Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 48-2: Con đường thăm người thân gập ghềnh (2)




Bởi vì đó là trạm dừng xe cho nên vẫn có ghế ngồi. Tố Tố đi tới bên cạnh cửa sổ, cô bỏ ba lô xuống rồi ôm vào trong lòng. Khi đợi xe khởi hành có chút nhàm chán nên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn người đi đường bên ngoài mà trong đầu lại luôn hiện lên bóng dáng Sở Lăng Xuyên, lần gặp mặt này ngàn vạn lần đừng có chuyện gì xấu hổ nữa nếu không cô cũng không dám đi nữa đâu.

Trong xe đã đủ người ngồi đầy rồi cũng rốt cuỗ khởi hành, Tố Tố quấn một lọn tóc, quay đầu lại thì nhìn thấu ngoài cửa sổ có một chiếc xe màu đen chạy qua với chỗ ngồi phía sau mở cửa sổ, khi người bên trong xe đến trước cô thì mắt cô chợt lóe lên. Trái tim Tố Tố không nhịn được mà trật một nhịp, tiếp theo thì đập cực nhanh. Cô đứng lên, tầm mắt đuổi theo chiếc xe kia nhưng mà chiếc xe đó đã biến mất trong dòng xe cộ, cũng không có cách nào tìm được.

Là hắn sao? Thật sao? Không, không phải, nhất định là cô hoa mắt nên nhìn lầm rồi. Xe chở người đó chỉ chợt lóe lên trước mắt cô, nhanh như vậy thì rất có khả năng là cô nhìn nhầm rồi, hoặc đó chỉ là người có một chút giống nhau thôi. Mặc dù cô tự nói với mình như vậy nhưng mà lòng lại có chút rối loạn, đến nỗi mà dọc đường đi tình thần vẫn hoảng hốt, đến khi đổi xe thì cố tài xế nhắc nhở mới phục hồi mà vội vàng xuống xe.

Nhìn thời gian trong đồng hồ trên cổ tay một chút, đã hơn 6 giờ rồi, cô còn phải giày vò chừng một tiếng nữa. Sắc trời đã là hoàng hôn nên rất nhanh sẽ tối, cô không yên lòng đứng ở chờ xe, xa xa thì thấy được chiếc xe đó lái tới. Xe tới, cô phải chuẩn bị tiền lẻ, Tố Tố móc túi xách từ trong ba lô của mình, nhưng tìm nửa ngày cũng không tìm được. Vốn là hoảng hốt rồi kinh sợ như bây giờ chỉ còn lại hốt hoảng. Rõ ràng là để trong túi xách, làm sao lại không thấy đây?

Một hổi quay cuồng, không tìm được túi xách. Đầu Tố Tố ầm một tiếng, thiếu chút nữa là đã hôn mê rồi, sẽ không bị trộm mất chứ? Cô vội vàng tìm lại lần nữa nhưng kết quả vẫn là không tìm được, cô không thể không tỉn rằng quả thật túi của mình đã bị người khác trộm mất. Bên trong túi của cô có tiền, chìa khóa và điện thoại di động cùng đồ dùng tùy thân.

Tố Tố giậm chân một cái, làm sao bây giờ, quay trở về cũng không được mà tiếp tục đi đến chỗ Sở Lăng Xuyên cũng không được. Cô muốn tìm ví tiền của mình nhưng tìm chỗ nào đây? Hơn nữa Sở Lăng Xuyên không gọi được cho cô nhất định sẽ lo lắng. Cô nhìn mấy người cũng chờ xe một chút, Tố Tố liền nhờ một chị gái nét mặt có chút hiền hòa giúp đỡ: “Chị ơi, đồ của em bị mất rồi, chị có thể cho em mượn điện thoại di động gọi điện cho người thân không.”

Chị gái kia nhìn Tố Tố một chút, không giống mấy người xấu nên cũng không làm khó cô, trực tiếp lấy ra điện thoại di động cho cô: “Nhanh chống gọi điện đi. Bây giờ sắp tối đến nơi rồi.”

