Editor: Mẹ Bầu
Tố Tố nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, biết cậu nhóc đã có chút bận tâm rồi. Cu cậu chưa từng thấy mẹ nuôi Tiểu Nhiên như vậy, nên cô nói an ủi cậu nhóc: " Mẹ Tiểu Nhiên uống rượu say, cũng có thể có thể tâm tình không tốt, ngủ một giấc dậy là tốt ngay thôi, Tiểu Bao Tử đừng lo lắng, nghe chưa!"
Bữa cơm trưa cứ như vậy mà qua đi. Sở Lăng Xuyên cũng mang theo vợ con của mình rời đi. Hàm Hàm và La Vĩ Khôn cũng trở về cái tổ nhỏ của bọn họ. Tất cả mọi người đều lo lắng cho Tiểu Nhiên cùng Thiệu Minh Thành.
Bởi vì mới chỉ có một giờ chiều, @MeBau*diendan@leequyddonn@ cho nên Sở Lăng Xuyên còn có một chút thời gian nữa thì mới phải đi. Cho nên một nhà ba người cùng trở về nhà của An Quốc Đống bên kia. Vừa vào đến cửa, Tiểu Bao Tử liền kêu to: "Ông ngoại, bà ngoại, cả nhà chúng cháu đã trở lại rồi!"
An Quốc Đống và Lý Nguyệt Hương từ trong phòng ngủ đi ra ngoài. Soái Ca cũng ngoắt ngoắt cái đuôi chào đón, đi đến ở bên người Sở Lăng Xuyên cọ cọ. Sở Lăng Xuyên vỗ vỗ lên cái đầu của Soái Ca. Soái Ca liền tự giác rời đi, đi chơi chỗ khác rồi.
"Rửa tay thôi!" Tiểu Bao Tử được ông ngoại ôm lấy, đến một khắc kia, liền vươn hai bàn tay nhỏ ra, muốn đi rửa tay. di@en*dyan(lee^qu.donnn), Thật là một đưa trẻ nhỏ rất ngoan, rất yêu thích sự sạch sẽ.
An Quốc Đống cười: "Được, để ông ngoại mang Tiểu Bao Tử đi rửa tay."
Người một nhà ngồi tán gẫu trong chốc lát, Tiểu Bao Tử cũng mệt nhọc, buồn ngủ, mọi người cũng đều đi ngủ trưa. Tiểu Bao Tử không sai biệt lắm, vì hai ngày qua không được gặp bà ngoại ông ngoại, cho nên liền đòi đi ngủ cùng với bà ngoại, ông ngoại rồi.
Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên ở trong phòng ngủ, nằm ở trên giường. Tố Tố gối đầu lên cánh tay của Sở Lăng Xuyên. Cô nằm ở trong lòng Sở Lăng Xuyên, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Tiểu Nhiên. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Thế nhưng mà không có người nhận cuộc gọi. Tố Tố gọi lại lần nữa, vẫn là không có người nhận.
Sở Lăng Xuyên trực tiếp túm lấy điên thoại di động của cô đi vứt sang một bên: "Được rồi, đừng gọi nữa, không chừng người ta còn đang trong quá trình tạo người thì sao. Em gọi đến, không phải là thêm phiền à!"
Tố Tố nghẹn họng, không nói được ra lời, trực tiếp đập mạnh cho Sở Lăng Xuyên một cái, lườm anh trắng mắt: "Này, Sở Lăng Xuyên, anh nói xem, liệu Tiểu Nhiên và Thiệu Minh Thành còn có thể ở cùng một chỗ được không?"
Sở Lăng Xuyên khẽ nhíu mày, suy tư một chút: "Anh làm sao mà biết được chứ!"
"Chẳng phải anh xuất thân là lính trinh sát hay sao?"
Sở Lăng Xuyên có chút bật cười, hôn một cái ở trên miệng Tố Tố: "Là lính trinh sát thì nhất định phải biết được chuyện này hay sao?"
Tố Tố nở nụ cười, biết mình có chút làm nũng và nói năng lung tung rồi. Nhưng cô cũng thực sự hi vọng Sở Lăng Xuyên có thể cho cô được một cái đáp án để an ủi. Nhìn Tiểu Nhiên thống khổ như vậy, Tố Tố nghĩ, rõ ràng, chỉ cần hòa hợp lại với Thiệu Minh Thành thôi, như vậy sẽ không cần phải rối rắm, thương tâm nữa: "Làm người lính trinh sát, em nghĩ rằng anh nhất định phải có một cái gì đó khác với những người khác. Anh sẽ luôn có một dự đoán và phán xét gì đó...
