Editor: Mẹ Bầu
Tố Tố quay đầu lại nhìn. Nhìn thấy Sở Lăng Xuyên đã trở về, trái tim của cô thoáng cái liền như bị nhéo chặt lại, hốc mắt nóng lên, chỉ thiếu một chút nữa là cô đã bật lên khóc rồi. Sở Lăng Xuyên nhìn hai người phụ nữ bộ dạng đang đầy sự hoang mang lo sợ. Một người là vợ của anh, một người là mẹ vợ của anh, trong lòng Sở Lăng Xuyên cũng cảm thấy thật là đau xót...
Sở Lăng Xuyên đi tới, ôm lấy Tố Tố, dìu đỡ cô đi đến bên cạnh ghế so pha ngồi xuống, tay kia thì vỗ vỗ lên bả vai Lý Nguyệt Hương đang ngồi ở một bên ghế so pha: @MeBau*diendan@leequyddonn@ "Mẹ, ngài đừng có nôn nóng, đã có con ở đây rồi! Ba ba sẽ không có việc gì đâu."
An ủi Lý Nguyệt Hương xong, anh quay lại an ủi Tố Tố ở trong lòng: "Bảo bối, đừng sợ! Ba ba là một người chính trực thanh liêm. Điều tra ra rõ ràng thì sẽ không có chuyện gì nữa đâu. Em đừng có mà suy nghĩ loạn xạ, biết không? Có anh ở đây rồi, đừng sợ."
Sở Lăng Xuyên vừa vào cửa liền nói hai câu nói kia, thực sự liền giống như cây trụ đá, chống đỡ lại cho bầu trời của hai mẹ con Tố Tố đã sắp bị sụp xuống. Lời nói của Sở Lăng Xuyên đã mang đến cho Tố Tố một sự cổ vũ rất lớn. Đúng vậy, có Sở Lăng Xuyên đang ở đây rồi, còn có cái gì đáng sợ nữa chứ! Dieenndkdan/leeequhydonnn Cô không còn cảm thấy bất lực, giống như một chiếc thuyền nhỏ đang ở giữa biển rộng mênh mông, gặp phải mưa rền gió dữ, nhưng lại không có chỗ để bỏ neo nữa.
"Mọi người đã ăn cơm chưa vậy?" Sở Lăng Xuyên hỏi một câu. Thấy Tố Tố và Lý Nguyệt Hương đều không nói năng gì, anh liền đứng dậy, lôi kéo Tố Tố cùng Lý Nguyệt Hương: "Đi nào, trước hết cần phải ăn cơm đã! Bây giờ ba ba đang trong hoàn cảnh như vậy, chúng ta cần phải mạnh khỏe thì mới có thể giúp đỡ cho ba ba được."
Lúc trước, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn cả hai mẹ con Tố Tố đều không khẩu vị ăn cơm, nên chỉ ăn vài miếng. Lúc này, ở dưới sự ép buộc mạnh mẽ của Sở Lăng Xuyên, cả Tố Tố và Lý Nguyệt Hương lại ngồi cùng với anh ăn một ít cơm. Trong bữa cơm, Sở Lăng Xuyên cũng hỏi han tỉ mỉ lại một chút, về tình huống cụ thể đã xảy ra trong ngày hôm nay. Tất cả mọi chuyện anh đều ghi nhớ ở trong lòng.
Hiện tại số tiền không rõ lai lịch kia chính là mấu chốt của vấn đề. Sở Lăng Xuyên cũng không tin cha vợ của mình đã nhận hối lộ số tiền này. Khả năng lớn nhất chính là, An Quốc Đống đã bị người ta vu oan hãm hại. Tuy rằng bọn họ hiểu rõ điều này, thế nhưng tình huống trước mắt lại rất bất lợi đối cha vợ của anh. Nhưng mà, những việc này anh lại không thể nói ra đối với Tố Tố và Lý Nguyệt Hương được. Trước mắt, Sở Lăng Xuyên chỉ có thể trấn an đối với hai mẹ con Tố Tố và Lý Nguyệt Hương, sau đó anh cần phải nghĩ ra biện pháp khác, để giúp đỡ cho cha vợ của mình.
Sau khi ăn xong bữa cơm chiều, vẻ mặt Lý Nguyệt Hương rất tự nhiên, nói một câu: "Không còn sớm nữa, cả hai đứa cũng đi nghỉ ngơi đi, không có việc gì đâu. Tố Tố, nghe lời Xuyên tử đi, sẽ không có việc gì hết." Lý Nguyệt Hương nói như an ủi cho chính bản thân mình, mà cũng là đang an ủi cho Tố Tố.
"Vâng! Mẹ à, ngài cũng đừng lo lắng nhiều, ba ba sẽ không có chuyện gì đâu! Mẹ cũng đi ngủ sớm một chút đi, để con đưa ngài đi nghỉ ngơi một chút." Tố Tố nói xong liền giúp đỡ đưa Lý Nguyệt Hương trở lại phòng ngủ, cùng nói chuyện với mẹ của mình.
Sở Lăng Xuyên thì đi thu dọn bát đũa. Chờ cho đến lúc anh từ trong phòng bếp đi ra, thì cũng nhìn thấy Tố Tố từ trong phòng ngủ của Lý Nguyệt Hương đi ra ngoài. Anh hỏi: "Mẹ đã ngủ rồi sao?"
Tố Tố gật đầu: "Mẹ ngủ rồi."
