sai chữ mà, quay trở lại là em đánh nhầm mà, anh mau xóa đi.”
Tố Tố vừa xấu hổ vừa vội, giơ tay muốn cướp điện thoại để hủy diệt chứng cứ nhưng Sở Lăng Xuyên thân thủ nhanh nhẹn hơn nhiều, chỗ nào có thể để cô được như ý chứ, bàn tay cầm điện thoại di động nắm cực kỳ chặt, còn cười đến không thể kiềm chế.
Sở Lăng Xuyên cười, Tố Tố nghxi đến tin nhắn mà cô đã gửi kia, xấu hổ quẫn bách cũng biến thành cười, vừa cười vừa giận kêu: “Sở Lăng Xuyên, anh cái người xấu xa này, biết rõ là đánh sai chữ mà còn cố ý cầm tới trêu em, đưa máy cho em!”
Tố Tố rất dễ dàng bắt được tay anh cầm điện thoại di động nhưng mà điện thoại bị anh cầm trong lòng bàn tay, cô dùng sức gỡ bàn tay anh ra nhưng làm thế nào cũng gỡ không ra, tay của anh cũng là tay sao? So với kìm sắt cầm chặt hơn.
Sở Lăng Xuyên bình tĩnh ngồi ở đằng đó, nhìn dáng vẻ gấp gáp giống con khỉ của Tố Tố mà nhẹ nhàng nói: “Hôn anh một cái, anh liền đưa điện thoại di động cho em, tin nhắn kia sẽ mặc cho em xử lý, em tính làm gì giờ.”
“Em bị ốm.”
“Sức đề kháng của anh mạnh, không sợ. Đến đây đi.”
“Được, hôn thì hôn, nhưng mà chờ một chút.” Hôm nay bất cứ giá nào cô cũng phải để cho anh đắc ý một lần, chính là ngàn vạn lần đừng hối hận đấy, Tố Tố suy nghĩ rồi cúi đầu, trực tiếp hôn lên cổ của người nào đó.
“A!” Sở Lăng Xuyên hét thảm một tiếng, chỗ nào là hôn cơ chứ, Vampire sao mà liền cắn cùng hút vậy.
Tố Tố ngẩng đầu nháy mắt nhìn anh, và ở cổ cô cũng để lại cho anh một dấu răng “Tiểu Xuyên Xuyên, vết hôn này cùng tin nhắn chị sẽ đưa anh để kỷ niệm, anh tốt nhất nên giữ lại ha!”
Sở Lăng Xuyên chạy vội tới nhà vệ sinh thì vừa nhìn liền thấy trên cổ có một dấu hồng, mặt xanh lại, cái này làm anh gặp người như thế nào. Xoay người ra khỏi nhà vệ sinh, thấy Tố Tố ngồi ở bên giường, hai chân đung đưa mà vẻ mặt đắc ý. Anh trầm mặt, từng bước từng bước nhỏ đến gần, Tố Tố thấy thật áp lực mà từng chút từng chút nhích vào bên trong giường. Cho đến khi không thể lui được nữa thì bị Sở Lăng Xuyên ôm cổ, mật trận hôn liên tục hạ xuống. Hai người cứ náo loạn như vậy đến sau một lát thì Tố Tố lại ủ rũ, chút tinh thần mới vừa rồi cũng biến mất, lười biếng nằm ở nơi đó mà buồn bã ỉu xìu, dù sao còn chưa khỏe mạnh hoạt bát lại được.
Nhìn Tố Tố buồn bã mà Sở Lăng Xuyên cũng không có tâm tình gì, khó chịu theo. Anh thực hi vọng người ngac bệnh chính là mình, cơ thể của anh đề kháng một chút liền qua, nhưng mà Tố Tố lại không như vậy.
Buổi tối Sở Lăng Xuyên làm bữa tối, có nhiều dinh dưỡng nhưng không ngấy, nhưng mà Tố Tố cũng không ăn được bao nhiêu, anh liên tục dụ dỗ cùng uy hiếp mới làm cô ăn nửa bát cơm, uống một chén canh cá. Tố Tố như vậy làm cho anh vừa sốt ruột vừa đau lòng.
Ăn cơm tối xong lại để cho nhân viên y tế tới một chuyến, đưa cho chút thuốc.
Tố Tố uống thuốc rồi ngủ sớm một chút, Sở Lăng Xuyên lại cả đêm chưa ngủ, thỉnh thoảng thử nhiệt độ của cô một chút, sợ cô lại lên cơn sốt lần nữa. Dùng chăm bọc cô thật chặt, hai người không khỏi ra mồ hôi toàn thân, là ai nói đổ mồ hôi là nhanh tốt lên vậy.
Ngày hôm sau Tố Tố cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn, cảm giác rất tốt, đo nhiệt độ cũng không nóng, tốt lắm. Nhưng Sở Lăng Xuyên vẫn kiên trì truyền nước biển lại lần nữa, cũng quá kiên trì. Bất đắc dĩ cô lại bị tiêm một mũi nữa. Tố Tố nằm ở đó, trong lúc vô tình phát hiện trên cổ Sở Lăng Xuyên lại dán hai băng gạc, chính là vị trí cô cắn hôm qua đây mà, cô không nhịn được cười rút liền bị Sở Lăng Xuyên hung hăng trợn mắt nhìn một cái: “Cũng là em làm khá đấy.”
Tố Tố tiếp tục không phúc hậu cười. Cũng không nhịn được nghĩ lần này tới đây cũng không yên ổn, đầu tiên là mất đồ, rồi lại bị ốm, thật là giầy vò nhau mà. Cũng may không có gì đáng ngại, buổi chiều cô cũng phải trở về rồi, cảm khái thời gian trôi qua thật nhanh mà.