Tố Tố vội vàng nói cám ơn, cũng vội vàng gọi điện cho Sở Lăng Xuyên và thật may là trí nhớ của cô không coi là quá kém nên vẫn nhớ số điện thoại của anh, nếu không cô củng chỉ có thể tìm cảnh sát để đưa cô về. Bên kia Sở Lăng Xuyên cũng vội vã đây, gửi tin nhắn cho Tố Tố nhưng cô không trả lời, gọi điện thoại thì tắt máy, là hết pin hay như thế nào đây? Anh không khỏi lo lắng mà trực tiếp đi xung quanh phòng làm việc. Điện thoại di động vừa vang lên thì lúc cầm lên liền thấy một dãy số xa lạ, anh hy vọng và Tố Tố gọi tới, không chút do dự ấn gọi rồi có chút sốt ruột hỏi: “A lô?”

Nghe được giọng nói Sở Lăng Xuyên mà Tố Tố yên lòng rồi, cô cũng không luống cuống, không bất lực mà rất bình tĩnh nói: “Báo cáo thủ trưởng một tin xấu, bẩn thân trên đường đi lúc đổi xe thì phát hiện ví tiền, điện thoại di động của vật phẩm quý trọng đã bị trộm, đề nghị trợ giúp, hết.”

Sở Lăng Xuyên vừa ngeh liền nóng này, chỗ đổi xe đó anh biết, rất ít người mà vả lại trời cũng lập tức tối rồi liền vội vàng hô: “Em ở đó chờ anh, đừng có chạy lung tung đấy! Anh lập tức đi tới!”

Hai người nói xong hết thì Tố Tố liền trả lại máy cho chị gái kia rồi nói cảm ơn. Lúc này xe cũng tới nên mọi người cũng lên xe, Tố Tố cũng chỉ có thể đứng ở đằng này chờ Sở Lăng Xuyên tới giúp, vừa vì chờ đợi vừa vì mất đồ mà đau lòng. Trong túi số tiền mặt cũng không nhiều, chủ yếu là còn có chứng minh thư, sổ tiết kiệm cùng với....bức ảnh đó, nghĩ đến đó mà tâm tình cô lại xuống thấp, ôm ba lô mà đau khổ chờ, trời cũng dần dần tối.

Ban ngày thì sợ nóng nhưng buối tối vào lúc này lại lạnh, Tố Tố co rúm một cái rồi cúng lấy ra một cái áo khoác từ ba lô mà mặc vào nhưng vẫn cảm thấy lạnh, có thể là bởi vì sâu trong nội tâm quá bất lực cùng bất an cho nên lạnh từ trong lòng mình. Trên đường người đi cũng ngày càng ít, trời cũng ngày càng tối lại mà cô ngày càng cảm thấy sợ, không nhịn được mà ôm chặt túi trong ngực hơn. Sở Lăng Xuyên lúc nào thì anh mới tới, chị thế nhưng nhớ anh, ô ô.

Lúc này có một chiếc xe ba bánh dừng lại, một người đàn ông ngậm thuốc lá nhô đầu ra lớn tiếng nói: “Em gái, đi chỗ nào vậy, có muốn lên xe hay không? Đã trễ thế này thì không có xe đâu, cho em chút tiện nghi đấy.”

“Không cần, tôi chờ người thân rồi.” Một là không có tiền, hai là loại xe nguy hiểm này cô cũng không dám ngồi, người đàn ông kia lại nói mấy câu nhưng thấy Tố Tố không có ý tứ đi nhờ nên nhấn ga mà đi luôn.

Cô đứng trước cột đèn đường mà bên trên phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Tố Tố tiếp tục lẻ loi chờ, cũng thừa nhận là bóng tói mang lại sợ hãi cho cô. Cô tỉnh thoảng nhìn quang, thấy một chiếc xe bộ đội đi tới mà cảm thấy có hi vọng, sau khi xe vút qua trước mặt cô thì để lại cho cô chỉ có thất vọng.

Không phải là Sở Lăng Xuyên tới...

Đứng quá lâu nên chân cũng có chút mệt mỏi, Tố Tố liền ngồi ở trên băng ghế đã cũ kia. Lúc này thì có một chiếc xe vút đến, đèn xe mang theo một mánh ánh sáng xuống mặt đường, Tố Tố giống như thấy được ánh sáng bình minh, là anh, nhất định là anh!

Két một tiếng, xe cát (?) quả nhiên dừng lại, một bóng dáng nhanh chóng nhảy từ trên xe xuống mà chạy thẳng tới trước mặt Tố Tố, hô to một tiếng: “An Nhược Tố!”