Nghe ý tứ Tiểu Nhiên, giống như vốn là muốn ở cùng với Giản Ngọc Sanh thì phải. Thế nhưng mà lại bị Thiệu Minh Thành phá hủy đi. Em cũng không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, thực cũng lo lắng thay cho Tiểu Nhiên."
Sở Lăng Xuyên ngẫm nghĩ một chút hỏi: "Tiểu Nhiên thương tâm vì Giản Ngọc Sanh như vậy, có phải là đã yêu anh ta rồi hay không?"
"Anh là đang dò hỏi tin tức tình báo cho Thiệu Minh Thành phải không?" Tố Tố thật cảnh giác nhìn sang Sở Lăng Xuyên, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền bị anh nhéo cho một cái. Sở Lăng Xuyên cười "Em hãy trả lời anh cái vấn đề mà anh hỏi trước đã. Dù sao cũng phải phán đoán trước một chút chư!"
"Được rồi, em tin tưởng ở anh!" Tố Tố nói xong liền ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Em cảm thấy rằng, Tiểu Nhiên vẫn còn yêu Thiệu Minh Thành. Nhưng vì Thiệu Minh Thành đã quá vô lại rồi, cho nên Tiểu Nhiên mới hận anh ta. Còn đối với Giản Ngọc Sanh thì sao, Tiểu Nhiên cũng có chút cảm tình. Vì dù sao hai người cũng ở cùng nhau với nhau lâu như vậy… Thế nhưng mà, khả năng cái loại tình cảm này lại không có liên quan gì đến tình yêu. Mà nó giống như có sự ỷ lại, theo một thói quen, hoặc là tình thân."
Tố Tố lăn người tới, lúc trước chẳng phải là cô cũng hận chết Sở Lăng Xuyên đó ư! Nhưng mà kỳ thực cũng chính là yêu anh, chẳng qua cái hận kia đã che phủ lên trên tình yêu mà thôi. Tố Tố liền chợt thấy yêu thích cái sự thật này.
Hiện tại Tiểu Nhiên chắc chắn cũng là như thế đi?
Sở Lăng Xuyên nhíu mi ngẫm nghĩ một chút: "Anh cảm thấy khả năng hai người ở cùng nhau là khá lớn. Về tính cách của Minh Thành như thế nào, anh là người hiểu biết nhất. Nếu không đạt được mục đích thì thề sẽ không bỏ qua. Huống chi, anh nhìn ra được, cậu ta thật sự rất yêu Tiểu Nhiên. Mấy năm nay, cậu ta cũng không còn đi tìm phụ nữ khác, khác hẳn với con người trước kia của cậu ta, nếu một ngày không có phụ nữ sẽ chết mất, đâu có như bây giờ. Như vậy cũng đủ thấy cậu ta đối với Tiểu Nhiên là chân tâm thật ý (*). Có thể là do cậu ta đã dùng phương thức sai lầm rồi, nên đã làm tổn thương đến Tiểu Nhiên.
(*) Chân tâm thật ý (thành tâm thật ý): Theo đạo Phật, chân tâm là con người thật của người đó, là sự chân thật không biến đổi, đó là nghĩa thường hằng bất sinh bất diệt. Tâm là biết, cái biết này nó lặng lẽ trong sáng không bị ngoại cảnh chi phối. Khi tâm chúng ta chưa dấy động khởi nghĩ bất cứ thứ gì, mà lúc đó chúng ta vẫn nhận biết được sáng suốt hiện tiền, chính đó mới là cái biết chân thật. Trong Kinh thường gọi cái “biết” này là chân tâm. Tóm lại, câu thành ngữ “chân tâm thật ý” này chỉ sự chân thành, trước sau như nhất trong tình cảm của một người nào đó.
Bất quá chỉ là vì, Thiệu Minh Thành đã lựa chọn phương thức cực đoan để giữ lại Tiểu Nhiên, quả quyết là sẽ không buông tay với Tiểu Nhiên rồi. Hơn nữa, hai người bọn họ còn có tiểu Khả Ái nữa, cho dù là không nghĩ vì mình, thì cũng phải nghĩ cho đứa nhỏ kia nữa."
Tố Tố nghe Sở Lăng Xuyên nói như vậy, trái tim đang lơ lửng liền như được thả chùng xuống. Những lời nói của Sở Lăng Xuyên thực sự giống như có tính dự báo, hơn nữa còn có thể trở thành hiện thực. Đối với cô bây giờ mà nói, cô hoàn toàn tín nhiệm ở anh, hoàn toàn rất tin tưởng, không chút nghi ngờ.