Editor: Mèo (meoancamam)
Sáng hôm sau, Tố Tố còn chưa tỉnh dậy, Sở Lăng Xuyên đã sớm tỉnh trước lại bắt đầu phát tác thú tính quá đáng, đặt cô dưới thân mà yêu thương một phen, sau đó mới rời giường.
Sáng sớm Tố Tố cũng chưa cho anh sắc mặt tốt bởi vì anh quấy rầy cô ngủ.
Buổi chiều là Sở Lăng Xuyên phải đi rồi cho nên hai người quyết định thăm ba mẹ vào buổi tối.
Về nhà ba mẹ Tố Tố trước. Khi hai người đi thì trong nhà không có người, Lý Nguyệt Hương đã mang theo Soái Ca đi tản bộ, gọi điện thoại mới trở về.
Lý Nguyệt Hương nhìn thấy con gái con rể hai người đều ở trong nhà thì đương nhiên rất cao hứng, vốn muốn lưu hai người ở nhà mình ăn cơm nhưng Sở Lăng Xuyên còn muốn trở về thăm ba mẹ của mình, buổi chiều lại phải đi luôn nên khéo léo từ chối.
Đây là lần đầu tiên Sở Lăng Xuyên biết được Tố Tố và Soái Ca có bao nhiêu tình cảm. Vừa thấy Soái Ca liền ôm vào trong lòng, tùy ý để đầu lưỡi chú chó liếm trên mặt của cô. Dựa vào, đây chính là địa phương của anh hôm qua, thế nhưng lại cùng con chó này chia sẻ, thật quá mức mà.
Đến hơn 10 giờ thì Tố Tố và Sở Lăng Xuyên rời đi, đến nhà chồng. Sau khi mọi người cùng nhau ăn cơm trưa, không đợi bao lâu thì lại phải đi rồi, ai bảo Sở Lăng Xuyên là một người thân bất do kỷ đâu. (không rõ lắm nhưng mình nghĩ đại khái là có việc không thể trễ, hay không thể tự chọn,...)
Sau khi cùng ba mẹ nói tạm biệt thì hai người liền rời đi. Trước tiên Sở Lăng Xuyên lái xe đưa Tố Tố về nhà ba mẹ vợ, một người Tố Tố ở phòng của bọn họ kia, yên tĩnh và cô đơn, những thứ này anh đều biết.
Đi đến cửa khu nhỏ, Sở Lăng Xuyên không định đi vào, nói với Tố Tố bên cạnh: "Em nói với mẹ là anh không kịp đi vào, lần sau trở về sẽ thăm hỏi ba mẹ. Còn có, An Nhược Tố, đừng làm cái con chó ngốc nghếch kia liếm mặt em, biết chưa?"
Cũng không biết là chậm chạp thật hay giả vờ chậm chạp, Tố Tố nghi hoặc nhìn Sở Lăng Xuyên hỏi: "Vì sao?"
Sở Lăng Xuyên dù như thế nào cũng không thể nói anh khó chịu việc mặt của vợ mình bị chó liếm, rất giống với việc ghen tỵ cùng một con chó. Xụ mặt xuống, nghiêm trang nói: "Mất vệ sinh chứ sao, chấp hành mệnh lệnh, đừng hỏi Đông hỏi Tây. Được rồi, em xuống xe thôi."
Tố Tố tức giận liếc mắt nhìn anh một cái, mở cửa xuống xe. Nhưng mà chưa đợi mở cửa xe thì cánh tay bị Sở Lăng Xuyên nắm chặt chẽ, cô quay đầu trêu ghẹo: "Thủ trưởng, ngài còn chỉ thị gì nữa?"
Sở Lăng Xuyên vẻ mặt nghiêm túc nói: "Vợ à, như thế nào cũng đừng hôn hít một chút chứ?"
Tố Tố trợn to mắt nhìn anh, tuy rằng hôm nay anh không mặc quân trang, còn cố ý hỏi: "Đồng chí, cái này ảnh hưởng không tốt trước mọi người đi? Phiền anh thận trọng một chút, tự hạn chế một chút, OK?"
Con gái nói thật nhiều lời vô nghĩa, hơn nữa còn rất nhanh mồm nhanh miệng chứ, chỗ nào Sở Lăng Xuyên có thời gian cùng Tố Tố tranh cãi vô ích, giữ chặt sau ót cô, sau khi hôn ba cái ở trên miệng cô mới buông ra, rõ ràng là lưu luyến lại ra vè lạnh lùng nói: "Xuống xe thôi, anh phải đi rồi."