“Có!” Tố Tố hô to một tiếng, người đã bị một bàn tay có lực kéo dậy rồi rơi vào trong một lồng ngực rắn chắc mà ấm áp, một hương vị quen thuộc làm cho cô an tâm, trong lúc nhất thời đã không sợ cái gì nữa. (Anh chị nhà này đúng là làm người khác dở khóc dở cười ><)

“Em nói xem em còn có thể ngốc thêm chút nữa không!” Sở Lăng Xuyên rống, một tay chộp lấy eo Tố Tố, một tay vuốt đầu cô, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ nói: “Thật không thể làm cho người khác đỡ lo. Bị dọa rồi sao?”

Tố Tố sợ anh nổi giận, vội vàng thuận theo nói: “Vâng, bị dọa rồi, anh không tới thì em liền muốn khóc rồi, cho nên nói chuyện với em dịu dàng một chút chứ, hung hắng với em nửa lời thì em thật muốn khóc đấy.”

Sở Lăng Xuyên buông cô ra, con ngươi đen trừng cô: “Còn có mặt mũi để khóc, không sợ người khác chê cười sao.”

“Chị dâu, doanh trưởng nhưng đã lo lắng đấy, vừa nhận được điện thoại liền cấp tốc chạy đến, chị không sao chứ.”

Trên xe lại có người khác nhảy xuống, Tố Tố vừa nhìn liền thấy hình như là chiến sĩ ban thông tin, Tố Tố không trách được Sở Lăng Xuyên nói nếu cô khóc thì không sợ người khác chê cười sao, thì ra trên xe còn có người. Chiến sĩ kia cầm ba lô giúp Tố Tố, cười nói: “Doanh trưởng, nhanh chóng đưa chị dâu trở về đi, tối đen như mực thế này cũng không phải là nơi nói chuyện yêu đương đâu...”

Nói xong liền bị Sở Lăng Xuyên đạp cái mà phải mang túi lên xe, Sở Lăng Xuyên cũng kéo tay Tố Tố lạnh như băng lên xe, hai người cùng ngồi ở phía sau, chiến sĩ trẻ tuổi cũng khởi động xe mà thay đổi phương hướng, chạy nhanh đi.

Vẫn ở hai gia chúc viện (*). Cô ở căn phòng đã đượ sắp xếp xong, nhưng mà không phải căn phòng đã ở trước kia. Trước kia ở cửa phòng có dán chữ Hỷ nhưng hiện tại chữ Hỷ bị bóc ra rồi, cửa phòng đều giống nhau nên cô cũng phân biệt không rõ.

(*) Là nơi dành cho người thân của bộ đội đến ở đó. Từ sau này nếu có mình sẽ dùng từ nơi dành cho người thân nhé ^^

Nói chung là Sở Lăng Xuyên cũng mở cửa một căn phòng rồi ôm cô đi vào, bên trong được bố trí cùng với lần trước thì không sai biệt lắm. Sở Lăng Xuyên không có ôm Tố Tố rồi hôn không ngừng giống như lần gặp mặt trước mà hai tay chống hông, nhìn chằm chằm Tố Tố giống như nhìn một người quái dị. Cô bị anh nhìn chăm chú mà không được tự nhiên, Tố Tố đứng ngây ngốc ở đằng kia, một lát lại len lén liếc anh một cái, một lát lại rũ lông mi mà nhìn xuống mặt đất, thật ra chính cô cũng hết ý kiến đôi với chính mình rồi, thế nhưng lại có thể làm mất ví tiền.

Sở Lăng Xuyên thở dài, trên khuôn mặt anh tuấn đều là bất đắc dĩ mà nắm tay cô để cô ngồi xuống: “Em không quăng chính mình đi là được rồi, anh cũng không có hi vọng xa vời nào khác. Sau này phải nhớ là tiền và chứng minh thư phải để tách ra, nghe được không?”

“Ừ, biết rồi.” Tố Tố ngoan ngoãn đống ý, bình thường ăn trộm không cần cái gì chứng minh thư vô dụng mà chỉ cần tiền nên sẽ ném mấy cái đó, xem có thể tìm lại được hay không, “Vậy ví tiền của em có thể tìm được không? Em muốn ngày mai đi báo cảnh sát, nhìn xem có thể tìm lại được không.”

