Editor: Mẹ Bầu
Tiểu Bao Tử nói xong, trong đầu cả ba người lớn ở đó đều không nhịn được mà tưởng tượng ra tình cảnh lúc ấy. Cậu nhóc Tiểu Bao Tử đã đoạt được thẻ phòng xong, rồi sau lái chiếc xe ô tô nhỏ của mình trở lại cửa ra vào của toà nhà để mở cửa ra. Tiếp theo đó, cu cậu liền cố hết sức để kéo cái xe kia vào, chạy đến cửa thang máy, đi thang máy lên lầu.
Nghĩ đến đứa trẻ còn nhỏ, mới tí tuổi đầu mà đã làm được hết thảy những việc đó, trong lòng cả ba người lớn đều cảm thấy rung động. Tiểu Bao Tử thật lợi hại, mà cũng thật thông minh, nhỏ như vậy mà đã biết đi gọi viện binh để cứu mẹ! Cậu nhóc thật sự đã trưởng thành rồi.
"A, đúng rồi, còn có một vị công thần nữa." Dienddanlequuydon Tố Tố nghĩ đến liền nở nụ cười: "Đó chính là Soái Ca của chúng ta. Lúc đó Tiểu Bao Tử bị người phụ nữ xấu này ôm đi, em đuổi theo không kịp, mắt nhìn thấy Tiểu Bao Tử đã sắp bị ôm lên xe, đột nhiên thấy Soái Ca liền bổ nhào qua. Nó làm cho người phụ nữ kia thiếu chút nữa thì bị ngã gục xuống, đã cho em có thời gian đuổi theo kịp. Rồi sau đó Soái Ca liền cắn vào cổ tay của người phụ nữ đó. Thực sự nó rất giỏi, bằng không em thật sự đã phải chịu sự thua thiệt lớn. Người phụ nữ kia thì giống như đã bị phát điên lên rồi vậy, thật sự là khó trị."
Soái Ca đã đi vào trong phòng ngủ, đang nằm ghé mặt ở trên đất, đại khái cũng biết chủ nhân đang khen ngợi nó, liền sủa gâu gâu lên một tiếng, lại kêu lên ư ử mấy tiếng, ngoắt ngoắt cái đuôi, rồi lại tiếp tục nằm sấp xuống, ánh mắt quay tròn nhìn chủ nhân.
Vốn dĩ vừa kinh hãi lại vừa hoảng sợ bởi chuyện vừa rồi, nhưng bởi vì biểu hiện của Tiểu Bao Tử và Soái Ca tràn đầy sắc thái huyền thoại, nghe Tố Tố và Lý Nguyệt Hương kể lại chuyện xong, Sở Lăng Xuyên liền cũng trở nên trầm mặc. Anh ôm chặt lấy con trai, cũng ôm chặt lấy Tố Tố.
Tán gẫu trong chốc lát, Lý Nguyệt Hương liền đi làm cơm, Tố Tố và Sở Lăng Xuyên vẫn cảm thấy lo lắng cho Tiểu Bao Tử bị cảm giác dọa sợ kia gây ảnh hưởng. Bất quá, cũng may mắn là Tiểu Bao Tử cũng chỉ phải trải qua một nửa sự việc phía trước. Còn phần Tố Tố thu thập người phụ nữ kia ở phía sau, Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn cậu nhóc không nhìn thấy được. Hơn nữa tâm lý của cậu nhóc này, tâm lý của những đứa nhỏ bình thường khác cũng không thể so sánh được, cho nên cũng không có một chút chuyện gì hết.
Thân cận với ba mẹ trong chốc lát, Tiểu Bao Tử cảm thấy có chút nhàm chán, liền đi chơi với chiếc xe mới của mình. Chốc thì chạy xe chơi chạy đi chạy lại ở trong phòng khách, một lát lại chạy xông vào trong phòng ngủ. Soái Ca cũng chạy theo vào theo ra, cùng chơi với Tiểu Bao Tử.
Sở Lăng Xuyên ghé người nằm hờ ở bên cạnh Tố Tố. Anh hôn lên trán cô, không nhịn được mà nói: "Thật sự chỉ muốn thời thời khắc khắc mang em theo cùng ở trên người! Bảo bối, thấy em bị như vậy, anh thật đau lòng."
Tố Tố biết, trừ bỏ sự đau lòng lẫn nghĩ đến mà sợ, kỳ thực Sở Lăng Xuyên càng cảm thấy áy náy nhiều hơn, bởi vì anh đã không bảo vệ tốt được cho cô: "Ông xã, em không cầu thời thời khắc khắc được ở bên cạnh anh. Em chỉ cầu thời thời khắc khắc được ở trong lòng anh. Cho nên, anh cần phải thật khỏe mạnh, mỗi thời mỗi khắc đều phải để em ở trong lòng anh, được không?"
"Anh yêu em, bảo bối." Sở Lăng Xuyên muốn nói lời cám ơn. Nhưng mà, nếu anh nói cám ơn, thì thật sự rất khách khí, cho nên, anh nói yêu cô, yêu cô. Thật sự yêu cô! Anh dùng tình yêu của mình để biểu đạt lòng biết ơn, cám ơn đối với bảo bối của anh. Cô đã không trách cứ anh, không ôm hận oán trách anh, mà còn bảo vệ cho anh, lý giải giúp cho anh...
Còn đang nói chuyện với nhau, thì nghe thấy có người nhấn chuông cửa. Sở Lăng Xuyên buông Tố Tố ra, đi ra ngoài. Anh nhìn thấy Tiểu Bao Tử đang lái xe ở trong phòng khách, chớp chớp mắt, không ra mở cửa. Cậu nhóc đã có chút cảnh giác trong lòng rồi.
