Editor: Mẹ Bầu
Đến thời điểm Chủ nhật, bệnh cảm mạo của Tố Tố rốt cục đã khỏi hẳn. Cô mau chóng báo ngay cái tin tức tốt này cho Sở Lăng Xuyên. Lúc trước cô vẫn còn sợ bản thân mình sẽ làm lây truyền bệnh cảm mạo cho anh. May mắn thay, thân thể của anh cường tráng, thật sự không có chuyện gì xảy ra.
Cảm mạo đã khỏi hẳn, điều này làm cho Tố Tố vốn bị bệnh cảm mạo quấy nhiễu suốt vài ngày qua, cảm thấy thật cao hứng. Mà cô lại càng cao hứng hơn nữa chính là, ngày hôm nay Sở Lăng Xuyên sẽ trở về. Người một nhà lại có thể, được ở cùng với nhau một chỗ, thật là tốt.
Tan tầm, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Tố Tố còn đang chuẩn bị chạy lấy người, thì chuông điện thoại di động vang lên. Cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra. Vừa thoáng nhìn thấy một cái dãy số trên màn hình, Tố Tố không khỏi nhíu mày lại. Trong mắt cô cũng tràn ngập sự bất an.
Tố Tố vẫn do dự có nên nhận cuộc gọi hay là không nhận. Cuối cùng cô vẫn lựa chọn không nhận cuộc gọi, cứ để cho chuông điện thoại di động tùy ý vang lên như vậy. Đồng thời, cô cũng hốt ha hốt hoảng cầm túi chạy xuống lầu. Nhưng mà khi cô đã đi thẳng đến nơi đối diện với xe đang dừng đỗ, di@en*dyan(lee^qu.donnn), chuông điện thoại di động vẫn cứ vang lên không ngừng.
Tố Tố lên xe, đang định tắt nguồn của điện thoại di động đi, thì tiếng chuông gọi của điện thoại không vang lên nữa. Nhưng Tố Tố lại nhận được một cái tin nhắn. Mở tin nhắn ra, thì thấy nội dung gửi đến cho cô là: Hoặc là, anh sẽ gọi điện thoại đến số trong nhà của em!
Mặt Tố Tố trắng bệch ra. Ngón tay cô run rẩy nhè nhẹ bấm gọi lại, khẩu khí lạnh lùng, trực tiếp mở miệng, nói: "Rốt cuộc anh còn muốn như thế nào nữa đây? Tôi đây không rảnh. DienddanlequuydonTôi đã nói rồi, tôi không muốn gặp lại anh nữa. Anh là đồ vô liêm sỉ!"
Người bên kia nói lại mấy lời khiến cho cảm xúc của Tố Tố trở nên phẫn nộ lẫn kích động. Cuối cùng cô suy sụp, bất lực, phảng phất như một trái bóng da đã bị xì hơi vậy, không còn khí lực nữa, đành nói: "Được, tôi đi, nói địa điểm!"
Bên kia nói ra một cái địa chỉ, Tố Tố cúp máy, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn lại gọi điện thoại về cho nhà mình, nói cô có việc bận, nên sẽ trở về nhà trễ hơn một chút. Rồi sau đó cô nổ máy xe, chạy tới cái địa điểm mà người bên kia đã hẹn...
Khu biệt thự thật xa hoa, tráng lệ, phảng phất giống như một cung điện vậy. Tố Tố đứng ở trong đại sảnh biệt thự, cảm thấy mình nhỏ bé phảng phất như một con kiến. Bàn tay cô gắt gao nắm lấy chiếc quai túi, sắc mặt tĩnh lặng.
Cô không biết mình đứng ở chỗ này đã bao lâu, chỉ cảm thấy chân như đã sắp cứng lại rồi. Đến khi cô cảm thấy mình dường như đã sắp qua đời đến nơi, thì một người đàn ông, trên người mặc một bộ quần áo thoải mái màu trắng, chậm rãi đi từ trên lầu xuống dưới. Nhìn anh ta tao nhã phảng phất vừa giống như một con mèo cao quý, lại vừa giống như một kẻ khốn nạn độc ác đang di chuyển vậy. Anh ta đang bước từng bước một, từ từ muốn đến để phá hủy hạnh phúc của cô.
Vốn dĩ anh ta là một người đàn ông nhìn khá mê người, nhưng khi nhìn vào ở trong mắt của Tố Tố, thì cô lại chỉ cảm thấy khó chịu và ghê tởm. Đồng thời còn làm cho cô cũng ghê tởm ngay cả chính mình. Nhìn thấy anh ta sắp đi tới gần, Tố Tố cảm thấy lạnh, rất lạnh. Cái cảm giác lạnh thấu xương kia, từ nơi sâu thẳm của đáy lòng, một mực lan tràn đến tứ chi bách hài. (*)
(*) Tứ chi bách hài: Tứ chi bách hài (四肢百骸 hay tứ chi bách thể (四肢百体): tứ chi và trăm xương; các bộ phận thân thể - chỉ toàn thân.