Khả năng tìm được không phải rất lớn, Sở Lăng Xuyên liền an ủi: “Không tìm được cũng không gọi là làm sao cả, bỏ lại nên liền mất thôi. Chứng minh thư bên trong thì đi làm lại là được nhưng tiền mặt nhất định là không tìm lại được đâu.”

“Ví tiền kia đã cùng em rất nhiều năm rồi, hơn nữa bên trong có một vài thứ không có cách nào để sửa chữa cả.” Tố Tố vừa nói thì tâm tình liền xuống thấp luôn, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ hỗn loạn của mình, trong đầu cô đều là bóng dáng chợt lóe mà cô thấy trên xe kia còn trong lòng lại chán nản vì mất đồ, người lại bắt đầu ngẩn ngơ. Không có cách nào để làm thêm mấy thứ như hình ảnh hay ví tiền đâu vì đối với cô mà nói thì nó có ý nghĩa khác rồi. Trong lòng Sở Lăng Xuyên khó chịu, cũng không nhìn nổi dáng vẻ hồn vía lên mây của Tố Tố. Anh đưa tay nắm cằm cô để cho cô ngẩng đầu nhìn anh, cau mày mà không vui hỏi: “An Nhược Tố, mất đồ nên linh hồn nhỏ bé cũng mất đi sao?”

“A, linh hồn em nhỏ bé chỗ nào, chỉ là có chút buồn rầu thôi. Qua tối nay đảm bảo em sẽ đầy sinh lực, tươi cười rạng rỡ đấy.” Tố Tố đẩy tay anh ra, sợ sẽ tiết lộ quá nhiều tâm sự nên cố gắng để cho mình có chút phấn chấn. Cô xoay người lấy túi ở trên giường, lấy ra vài thứ từ bên trong: “Đây là thịt bò khô với pa tê mà mẹ em làm cho anh, còn có ít thứ em mua cho anh, đều là anh thích ăn đấy. Còn có em đã xem qua mẹ rồi, thân thể đã khôi phục rất tốt, anh đừng lo lắng.”

Sở Lăng Xuyên nhìn hộp thịt bò khô kia một chút mà nói: “Cơ thể mẹ không tốt, em hãy nói với mẹ là sau này đừng chuẩn bị mấy cái này đâu.”

“Báo cáo!”

Lúc này ngoài cửa có một tiếng kêu có lực đúng lúc cắt đứt hai người đang nói chuyện, Sở Lăng Xuyên quay đầu hô: “Đi vào đi!”

Là chiến sĩ ban thông tin vội tới mà đưa cơm tối cho Tố Tố và Sở Lăng Xuyên. Thấy thức ăn thì lúc này Tố Tố mới cảm giác được bụng đói rồi, cô cũng không cần Sở Lăng Xuyên nói gì mà rất tự giác đi rửa tay rồi cùng anh ngồi xuống ăn cơm.

Ăn no rồi cũng không cảm thấy lạnh nữa, chiến sĩ trẻ kia lại lấy mấy đồ đó đi. Sở Lăng Xuyên không nghỉ ngơi mà nói với Tố Tố: “Em nghỉ ngơi trước đi, anh còn có chút chuyện nên lát nữa sẽ về muộn.

“Ừ, anh đi làm việc đi.”

Sở Lăng Xuyên đi làm việc rồi thì Tố Tố cũng rửa mặt rồi nằm trên giường nghỉ ngơi nhưng lại không ngủ được. Cô cố gắng không để mình suy nghĩ lung tung nhưng lại không cách nào khống chế trong đầu vứt bỏ những thứ chuyện cũ kia cùng phần tình cảm ẩn dấu mà cô biết mình không nên nghĩ lại nữa. Cô đã lập gia đình, có một người chồng yêu thương cô như vậy, đã qua thì liền qua đi, nên nhớ thì liền nhớ đi, nhưng mà bóng dáng chợt lóe kia vẫn quấy nhiễu cô nhưng cũ. Suy nghĩ không thể kiềm soát mà tâm cũng không cách nào bình tĩnh được.

