Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 142-4: Em là bảo bối của anh - Bảo bối vẫn là bảo bối 4




Editor: Mẹ Bầu

"Cô nên biết, danh vọng cùng địa vị của nhà họ La ở tại thành phố này như thế nào! Vĩ Khôn là con trai độc nhất trong nhà, là người thừa kế xí nghiệp duy nhất. Nó muốn tìm một nửa kia cũng chắc chắn phải là người có môn đương hộ đối, thân thế trong sạch. Nó không thể làm mất đi uy tín của nó cùng với uy tín của gia đình này, cũng như làm cho xí nghiệp bị bôi đen."

Mẹ La nói, triệt để khiến cho tâm của Hàm Hàm trở nên nguội lạnh. Cô vốn vẫn luôn lo lắng mọi người trong nhà La Vĩ Khôn không chấp nhận cô như vậy. Mặc dù Hàm Hàm đã có sự chuẩn bị về tâm lý, nhưng mà khi thật sự phải đối mặt mọi người trong nhà La Vĩ Khôn, thì trong lòng cô vẫn thật sự rất khó chịu, rất khổ sở.

Lời này của mẹ La nói đã rất rõ ràng rồi, chẳng qua là người có tu dưỡng, khi nói chuyện không mang theo chữ thô tục. Hàm Hàm cô không xứng đáng, không xứng với La Vĩ Khôn, không xứng được gả vào nhà họ La. Cô gia nhập vào nhà họ La chính là đã bôi đen cho nhà họ La, bôi đen cho La Vĩ Khôn. Cô là người đã qua một lần kết hôn, mà La Vĩ Khôn thì sao chứ, anh chính là kim cương vương lão ngũ (*).

(*) Kim cương vương lão ngũ: Cụm từ này dùng để chỉ những người đàn ông độc thân có tiền, hoặc gia đình có tiền có thế. Kim cương tượng trưng cho sự cao quý và khan hiếm. Tóm lại, cụm từ này thường được dùng để nhắc đến những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.

La Vĩ Khôn đứng lên, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cũng lôi Hàm Hàm đứng dậy. Anh nhíu mày nhìn về phía mẹ của mình đột nhiên trở nên khắc nghiệt như vậy. Hoa ra, bà nói cái gì mà đáp ứng để cho anh cưới Hàm Hàm, chẳng qua chỉ là muốn dằn mặt đối với Hàm Hàm, để cho cô biết khó mà lui! "Mẹ, mặc kệ ngài thấy thế nào, con đây chỉ muốn có Hàm Hàm! Con muốn cưới cô ấy."

"Nếu như con muốn cưới Hàm Hàm vào cửa, như vậy về sau con đừng bước có bước chân vàocửa chính của nhà họ La này nữa."

Cái này là muốn để cho La Vĩ Khôn hai chọn một đây mà! Anh muốn có bà xã thì sẽ không có cha mẹ, làm thằng con bất hiếu. La Vĩ Khôn lôi tay Hàm Hàm lập tức đi ra ngoài. Đến lúc này, cha của La Vĩ Khôn mới bắt đầu nói ra một câu: "Nếu như con dám đi ra khỏi cánh cửa của cái nhà này, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn thì về sau này sẽ  không còn liên quan gì đến cái nhà này này nữa. Con sẽ bị mất đi toàn bộ hết thảy những gì mà hiện tại con đang có được."

Lại là hai chọn một. Anh muốn Hàm Hàm, thì không thể có cha mẹ, không thể có sự nghiệp mà hiện tại anh đang phấn đấu đến. Vì sao những người thân thiết nhất của bản thân anh lại cứ muốn ép buộc anh như vậy đây?" Ba mẹ, vậy bà xã tương lai của con và đứa nhỏ trong bụng, cũng sẽ không quen biết hai ngài trưởng bối. Như vậy hai ngài xin đừng thương tâm."

Hàm Hàm không muốn La Vĩ Khôn vì cô mà làm náo loạn với người thân trong nhà thành ra như vậy. Cô đã trưởng thành như vậy rồi, biết điều gì là trân quý nhất, người thân và bạn bè. Ngoại trừ những người này ra, cô thật không biết trên đời này còn có cái gì khác trân quý hơn nữa. Hàm Hàm còn đang nghĩ tới đâu rồi, La Vĩ Khôn lại hỏi cô: "Hàm Hàm, anh đã biến thành kẻ nghèo hèn rồi, em có còn muốn anh nữa hay không?"

