Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 144: Em là bảo bối của anh - Ba ba không có quần lót để mặc




Editor: Mẹ Bầu

Vốn dĩ Cục trưởng Nha An ninh và một người phụ nữ ở cùng với nhau không có gì đáng khả nghi. Nhưng mà khả nghi nhất chính là, người phụ nữ kia không phải là người nào khác, mà chính là Tô Tuệ Vân. Bởi vì người phụ nữ này đã từng thiết kế đối với người nhà của anh, hơn nữa lại đã từng có chuyện liên quan. Cho nên Sở Lăng Xuyên không thể không nghĩ ngợi nhiều hơn một chút.

Sở Lăng Xuyên dựa vào sự mẫn cảm chức nghiệp, không nhịn được liền vòng xe lại. Anh nhìn lại về hướng cửa, đã thấy Tô Tuệ Vân cùng Cục trưởng bước lên một chiếc xe con. Sở Lăng Xuyên không nhịn được liền nhíu mày, càng nghĩ ngợi càng thấy thật nghi hoặc. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Thế nào mà Tô Tuệ Vân lại có thể cùng với cục trưởng được? Chẳng phải là Sở Lăng Xuyên chú ý quan tâm đến Tô Tuệ Vân, mà chỉ là một loại cảm giác mẫn cảm lẫn cảnh giác.

Tô Tuệ Vân từng đã thiết kế, hãm hại Tố Tố, khiến cho trong nhà anh gà bay chó sủa. Đến sau này bởi vì An Quốc Đống nhúng tay vào giải quyết một vụ án đặc thù, xe của Tố Tố bị người động tay chân, xảy ra tai nạn xe cộ. Tố Tố không có việc gì, nhưng Tô Tuệ Vân lại bị hủy dung...

Chiểu theo tâm lý phân tích của anh đối với một người như Tô Tuệ Vân kia, cô ta sẽ cực kỳ oán hận. Dù sao là một người phụ nữ, thường thường rất xem trọng đối với nhan sắc của mình. Dieenndkdan/leeequhydonnn Việc bị hủy dung kia đúng là một sự đả kích không nhỏ. Cho nên cô ta sẽ dồn mọi hiểu lầm đến trên người anh hoặc là Tố Tố.

Hiện tại, nhìn thấy Tô Tuệ Vân cặp kè, ở cùng nhau với cấp trên của cha vợ mình, Sở Lăng Xuyên khó tránh khỏi nghĩ nhiều hơn một chút. Nhìn thấy hai người bọn họ lên xe rời đi, anh cũng im hơi lặng tiếng lái xe rời đi.

Trong lòng Sở Lăng Xuyên nghi ngờ dầy đặc, hơn nữa anh mơ hồ còn cảm thấy có một dự cảm gì đó không hay. Đối với cái cô gái Tô Tuệ Vân này, Sở Lăng Xuyên thật sự rất sợ! Anh sợ cô ta sẽ làm ra cái chuyện gì đó làm tổn thương đến người nhà của anh

Nghĩ như vậy, Sở Lăng Xuyên sực nhớ tới một người. Anh vừa lái xe, vừa lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại, anh nói vẻ mặt đầy ngưng trọng: "Hải tử. Ừ, là tôi đây! Giúp tôi theo dõi một người."

Tố Tố lại bắt đầu đi làm. Trước kia, thời điểm có chuyện còn gạt Sở Lăng Xuyên, cô đã trải qua những ngày lo lắng đề phòng, vừa mắc cỡ vừa day dứt. Mỗi một ngày, cô đều giống như bị một tảng đá lớn đè nặng ở trên ngực, làm cho cô không sao thở nổi.

Hiện tại, vấn đề đã được khai thông với nhau rồi, cũng đã đối mặt rồi, có thể nói là đã giải quyết xong, Đã từng bị đau đớn, đã từng bị tổn thương, đã khóc lóc… Thế nhưng, đến cuối cùng kết quả lại là tốt đẹp. Tuy rằng sự tổn thương vẫn còn ở đó, nhưng Tố Tố tin tưởng mọi chuyện rồi sẽ chầm chậm đi qua.

Tố Tố đã từng gọi điện thoại cho Tiểu Nhiên, @MeBau*diendan@leequyddonn@ tinh thần của Tiểu Nhiên không được tốt lắm, bất quá đã trải qua rồi, nên Tố Tố cũng đỡ lo lắng. Chỉ là trong lòng Tiểu Nhiên thấy khó chịu, đã phát tiết được ra ngoài một chút, nên hiện tại đã tốt hơn nhiều...

Kỳ thực Tiểu Nhiên đối với Thiệu Minh Thành thật giống như đối với kẻ thù. Cô hận, nhưng lại dây dưa với nhau. Bởi vì hiện tại, giữa hai người bọn họ có một sợi dây liên hệ chém không đứt, chính là tiểu Khả Ái, con gái của bọn họ.

Oan gia, đúng là oan gia mà.

Thời gian mỗi một ngày trôi qua, rất nhanh lại đã đến thứ sáu. Trong tuần, một ngày này đại khái chính là ngày Tố Tố luôn chờ mong nhất. Cô có thể đợi chờ đón Sở Lăng Xuyên trở về. Thế nhưng khi sắp đến giờ tan tầm, thế nào anh lại gọi điện thoại về.

"A lô? Bảo bối à."