Trong lúc Tố Tố lăn lộn vì khó ngủ thì Sở Lăng Xuyên đã trở lại, nhìn Tố Tố chưa ngủ mà ngồi bên cạnh cô rồi ôm lấy cô, cúi đầu hôn cô một cái: “Còn buồn rầu gì vậy, mới có mấy chuyện đâu chứ. Được, rồi, nhanh cười cho anh cái nào.”

Tố Tố không lên tiếng chính là chỉ nhìn thẳng anh, nhìn chồng của cô. Cô tự nói với mình, anh mới phải là người để cho cô nghĩ đến, nhớ tới người đàn ông kia lần nữa đều là vô cùng sai lầm. Cô điều chình tâm tình một cái, đưa tay bóp mũi anh mà bướng bỉnh nói: “Vị quân nhân này, em không bán nụ cười, ngài cũng đừng ép buộc người khác.”

Sở Lăng Xuyên làm chuyện xấu mà véo eo cô: “Không cười phải không? Có anh ở đây thì em không cười cũng phải cười.” Tố Tố cuối cùng cũng bị nhột mà bật cười.

Hai người ồn ào như vậy, cũng coi như sau cơn mưa trời lại sáng, tay anh mười phần nhanh chóng mà dời lên trên ngọn núi của cô. Tố Tố nắm chặt tay anh không để cho anh làm chuyện xấu. Cái mũi tiến tới trước mặt anh, dùng sức ngửi ngửi rồi vẻ mặt thần bí nói: “Ôi, tiểu Xuyên Xuyên, cuối cùng em cũng coi như biết tại sao đàn ông lại được gọi là xú nam nhân (*) rồi. Anh đã bao lâu chưa tắm vậy.”

(*) xú nam nhân: Ý chỉ người đàn ông thối, ở đây “thối” là xấu xa nhưng chị chơi chữ nên thành thối trong “thối hoắc” ý. Tại vì để đàn ông thối không hợp nên mình giữ nguyên.

“Cái này làm sao có thể gọi là xú nam nhân chứ (*), cái này gọi là mùi đàn ông, em hiểu chưa?” Ông trời nhưng lại chứng minh, ngày hôm qua anh cũng không tắm, do quá mệt mỏi nên ngã xuống liền ngủ luôn, nhưng mà một ngày không tắm nghiêm trọng như vậy sao? (Không phải nghiêm trọng mà là cực kỳ nghiêm trọng!!! Con gái đâu ai chịu được một ngày không tắm một lần chứ?!)

“Cuồng tự kỷ rồi, nhanh đi tắm đi.” Tố Tố đẩy anh, Sở Lăng Xuyên cũng đứng dậy mà chạy vào nhà vệ sinh tắm táp. Sau mấy phút thì liền trần truồng chạy lên trên giường mà tắt đền rồi chui trong chăn. Cánh tay dài mò tới, chân dài vừa nhấc đã ôm Tố Tố vào trong ngực rồi. Nếu là trước kia anh khẳng định đã ngay tại chỗ mà hành quyết Tố Tố, đè ở phía dưới mà một hồi yêu thương cô thật tốt. Nhưng hôm nay anh chỉ ôm Tố Tố như vậy, đơn giản ôm cô ngủ mà tâm không chút ý nghĩ mờ ám.

Tố Tố có tâm sự, anh cũng nhìn ra được. Mà anh ít nhiều cũng có tâm sự cho nên không có chút tâm tình nào cả. Mà Tố Tố vùi ở trong ngực anh, ngửi mùi đàn ông nhẹ nhàng khoan khoái của anh mà giơ tay eo hông anh. Anh ôm cô không có động tĩnh gì nhưng Tố Tố lại không thành thật, tay nhỏ bé mềm mại lại nhẹ nhàng vuốt ve bụng anh, môi hôn vào cằm anh như trêu chọc anh.

Râu Sở Lăng Xuyên có chút thô ráp lại có chút ghim (?) người, cô trái lại có chút sợ hôn môi anh. Một lần một lần, giống như là đang ăn kẹo lại giống như chú chó con gặm loạn làm Sở Lăng Xuyên có chút nhịn không nổi nữa, cầm tay cô mà giọng nói khàn khàn hơi trầm: “An Nhược Tố, đây là em đang nghiêm trọng quyến rũ đấy!”

