Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 146-3: Em là bảo bối của anh – Những tấm ảnh trong túi quần của Sở Lăng Xuyên, trong nhà đã xảy ra chuyện. 3




Editor: Mẹ Bầu

Hồng Trang đã có chút nổi giận rồi. Anh ta dám nói cô thô lỗ? Thô lỗ như thế nào hả! Thời điểm cô một hơi uống hết một bình rượu, không phải anh ta sẽ nói cô là người không tố chất chứ! Cô đánh người ta răng rơi đầy đất, không phải anh ta sẽ nói cô dã man đó chứ! Hồng Trang vốn không muốn để cho người đàn ông kia nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, nhưng mà lời nói mà bị ngăn lại ở trong lòng, thì có chút không thoải mái, cho nên cô đánh trả: "Thế thì anh là đàn ông sao? Tại sao khi uống nước, ngón tay của anh cứ cong lên như ngọn cành hoa Lan vậy? Đã bao lâu móng tay của anh không được cắt rồi?"

"Cô...." Người đàn ông có bộ dạng “tiểu bạch kiểm” (*) kia vẻ đầy chán nản, vốn dĩ da mặt anh ta đã đủ trắng, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, hiện tại lại càng trắng bệch thêm ra: "Người tiến cử cô còn nói cô là người dịu dàng, biết săn sóc, hào phóng thỏa đáng, trắng trẻo nõn nà… Không nghĩ tới cô lại đen giống như hòn than ấy vậy. Cái này không phải là đã lừa gạt người ta hay sao? Cô thanh toán tiền uống cà phê đi thôi."

(*) Nguyên văn: “tiểu bạch kiểm”: Nghĩa đen là mặt trắng nhỏ. Nghĩa bóng chỉ một người đàn ông được bao nuôi.

Hả? Cô đã gặp được một người đàn ông cực phẩm gì thế này? Người đàn ông kia đứng dậy muốn đi, Hồng Trang lại ở dưới bàn, dùng chân dẫm lên chân của anh ta. Người đàn ông kia bị đau, liền kêu lên một tiếng, dieendaanleequuydonn không cách nào di động được, đành lại phải ngồi xuống.

Hồng Trang còn đang muốn lên lớp cho anh ta một trận, để mở mang cho cái tư tưởng đoan chính kia của anh ta. Thế nhưng khi cô còn đang mới định mở miệng thì cổ tay cô bỗng bị kéo căng, bị người ta tóm lấy. Hồng Trang giãy ra, ngẩng đầu lên nhìn lại, lại thấy được Thẩm Hạo Vũ với vẻ mặt phong khinh vân đạm (*), liền không khỏi ngây ngẩn cả người. Tại sao anh ta lại tới đây thế nhỉ?

(*) Phong khinh vân đạm: Dịch nghĩa: Gió nhẹ mây mỏng. Cụm từ này thường được sử dụng theo nghĩa bóng: chỉ một người có thái độ bình thản, thản nhiên trước một sự việc.

Ngay tại thời điểm Hồng Trang còn đang sững sờ, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Thẩm Hạo Vũ đã lôi cô đứng dậy, đi nhanh ra tới cửa, để lại đàn ông kia ở nơi đó ôm cái chân đau đớn của mình, miệng kể lể Hồng Trang thô lỗ không có tố chất.

Hồng Trang nhìn thấy Thẩm Hạo Vũ đến đây liền thấy tức giận. Hơn nữa, việc cô đi xem mắt lại bị anh đụng vào như vậy, cảm thấy thật mất mặt. Hồng Trang vùng vẫy muốn tránh ra, cũng muốn đánh nhau với anh, nhưng lại bị Thẩm Hạo Vũ giữ chặt lấy: "Buông tay, buông tay ra."

Thẩm Hạo Vũ lôi Hồng Trang đi ra ngoài, tới chỗ đối diện nơi đỗ xe, anh liền nhíu mày nhìn cô: di@en*dyan(lee^qu.donnn),  "Cho dù em có vội vã muốn lập gia đình, thì gã đàn ông kia cũng không thích hợp với em."

"Anh thử hỏi xem anh là ai chứ, có thích hợp hay không, ai cần anh đến đây để đánh rắm chứ! Buông tay ra." Hồng Trang giãy dụa. Thẩm Hạo Vũ nhìn Hồng Trang ở trước mắt, có làn da màu lúa mạch (màu da ngăm đen), đã từng cùng anh đấu võ nhiều năm như vậy, đã thích anh nhiều năm như vậy. Lại nghĩ đến Sở Lăng Xuyên nói, tương lai về sau, Hồng Trang sẽ kết hôn sanh con cùng đàn ông khác. Lời nói này của Sở Lăng Xuyên đã đâm vào tim của anh, làm cho anh cảm thấy không được thoải mái.

"Này, anh buông tay ra đi."

Hồng Trang còn đang la hét, Thẩm Hạo Vũ lại đã cúi đầu xuống hôn cô. Anh hôn lên cái miệng cô còn đang lải nhải. Đôi môi của cô có hương vị của ánh nắng thuộc về riêng của cô, còn có chút hương vị của hoa nhài.

Hôn?

Hồng Trang ngớ ngẩn cả người. Cô thật giống như bị sét đánh trúng người vậy! Thẩm Hạo Vũ hôn cô! Hồng Trang trợn to mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, quên mất cả việc giãy dụa, quên mất cả việc kêu gào. Trong lòng cô lúc này chỉ có một nghi vấn đang xoay quanh, vì sao Thẩm Hạo Vũ lại hôn cô?