Nghe được giọng nói thấp thấp trầm trầm của Sở Lăng Xuyên, trong lòng Tố Tố liền thấy ấm áp, phảng phất như nở hoa, "Vâng, khi nào thì anh trở về? Anh muốn ăn cái gì, có thể gọi món ăn được nhé."

Nghe giọng nói dịu dàng, khẩu khí mang theo chút làm nũng của Tố Tố, Sở Lăng Xuyên ở bên kia liền cười, "Muốn ăn em!"

Tố Tố quẫn rồi, mặt hơi thoáng hiện hồng. Cái người đàn ông này, thật sự là càng ngày càng không đứng đắn rồi. Cô nhìn xem tình hình chung quanh, thấy không có người nào nghe được, liền hạ thấp giọng nói xuống: "Này, anh có thể nói năng thận trọng một chút có được không?"

Từ bên kia truyền đến tiếng cười thấp thấp trầm trầm của Sở Lăng Xuyên: "Được thôi! Vậy thì bây giờ anh thận trọng nói cho em biết, chiều tối hôm nay anh có việc, tối muộn mới trở về. Em không cần phải chờ anh đâu, cứ ăn cơm rồi đi ngủ sớm một chút."

"A, như vậy sao." Tố Tố có chút mất mát, bất quá cô vẫn giữ giọng điệu thoải mái, nói: "Vâng, em đã biết rồi. Vậy anh nhớ không được uống rượu, lái xe chậm một chút,. Tối hôm nay em sẽ ăn cơm cùng với ba mẹ là được rồi."

"Ừ, anh cúp điện thoại trước nhé, bảo bối."

"Vâng, được rồi."

Hai người nói chuyện xong liền cúp máy. Tố Tố cũng không còn nghĩ lung tung nữa. Dù thế nào đi nữa, tình huống đột phát của Sở Lăng Xuyên cũng luôn tương đối nhiều. Chỉ cần là anh trở về, có thể được nhìn thấy người thì đã tốt lắm rồi. Anh có về muộn một chút, trễ một chút cũng không thành vấn đề gì hết.

Tan tầm. Thời điểm Tố Tố về nhà sum vầy cùng với người trong nhà, thì vào khoảng bảy giờ tối, Sở Lăng Xuyên đã ở trở về đến trong thành phố. Nhưng anh chưa trở về nhà ngay, mà lái xe ô-tô đi tới một khu biệt thự ngoại ô.

Cách cửa biệt thự không xa có một bóng đen đã đứng chờ ở đó. Xe của Sở Lăng Xuyên liền dừng ở trước mặt của bóng đen kia. Bóng đen kia mở cửa bước lên xe, xoay người, lập tức ôm lấy Sở Lăng Xuyên, "Xuyên tử, đã lâu không gặp, thực con mẹ nó chứ, thật sự rất nhớ anh đấy!"

Hai đàn ông gặp nhau ôm ôm ấp ấp lấy nhau một lúc, sau đó liền thối lui trở lại. Hai người cùng nắm tay lại thành quyền đụng vào nhau, rồi sau đó cầm lấy tay nhau thật chặt. Sở Lăng Xuyên giơ tay kia lên vỗ vỗ vào bả vai người đàn ông đối diện, "Thật sự rất nhớ người anh em."

Nói xong, hai người mới buông tay nhau ra. Hải tử hạ giọng, cười hỏi: "Xuyên tử, anh bảo tôi theo dõi cái cô gái kia để làm cái gì vậy? Chẳng lẽ bây giờ anh cũng chạy theo trào lưu mới, nuôi tình nhân bên ngoài hay sao?"

Sở Lăng Xuyên lạnh lùng liếc mắt quét nhìn Hải tử một cái. Anh ta lập tức cười hắc hắc, "Đùa chơi một chút ấy mà! Anh nhìn lại bản thân anh một chút xem nào, vẫn là bất lịch sự như vậy. Bất quá, so trước kia thì nhìn anh có khí phách hơn! Xem ra chị dâu cũng đã dạy dỗ anh không tệ nhỉ."

"Hãy bớt nói lời sàm ngôn đi. Nói vào chuyện chính đi nào." Thằng nhóc  này vẫn luôn là như vậy! Có thể nói, cái cách nói chuyện thì vẫn giữ cái kiểu không đứng đắn, không khuôn mẫu như vậy. Bất quá nghe vào tai lại thấy rất thân thiết. Hơn nữa, đừng nhìn vào hình dạng cậu ta có vẻ không đứng đắn, cậuta làm việc tuyệt đối chắc chắn.

Hải tử nâng tay nhìn đồng hồ một chút, bảy giờ rưỡi tối: "Ở lại Cổ Châu này chừng độ 2 phút, cô ta liền sẽ đi ra." Nói xong Hải tử rút từ trong túi áo ra vài tấm hình. Sở Lăng Xuyên mở đèn bên trong xe để nhìn xem một chút. Đều là ảnh chụp Tô Tuệ Vân. Người ở trong hình, nữ có nam có, tựa hồ rất bình thường, bất quá, có một tấm ảnh là chụp cùng với Cục trưởng.

Hải tử chỉ vào ảnh chụp Tô Tuệ Vân cùng với Cục trường: "Trong tuần vừa rồi, cô ta gặp mặt người đàn ông này hai lần. Quan sát thì thấy không có gì có vẻ là quan hệ nam nữ mờ ám, mà giống như là đang ở đó bàn luận với nhau chuyện gì đó thì phải!"