Tố Tố cúi đầu hôn lên yết hầu của anh, giọng nói mềm mại mà thật thấp, lại hết sức khẳng định nói: “Đúng vậy, tiểu Xuyên Xuyên, em đang quyến rũ anh mà, không biết có thành công không?” (Thành công là cái chắc, e đợi tiểu bánh bao lâu nắm rồi ^^)

“Tiểu bảo bối, đây là em tự tìm...” Người Sở Lăng Xuyên vừa lật đã đè Tố Tố ở phía dưới rồi, vừa lật liền triền miên hôn đến nỗi hô hấp của cả hai không nổi, trong ban đêm yên tĩnh mà lại vang bên tai, rõ ràng như vậy. Tối nay Tố Tố nhiệt tình như lửa, giống như một cây dây leo quấn quanh anh mà để cho anh gần như không khống được mà phóng ra ngoài. Khi anh chiếm lĩnh cô thì hai tay anh nắm mặt cô, giọng nói không ổn định mà khàn khàn hỏi: “Tiểu bảo bối...Anh là ai, anh là ai?”

Tố Tố vịn bờ vai anh, hàm răng nhẹ cắn bả vai của anh mà không nói lời, anh liền làm chuyện xấu rồi bắt cô: “Anh là ai, gọi tên anh đi...gọi...”

“Lăng Xuyên....” Một tiếng thì thầm thật nhỏ nhưng cũng đã làm Sở Lăng Xuyên giống như ở trên trời, anh chỉ muốn yêu thương cô gái này thật tốt, đoạt lấy, điên cuồng đoạt lấy, triền miên vô cùng....

Một đêm hoan ái làm Tố Tố ngủ đến hôn mê, lờ mờ nghe thấy tiếng động thức dậy, cũng cảm nhận được Sở Lăng Xuyên rời giường. Nhưng mà cô chỉ muốn ngủ mà không phải dậy, trong lúc mơ mơ màng màng càm giác được Sở Lăng Xuyên hôn môi cô rồi sau đó là âm thanh đóng cửa. Cô lại tiếp tục ngủ thật say.

Cái này chính là ngủ mãi cho đến tận 10 giờ sáng, sau khi tỉnh lại thì cô thấy đầu có chút mê man, nghĩ thầm có lẽ là không có nghỉ ngơi tốt thôi. Lúc cô thức dậy thì phát hiện ra ở đầu giường để một chiếc điện thoại di động, còn có một tờ giấy. Trên đó viết chính là: Cho em mượn điện thoại di động, hai ngày nay em tạm thời dùng đi. Hôm nào trở về thì mua một chiếc, chỗ này không có biện pháp để mau. Còn chuyện ví tiền thì anh đã báo công an, em yên tâm nghỉ ngơi đi, vui vẻ chơi đùa mà chờ anh về đấy.

Tố Tố nhìn mà nhịn cười không được, sau khi rời giường rửa mặt thì liền có chiển sĩ trẻ đưa bữa sáng tới, vẫn còn nóng đấy. Tố Tố cảm ơn cũng cảm động, cầm một hộp thịt bò khô cho chiến sĩ trẻ kia.

Ăn xong bữa sáng thì cảm thấy đầu óc có chút lờ mờ nên cô liền đi xuống tầng một chút, hóng gió một lúc có lẽ sẽ tốt chút ít. Cô cầm điện thoại đi xuống tầng, ở sân chỗ dành cho người thân giằng co một lát mà vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, cô lúc này mới phản ứng lại là mình không phải bị bệnh. (Em lậy chị, cạn lời rồi...:v)

Ngày hôm qua vì mất đồ nên cô nóng nảy thì cả người mới có mồ hôi, sau đó lại có gió lạnh thổi qua nên có thể bị cảm rồi. Cô đưa tay sờ đầu mình một chút, quả thật có chút nóng, hẳn là uống thuốc sẽ tốt nhưng mà không có mang thuốc chứ.

Tố Tố muốn đi lên tầng nhờ vài thân nhân nhà khác nhưng lại cảm thấy quá làm phiền người ta rồi. Ừ, nghĩ ra rồi, cô lấy điện thoại ra rồi gửi cho Sở Lăng Xuyên cái tin nhắn: Em hình như phát sốt rồi, anh có thể về đây một chút không?