Thẩm Hạo Vũ buông lỏng đôi môi của Hồng Trang ra. Anh nhìn bộ dạng ngây ngốc ngơ ngác của cô, không khỏi cười khẽ lên một tiếng, liền ghé sát ở bên môi cô, nhẹ nhàng nói: "Bà đàn ông, đừng đi xem mắt nữa."

Đây là ngoại hiệu mà Thẩm Hạo Vũ đã đặt cho Hồng Trang, “bà đàn ông”, “bà đàn ông xinh đẹp”. Lúc đó, cũng chỉ vì cái ngoại hiệu này mà đã nhiều lần Hồng Trang đánh nhau với anh. Bất quá, cô đều bị Thẩm Hạo Vũ đánh bại, cuối cùng cô cũng chấp nhận cách gọi “bà đàn ông” kia của anh.

"Vì sao?" Hồng Trang vẫn chưa hết kinh ngạc, hỏi lại.

"Bởi vì, anh không thích."

Hồng Trang mở to hai mắt. Bởi vì Thẩm Hạo Vũ không thích, cho nên cô không thể đi xem mắt… Hỗn loạn, cô thực sự bị hỗn loạn rồi! Nhưng mà, ở trên một mức độ nào đó thì cô lại vô cùng thanh tỉnh: "Vậy vì sao anh lại hôn tôi?"

"Bởi vì anh thích."

Thẩm Hạo Vũ nói xong, trên bụng liền lập tức bị trúng một nắm đấm. Gương mặt Hồng Trang phiếm hồng, có chút hoảng sợ, lại có chút ngượng ngùng. Cô như vậy nhìn lại thấy rất phụ nữ. Giọng Hồng Trang rất lớn, nói với Thẩm Hạo Vũ: "Anh… cái đồ vô lại này, dám chiếm tiện nghi của tôi! Anh thích, hay là không thích, đều không có liên quan gì đối với tôi hết. Tôi thích thế nào liền sẽ là thế ấy, về sau anh còn tiếp tục đến quấy rối tôi nữa, tôi liền phế bỏ anh luôn."

Nói chuyện lớn tiếng như vậy chỉ là vì Hồng Trang đang muốn che giấu sự hoảng loạn của mình. Hồng Trang nói xong liền xoay người vội vã đi về hướng chiếc xe dừng ở trước mặt. Thẩm Hạo Vũ lại đuổi theo, túm chặt lấy tay của Hồng Trang, kéo cô vào trong ngực: "Em đừng tiếp tục đi xem mắt nữa, có nghe thấy không."

"Vì sao chứ?" Giờ khắc này, Hồng Trang rất muốn được nghe thấy một đáp án kia.

"Bởi vì... Anh sẽ nổi máu ghen."

Hồng Trang nhìn lại mặt Thẩm Hạo Vũ, môi của anh. Cô bị choáng rồi...

Hồng Trang có chút không thể tin được. Thẩm Hạo Vũ hôn cô, hơn nữa anh lại còn nói anh nổi máu ghen. Cô có cảm giác mình giống như mình đang nằm mơ. Sau sự khiếp sợ, cô liền đẩy Thẩm Hạo Vũ ra, lên xe, dĩ nhiên là chạy trốn...

Thẩm Hạo Vũ đứng ở nơi đó, đuổi theo mấy bước rồi dừng lại. Anh nâng tay sờ lên môi của mình một chút. Trên mặt anh vẫn còn vương lại hương vị thơm mát thuộc riêng của Hồng Trang. Anh không nhịn được suy nghĩ, Hồng Trang như thế này là cô tức giận hay là thẹn thùng đây?

Thẹn thùng thì dễ nói rồi. Là bởi vì chính anh đã đường đột nên làm cho Hồng Trang tức giận thành ra như vậy... Chân mày của Thẩm Hạo Vũ cau lại. Có phải là Hồng Trang đang né tránh không muốn nhìn thấy anh hay không? Có phải cô vẫn còn muốn đi xem mắt nữa hay không?

Nhớ lại, đã từng có một lần, anh giới thiệu Hồng Trang cho một đồng nghiệp của mình. Khiến cho Hồng Trang thấy thương tâm đồng thời cũng tức giận, một mực không hề để ý đến anh nữa. Anh gọi điện thoại cho cô, cô cũng không nhận. Anh đi tìm cô, cô cũng không ra để đón anh đi vào.

Nếu không phải lần đó cậu thiếu sinh quân trong đội của Hồng Trang đánh nhau cùng với học viên của anh, nói không chừng, phải thật lâu nữa anh cũng không được nhìn thấy cô. Sau đó một thời gian, quan hệ giữa hai người bọn họ đã khôi phục lại bình thường.

Hồng Trang đĩnh đạc cũng không so đo chuyện anh đã xúc phạm đối với cô. Nhưng bọn họ cũng không dám làm bạn bè với nhau nữa. Đúng vậy, bạn bè, gặp mặt thì không có gì cần phải giấu nhau, cũng có thể ở thời điểm ưu sầu, thì uống không say không dừng.

Thẩm Hạo Vũ hiểu rất rõ, giữa đàn ông và phụ nữ mà nói, khả năng có một tình hữu nghị thuần khiết là không lớn. Huống chi, anh còn biết, Hồng Trang thích anh. Cũng không phải hẳn là anh muốn đi trêu chọc cô, nhưng mà, anh chính là không muốn bị mất đi người bạn có tên Hồng Trang này.