Người đàn ông đứng ở trước mặt Tố Tố, nhìn cô nghiêm mặt, anh ta cười nhẹ, phảng phất như muốn xua tan đi sự căng thẳng cho cô. Anh ta nâng tay lên muốn nắm giữ lấy bả vai của cô. Nhưng Tố Tố lại bước lui về phía sau mấy bước thật lớn, giống như muốn tránh đi khỏi bệnh dịch vậy. Ánh mắt của cô giống như lưỡi dao găm, quan sát anh ta, phảng phất như muốn giết chết người đàn ông kia vậy.
Phản ứng này của Tố Tố cũng không khiến cho người đàn ông kia phải chùn bước. Anh ta đi tới sau lưng cô, bình tĩnh mở miệng nói: "Đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương đến em đâu. Anh gọi em tới, chỉ là bởi vì anh nhớ em lắm."
Người đàn ông kia nói xong, từ phía sau Tố Tố, một tay vòng ôm lấy cô, cúi đầu xuống. Cái gáy duyên dáng của Tố Tố rơi vào tầm mắt của anh ta. Người đàn ông cúi đầu xuống hôn lên phía sau gáy của Tố Tố. Tố Tố chỉ cảm thấy tóc gáy của mình như đã dựng đứng hết cả lên rồi. Trái tim cô đập mạnh từng đợt, hồi hộp, ghê tởm. Cô cảm thấy cả người giống như có ngàn vạn con kiến đang bò tán loạn chung quanh.
"Buông ra." Tố Tố lạnh lùng nói, trong giọng nói của cô không có một chút gợn sóng. Bàn tay của cô lại tiến vào trong túi, lấy ra một lưỡi dao nhỏ, xoay người vạch một đường về phía người đàn ông ở đằng sau.
“A…” Người đàn ông kia bị đau, buông lỏng Tố Tố ra. Trên cánh tay của anh ta có một dòng máu tươi chảy ra dũng mãnh, làm nhiễm đỏ cả bộ quần áo trắng noãn hưu nhàn kia. Anh ta nhíu mày nhìn xem vết thương của mình, rồi sau đó ngẩng đầu lên nhìn Tố Tố: "Em muốn giết anh sao?"
Bàn tay của Tố Tố gắt gao nắm lấy lưỡi dao nhỏ, thân thể cô run lên. Hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, đôi môi đỏ mọng trở nên trắng bệch. Cô vừa khua khua lưỡi dao vừa nói ra một câu: "Không, tôi không muốn giết anh. Tôi chỉ là tự vệ. Nếu như anh còn ép buộc tôi, lại cứ quấn quít lấy tôi như vậy, tôi đây sẽ quyết đồng quy vu tận (*) cùng với anh!" Câu cuối cùng, Tố Tố không thể nào khống chế được bản thân nữa, liền rống hét lên.
(*) Đồng quy vu tận: Dịch nghĩa: Cùng đến chỗ chết - Thành ngữ, chỉ trạng thái phẫn nộ muốn đối phương cùng chết với mình.
Trong mắt của người đàn ông kia thoáng lóe lên một cái gì đó. Nó vừa giống như áy náy lại vừa giống như đau lòng. Hoặc giả cũng có thể là trong lòng anh ta có sự thống khổ như thế nào đó, cực kỳ phức tạp. Anh ta đi về phía Tố Tố, đưa tay ra như muốn đi đoạt lưỡi dao nhỏ kia của cô: "Em đừng kích động."
"Anh đừng có tới đây!" Tố Tố hướng mũi dao chỉ về phía anh ta. Cô rõ ràng đang rất sợ, nhưng lại không hy vọng bản thân mình bị vây hãm trong thế yếu: "Hôm nay tôi tới đây không phải là vì tôi sợ anh, cũng không phải bởi vì sự uy hiếp của anh. Tôi tới đây chính là muốn cảnh cáo anh, không nên lại tới quấy rầy cuộc sống của tôi nữa. Bằng không tôi sẽ liều mạng với anh. Chuyện cho tới bây giờ, tôi không có gì là không nghĩ thông suốt, không nghĩ ra!"
Người đàn ông kia dừng bước lại, hai tay nắm thành nắm đấm. Cuối cùng anh ta nâng tay lên, chỉ vào phương hướng cửa ra vào, nói: "Em đi đi."
Tố Tố nghe thấy anh ta nói để cho cô đi, trong lòng cũng nhẹ đi một chút, nhưng cô cũng không dám buông lỏng cảnh giác. Tố Tố chậm rãi bước lui về phía sau, hai tay vẫn còn nắm lấy lưỡi dao nhỏ. Nhìn thấy người đàn ông kia không có dấu hiệu đuổi theo mình, rốt cục Tố Tố liền xoay người lại, vội vã chạy đi. Cô chạy thoát khỏi khu biệt thự giống như một cung điện, mà cũng giống như một nhà ngục vậy.
Tố Tố một đường cho xe chạy nhanh trở lại khu nhà ở có cha mẹ và con trai của mình. Một khắc kia, khi cô dừng xe lại, có cảm giác như thân thể của chính mình luôn một mực bị kéo căng ra vậy. Từ trong gương, Tố Tố nhìn thấy gương mặt của bản thân mình trắng bệch ra, không khác gì là gương mặt của quỷ vậy.