Sở Lăng Xuyên đang không ngừng huấn luyện thì từ trong điện thoại vang lên tiếng có tin nhắn. Nên nói chuyện cũng đã nói xong rồi nên Sở Lăng Xuyên liền để mọi người huấn luyện tiếp. Anh đưa tay lấy di động từ trong túi quần ra thì vừa nhìn thấy chính là điện thoại kia mà Tố Tố đang cầm gửi tin nhắn tới. Anh mở ra tin nhắn thì liền nhìn thấy, sắc mặt Sở Lăng Xuyên cực kỳ đặc sắc, đầu tiên là sửng sốt một chút rồi lại cau mày, sau đó là một trận cười. Nội dung tin nhắn như sau: Em hình như phát dâm (*) vậy, anh có thể về đây một chút không?

(*) Convert ghi thế rồi, khi mình edit cũng không có từ đó nên thử search GG và có thể thấy rằng, convert này quả là xịn...

Sở Lăng Xuyên nghẹn cười, dặn dò nhân viên truyền tin mấy câu rồi liền chạy tới chỗ dành cho người nhà ở. Vừa đi vừa nghĩ đến nội dung trong tin nhắn ngắn đó, nghĩ tới nghĩ lui phỏng đoán Tố Tố chắc định nói là phát sốt nhưng lại đánh chữ thành cuồng dâm, dù âm đọc giống nhau nhưng ý nghĩa lại rất khác nhau nha.

Mặc dù trong lòng lo lắng có phải cô bị bệnh hay không nhưng vẫn rất không có lương tâm mà một đường trở về chỗ dành cho người nhà đều cười to, phải đi xem một chút vợ bảo bối của anh rốt cuộc là phát dâm hay là phát sốt đây. Phát sốt thì tìm bác sĩ nhưng phát dâm thì anh tuyệt đối bảo đảm là anh phải đến trị bệnh đấy. Đi nhanh mấy bước lớn lên tầng rồi đi tới phòng bọn học, anh vừa đẩy cửa ra liền kêu: “Vợ!”

Trong phòng trống rỗng, chăn đệm đều được gấp gọn gàng, chỗ nào có bóng dáng Tố Tố đâu, Sở Lăng Xuyên nhíu mày, người đâu rồi? Chẳng lẽ ở nhà vệ sing, anh đi tới mà đẩy cửa nhà vệ sinh rồi nhìn một chút, cũng không có.

“Tố Tố!”

Sở Lăng Xuyên hô lên nhưng không có gọi được Tố Tố, lại làm cho một người nhà khác bị kinh động mà tới đây, không hiểu hỏi: “Doanh trưởng, chuyện gì vậy?”

“Có thấy vợ tôi không?”

“Mới vừa rồi còn thấy cô ấy ở đây tập thể dục mà, cô ấy không trở lại sao?”

“Không sao, có thể cô ấy đi vòng quanh bên ngoài rồi.” Sở Lăng Xuyên nói xong thì cũng rời khỏi chỗ dành cho người thân, nhưng Tố Tố ở đâu được chứ? Cô gái này lại làm ra cái nguy hiểm gì đây, gửi một cái tin nhắn nói mình bị cuồng dâm rồi lại không thấy người đâu.

Choáng rồi, đây là tình huống gì đây? Cái này cả phát dâm và phát sốt thì hậu quả đều rất nghiêm trọng đấy. Dưới tình huống cấp bách liền nhớ tới số điện thoại của cô. Cô bấm số điện thoại đó nhưng khi gọi lại không ai trả lời làm cho Sở Lăng Xuyên không khỏi lo lắng, làm sao lại không nghe điện thoại, chẳng lẽ là bị nóng kịch liệt quá mà té xỉu?

Không, ngàn vạn lần đừng như vậy chứ, Sở Lăng Xuyên đóng sầm cửa mà chạy xuống tầng.

Sở Lăng Xuyên gọi mấy người chiến sĩ rồi để cho họ tìm người quanh doanh trại, anh thì lại giống như kiến bò trong chảo mà đi loạn xung quanh tìm Tố Tố, nhưng mà tìm khắp nơi cũng không tìm được người, hỏi lính trực cổng và lính trinh sát nhưng cũng không thấy Tố Tố đi ra ngoài.

Kỳ lạ, một người lớn sống sờ sờ như vậy liền có thể lập tức không thấy được sao?