Sở Lăng Xuyên xoa xoa đầu của con trai, rồi sau đó đi ra mở cửa. Nhưng qua màn hình camera quan sát người đứng đối diện ở ngoài cửa, anh nhìn thấy, đó chính là một người khách không mời mà đến. Sở Lăng Xuyên liền nhíu mày lại. Anh trực tiếp nói với người khách đang đứng đối diện ở bên ngoài kia: "Anh tới đây để làm cái gì?"
"Tôi nghĩ muốn nói chuyện với anh và Tố Tố một chút..."
Sở Lăng Xuyên quay đầu nhìn lại phía cửa phòng ngủ, đã thấy Tố Tố chống đỡ thân thể đi ra ngoài. Cô đã nghe được hết rồi. Nghe thấy tiếng nói của người đối diện ở trong màn hình quan sát, sắc mặt Tố Tố có chút khó coi. Chính là Lục Trăn! Lục Trăn kia chính là cái người đã mang đến cho cô một cơn ác mộng kia...
Sở Lăng Xuyên không quan tâm đến Lục Trăn, không muốn mở cửa, nhưng mà chuông cửa lại vang lên. Sở Lăng Xuyên dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của Tố Tố. Nhìn thấy cô có vẻ ngầm đồng ý, rồi sau đó anh mới hướng về màn hình quan sát, nói với người ở dưới lầu: "Chờ đấy."
Nên đối mặt thì vẫn cần phải đối mặt, ngày hôm nay sẽ phải giải quyết hết.
Sở Lăng Xuyên cầm lấy cái áo khoác thật dày mặc vào cho Tố Tố. Anh nói với Lý Nguyệt Hương một tiếng, cũng bảo với Tiểu Bao Tử ngoan ngoãn ở nhà chơi đùa. Đến lúc này, hai người mới đi xuống lầu, mà Lục Trăn thì đã đứng đợi ở cửa tòa nhà.
Vừa ra đến cửa chính của tòa nhà, Sở Lăng Xuyên liền túm lấy vạt áo của Lục Trăn, quai cho anh ta một quả đấm. Một quyền này từ lúc trước anh đã sớm muốn đánh anh ta rồi. Hôm nay người đã đưa đến cửa rồi, Sở Lăng Xuyên anh liền không cần phải khách khí.
Lục Trăn bị lực đạo Sở Lăng Xuyên đánh ngã ngồi trên mặt đất. Tố Tố đi qua, túm chặt lấy Sở Lăng Xuyên. Mà Lục Trăn đưa tay lên xoa một chút vào nơi mặt bị đánh, đứng dậy, cười khổ: "Đáng đánh, đây là thứ mà tôi nên chịu."
Nói xong anh ta đứng dậy, ánh mắt ảm đạm nhìn về phía Tố Tố và Sở Lăng Xuyên: "Tôi tới đây là muốn nói với hai người câu nói “thực xin lỗi”, nói câu “xin cám ơn”. Thêm nữa, tôi còn muốn nói cho hai người biết một sự kiện."
Tố Tố không nói chuyện, cũng không nguyện ý nhìn đến anh ta. Cô chỉ cảm thấy, nhìn thấy Lục Trăn này giống như nhìn thấy một cây gai. Nó đâm xuyên vào trong lòng cô, đâm vào trong lòng của Sở Lăng Xuyên. Tố Tố chỉ mong rằng, ngày hôm nay cô sẽ nói được rõ ràng với anh ta, từ nay về sau đừng đến đây để quấy rầy cuộc sống của cô nữa.
Lục Trăn thoáng ngừng lại một chút rồi mới mở miệng nói: "Mấy ngày nay tôi vẫn luôn luôn bị tạm giữ, để chịu sự điều tra và thẩm vấn. Bất quá tôi không hề tham dự vào chuyện phạm tội, cho nên, tôi đã được bình yên thả ra."
Tố Tố lạnh lùng nói: "Tôi không có hứng thú muốn biết anh sống như thế nào. Nó không có quan hệ gì đối với chúng tôi! Lục Trăn, tôi chỉ hy vọng anh hãy cách xa cuộc sống của tôi ra thật xa. Đừng bao giờ lại hiện ra ở trước mắt tôi nữa, coi như, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng bao giờ quen biết với anh."
"Tôi không hề phạm tội, nhưng mà tôi đã làm ra một chuyện sai trái. Đó chính là, ở dưới sự uy hiếp của bọn họ tôi đã làm một chuyện thật có lỗi với em."
Thời điểm Lục Trăn nói tới đây, trong lòng Tố Tố đau đớn giống như bị kim đâm vào vậy. Sở Lăng Xuyên cũng không sao nén nhịn được, bàn tay nắm chặt lại.
"Nhưng mà, tôi nghĩ phải nói ra điều này cho em biết. Kỳ thực, đêm hôm đó không có chuyện gì phát sinh ra cả. Tố Tố, tôi không hề chạm vào em! Tôi chỉ nói như vậy là để lừa gạt em thôi. Tôi muốn để cho em nghĩ rằng, giữa hai chúng ta đã xảy ra quan hệ."
"Cái gì?" Hô hấp của Tố Tố như cứng lại. Cô mở to hai mắt nhìn Lục Trăn, hoàn toàn giống như đang nằm mộng vậy. Niềm vui sướng mãnh liệt cùng với sự kích động va chạm với nhau ở trong lòng cô. Lục Trăn nói, anh ta không chạm vào người cô, không hề chạm vào người cô!