Sở Lăng Xuyên đi qua, nắm chặt lấy tay Tố Tố, cùng cô trở lại trong phòng ngủ của mình. Anh ôm lấy Tố Tố, mà Tố Tố cũng gắt gao ôm lấy Sở Lăng Xuyên, muốn tìm kiếm cảm giác an toàn, tìm kiếm sự an tâm lẫn chỗ dựa vững chắc ở anh.
Cảm nhận được sự bất an của Tố Tố, Sở Lăng Xuyên ôm chặt lấy cô, cúi đầu xuống, chạm môi hôn lên trán cô: "Bảo bối. Em đừng lo lắng quá. Em có nghe lời anh nói hay không?"
Mặt Tố Tố dán sát vào lồng ngực của Sở Lăng Xuyên, gật gật đầu.
Sở Lăng Xuyên đưa tay lên nắm lấy cái cằm của Tố Tố, làm cho cô ngẩng đầu lên. Tố Tố nhìn anh, trong mắt Sở Lăng Xuyên đang tràn đầy sự tin tưởng cùng chắc chắn. "Vậy em hãy nghe lời anh nói nhé, việc gì cần phải làm thì hãy nên đi làm cho thật tốt. Em còn phải chăm sóc thật tốt cho mẹ và con trai nữa kia mà. Mặt khác, em còn phải chăm sóc tốt cho chính bản thân mình nữa. Chuyện của ba ba, em cứ giao hết lại cho anh lo liệu!"
"Nhưng mà, anh còn có công tác của anh nữa, em..."
"Bảo bối, anh là chồng của em! Anh là đàn ông, anh có trách nhiệm phải nâng đỡ lên cho em một khoảng bầu trời. Việc em cần phải làm chính là, hãy tin tưởng vào anh, chăm sóc thật tốt cho mọi người trong nhà cùng chính bản thân em. Mọi chuyện khác em cứ giao lại cho anh xử lý giải quyết, có được hay không?"
Giọng nói của Sở Lăng Xuyên nhẹ nhàng, nhưng lại lộ ra sự kiên định và đầy sức mạnh. Tố Tố gật đầu ôm chặt lấy anh. Cô không nén nhịn được liền hỏi: "Ông xã à, anh nói xem, chuyện xảy ra với ba ba liệu có liên quan đến Tô Tuệ Vân và vị cục trưởng G kia hay không? Hiện tại lại không liên lạc được với ba ba, nên đến cùng cũng không biết tại sao lại như thế này. Em thấy rất lo lắng. Em có cảm giác, hình như có một âm mưu khổng lồ nào đó đang bao phủ lấy chúng ta."
Về chuyện của ba ba, hiện tại chúng ta không có chứng cớ, mà chỉ có thể là phỏng đoán, hơn nữa, chuyện này cũng có chút nói không thông. Tô Tuệ Vân kia chưa thể có năng lực lớn đến như vậy được. Hơn nữa cô ta cũng không cần thiết phải có động tác lớn như vậy, trừ phi là có nguyên nhân khác. Nếu như là có nguyên nhân khác, như vậy vụ việc này đã trở nên phức tạp rồi.
"Đừng lo lắng, bảo bối! Đã có anh ở đây rồi mà. Ngoan, bây giờ việc cần thiết chính là em phải ngủ một giấc cho thật tốt." Sở Lăng Xuyên nói xong một tay ôm lấy Tố Tố, đi đến bên giường, đỡ cô ngồi xuống, "Em có cần phải đi tắm rửa nữa không?" Sở Lăng Xuyên hỏi.
Tố Tố lắc đầu. Cô không có tâm tình, cũng không có khí lực nữa. Tố Tố có cảm giác khí lực của cô giống như bị người ta tháo nước ra hết rồi vậy. Tố Tố cầm lấy bàn tay to của Sở Lăng Xuyên: "Anh mau đi tắm rửa một chút đi! Rồi anh cũng mau ngủ sớm một chút đi, em không sao đâu."
"Ừ." Sở Lăng Xuyên đáp lại một câu, hôn Tố Tố một cái, sau đó liền đi tắm rửa. Mấy phút đồng hồ sau, anh từ trong phòng vệ sinh đi ra, đi đến bên giường lớn, lên giường, nằm xuống ở bên cạnh Tố Tố, ôm lấy cô.
Tố Tố ôm chặt lấy Sở Lăng Xuyên, làm tổ ở trong lòng anh. Cô rất muốn ngủ, thế nhưng làm như thế nào cũng không thể nào ngủ được. Ba ba hiện tại đang bị mang đi thẩm vấn như vậy, lại còn bị mất đi sự liên lạc nữa. Bây giờ, không biết ba ba như thế nào, không biết ba ba đang ở đâu. Cái cảm giác không biết được một cái gì cả thật sự là rất sợ hãi. Tố Tố cứ trằn trọc xoay chuyển mãi ở trong lòng Sở Lăng Xuyên. Cũng không biết đến mấy giờ sau, ước chừng đã rạng sáng, khi Tố Tố còn đang mơ mơ màng màng ngủ, thì Sở Lăng Xuyên chậm rãi rút cánh tay của mình ra. Sau khi để cho Tố Tố nằm yên xong, anh xoay người đi xuống giường. Sở Lăng Xuyên nhẹ hôn ở trên trán Tố Tố một chút, rồi sau đó mới rời đi. Anh không thể ngồi đó, không làm cái gì được! Tố Tố nói không sai, không thể ngồi ở đây mà chờ chết được! Sở Lăng Xuyên cũng cảm giác thấy, đúng là đang có một âm mưu nào đó, cực kỳ lớn, đang bao phủ lên gia đình của anh! Sở Lăng Xuyên anh nhất định phải bảo vệ người nhà của mình.