Hàm Hàm nhìn La Vĩ Khôn. Trong ánh mắt của anh đều là sự kiên định, Hàm Hàm không có cách nào buông tay anh ra được để nói, La Vĩ Khôn chúng ta chia tay nhau ra đi, anh hãy đi tìm người thích hợp với mình thôi! Hàm Hàm cô không thể nào làm được chuyện này.

"Muốn, em vẫn muốn anh!" Hàm Hàm nắm chặt lấy tay của La Vĩ Khôn, trong mắt ngập tràn lệ nóng. Cô nhìn về phía ba La và mẹ La, cúi người xuống thật sâu để chào, nói: "Bác trai, bác gái, cháu biết quá khứ của cháu không xứng với Vĩ Khôn. Nhưng mà cháu thật sự thương anh ấy. Cháu hi vọng hai ngài đây có thể có thể chấp nhận cháu. Cháu sẽ thương anh ấy thật nhiều, cũng sẽ hiếu kính với hai ngài. Nếu như hai ngài muốn cháu phải rời khỏi anh La Vĩ Khôn, thì cháu thực không làm được! Trừ phi, anh La Vĩ Khôn không còn thương cháu nữa, không cần cháu nữ. Nhưng nếu như vậy, thì anh La Vĩ Khôn liền không đáng giá để cháu lưu luyến nữa rồi. Còn bằng không, cháu sẽ không buông tay với anh La Vĩ Khôn."

La Vĩ Khôn cười, ôm lấy Hàm Hàm, "Dạo này, người thân như cha mẹ ruột đều đã không còn đáng tin cậy nữa rồi. Ngay đến đứa con trai mà mình đã sinh ra, nói không cần là đã không cần nữa rồi. May mắn là bà xã của anh lại vẫn muốn anh. Đi thôi, em hãy đi đăng ký kết hôn với ông xã của mình thôi. Rồi sau đó chúng ta sẽ di dân. Sau đó sẽ tổ chức một buổi hôn lễ, sinh con đẻ cái, cùng nhau trải qua cuộc sống hạnh phúc. Thật là ngây ngất, chỉ nghĩ thôi liền đã thấy hạnh phúc."

Nói xong, La Vĩ Khôn liền ôm Hàm Hàm đi tới ngưỡng cửa. Hàm Hàm đương nhiên là đi theo La Vĩ Khôn rồi. Cô chỉ hy vọng là, những lời nói kia của La Vĩ Khôn, ngàn vạn lần đừng có làm cho hai người già kia bị ngất xỉu đi vì tức giận. Hàm Hàm nhìn La Vĩ Khôn vẻ đầy bất an. Cô thấy vẻ mặt của anh đầy sự lạnh nhạt, lần nữa, cô cũng cảm thấy lạnh nhạt rồi.

Hai người ôm nhau đi ra cửa, lên xe. Hàm Hàm cảm thấy có chút khó chịu: "Em cảm thấy... Chúng ta như vậy, thật sự có quá mức hay không? Như vậy liệu có được hay không? Đó chính là ba mẹ của anh đó, hai người bọn họ sẽ rất thương tâm."

La Vĩ Khôn đưa tay lên vỗ nhẹ một cái ở trên đầu Hàm Hàm: "Em đó nha, không có trí nhớ nữa à? Vừa mới rồi là ai đã làm cho em bị khó chịu khổ sở, hả?"

Hàm Hàm xoa xoa lên chỗ gáy vừa bị anh chụp một chút: "Em không có chuyện gì hết, không phải là em đang lo lắng cho anh hay sao."

"Đừng lo lắng gì hết, Hàm Hàm bảo bối à. Cho dù là anh không làm ở trong xí nghiệp của gia tộc nhà mình, anh cũng đã có sự nghiệp riêng của chính mình rồi. Hơn nữa, anh cũng vẫn còn có chút tích cóp, cũng đủ để cho con của chúng ta tương lai ở trong một tòa nhà to lớn, cũng đủ để nuôi Hàm Hàm bảo bối của nhà ta."

"Em… em cũng có chút tích cóp của mình. Việc nuôi sống bản thân đối với em không thành vấn đề. Nhưng vấn để chủ yếu ở đây chính là, em vẫn chưa mang thai mà."

"Vậy không phải là chuyện quá đơn giản hay sao! Đi nào, chúng ta hãy nỗ lực hơn chút nữa!"

"Hả?" Này, đây chính là người đã bị người nhà của mình đuổi ra khỏi nhà người hay sao? Cô còn đang muốn nói chuyện nữa, thì La Vĩ Khôn đã khởi động xe, mau chóng cho xe chạy nhanh, rời đi.