Tố Tố chỗ nào nghe lời như vậy, người đàn ông này, muốn hôn cô liền mạnh mẹ hôn, muốn cô xuống xe liền bắt cô phải lập tức xuống. Tố Tố không xuống xe, trái lại một hồi nhéo vạt áo trước của anh, cho anh một nụ hôn không quá dịu dàng: "Sau này phải nói với em có chút khiêm nhường, biết chưa?"
Tố Tố buông anh ra, xoay người mở cửa xuống xe, cũng không quay đầu lại mà đi luôn, Sở Lăng Xuyên nhìn bóng lưng Tố Tố, nhịn không được nở nụ cười, người con gái này, thật sự là....làm cho anh không thể không thích mà.
Tuy có chút không buông tha, lại quyết đoán quay đầu xe, rời đi.
Sở Lăng Xuyên nói Tố Tố có thể không cần đi lớp học nấu ăn, nhưng mà Tố Tố quyết định vẫn đi, cô không thích làm việc mà bỏ dở nửa chừng, đã làm phải làm đến cùng, lần lượt bỏ dở giữa chừng sẽ làm hư chính mình. Được rồi, tuần sau vẫn sẽ đi.
Sở Lăng Xuyên đã nhanh chóng đi rồi. Chủ Nhật hai người cũng đã có thời gian ngắn hạnh phúc ở cùng nhau, lại đến ngày đi làm. Tuy rằng Tố Tố thích Chủ Nhật, nhưng cô cũng không ghét đi làm, bởi vì khi bận rộn mới có thể cảm thấy phong phú.
Hôm nay lúc hết giờ làm, Tố Tố có chút việc nên rời đi chậm một chút, lúc đồng nghiệp và học sinh không sai biệt lắm lục tục đi về xong hết thì Tố Tố mới thu dọn đồ đạc đi ra từ trường học. Vừa muốn rẽ sang để đi nhờ xe thì một học sinh chạy tới chỗ cô, trốn ở phía sau cô, hô: "Cô giáo cứu mạng, có người xấu!"
Là Trì Suất tronh lớp cô, theo bản năng Tố Tố phải bảo vệ học sinh của mình, che Trì Suất ở sau người, nhìn về phía đó thì thấy một người con trai đang bước nhanh tới đây, vẻ mặt cô đề phòng: "Anh là ai, muốn làm gì? Mời anh có chuyện gì có thể nói chuyện chứ?"
"Việc này với cô không liên quan, đừng động tới." Người con trai kia nói, hoàn toàn không để ý Tố Tố, trực tiếp giơ tay muốn bắt được Trì Suất phía sau Tố Tố, Trì Suất sợ tới mức muốn khóc, trực tiếp kêu cứu mạng.
Tố Tố vừa thấy người đàn ông này ngang tàng như thế, nói chuyện không khách sáo như vậy, cô vội vàng giơ hai tay bảo vệ Trì Suất ở sau người, khi người đàn ông kia muốn kéo Tố Tố ra, Trì Suất lại ở sau người Tố Tố đẩy một cái.
Tố Tố hoàn toàn không dự đoán được sẽ như vậy, cơ thể không ổn định một cái, bổ nhào về phía trước, không sai lệch vừa vặn va vào trong lòng người đàn ông kia, Trì Suất nhân cơ hội nhấc chân chạy.
Sau khi Tố Tố lờ mờ một chút, vội vàng rời khỏi ôm ấp của người đàn ông kia. Mà người đàn ông kia cũng đuổi theo Trì Suất, nhưng mà Trì Suất đã sớm chạy không thấy bóng dáng. Tố Tố không biết đây là có chuyện gì, cũng lo lắng về chuyện của Trì Suất, đang muốn qua đó nhìn một chút thì đã thấy người đàn ông kia với nét mặt giận dữ đi tới chỗ cô.
Tố Tố đang muốn nói chuyện thì người đàn ông kia lại cực kỳ dã măn nắm cánh tay Tố Tố, túm cô đi tới một chiếc xe hơi màu đen, Tố Tố giãy dụa, gào lên: "Anh người này làm sao lại dã man như vậy, buông tay ra!"
Người đàn ông kia lạnh lùng nghiêm mặt hỏi: "Cô là cô giáo phải không?"
Tố Tố rất không dễ chịu trả lời: "Đúng, anh là ai?"
"Tôi là chú của Trì Suất, cô tốt nhất nên giúp tôi tìm Trì Suất đưa về, nếu không cô sẽ biết tay!" Người đàn ông kia nói xong đã kéo Tố Tố đi đến chiếc xe trước mặt, mở cửa xe trực tiếp đẩy Tố Tố vào.
Ông trời ơi, đây là cô gặp được bọn cướp sao?