Editor: Mẹ Bầu
Một năm sau
Tố Tố và Sở Lăng Xuyên chia tay nhau đã được một năm rồi. Trong một năm qua, có thể cũng chưa có chuyện gì phát sinh, cũng có thể có rất nhiều rất nhiều chuyện sẽ phát sinh, cũng sẽ có rất nhiều thay đổi phát sinh.
Vốn dĩ lúc trước hai người cũng đã nói với nhau rồi, chờ đến khi Tố Tố được nghỉ đông và nghỉ hè, không phải làm việc gì thì sẽ đi thăm Sở Lăng Xuyên. Thế nhưng mà Tố Tố vẫn một mực không hề đi lần nào. Cho nên, trong một năm qua, hai người bọn họ chỉ có với nhau qua điện thoại và Internet.
Mỗi lần liên lạc với nhau die,n;da.nlze.qu;ydo/nn thì Tố Tố luôn nói với Sở Lăng Xuyên rằng mọi chuyện trong nhà đều rất tốt, mọi người cũng rất khỏe mạnh. Cô không muốn làm cho anh phải quá bận tâm. Mà Sở Lăng Xuyên ở bên kia cũng chỉ có nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Cho dù ở nơi đó anh phải đối mặt với áp lực lẫn khó khăn cực kỳ lớn lao, anh vẫn luôn thoải mái nói, không thành vấn đề, anh là ai chứ, năng lực tuyệt đối hơn người.
Thời điểm hai người liên lạc với nhau cũng không nhiều, bởi vì Sở Lăng Xuyên ở bên kia quá bận rộn. Một năm đó, anh phải đưa đơn vị này luôn luôn bị xếp ở sau cùng toàn đoàn tiến lên thứ tự phía trước. Đây là một chuyện không phải dễ dàng gì.
Gần nhất Tố Tố lại càng không thế nào liên lạc được với Sở Lăng Xuyên, bởi vì anh đang có một cuộc diễn tập rất lớn. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Sở Lăng Xuyên không thời gian mà cũng không có biện pháp nào để liên lạc cùng với mọi người trong nhà mình. Đại khái cũng đã phải đến hơn hai tháng rồi, hai người bọn họ không hề có một cuộc điện thoại nào, nhưng mà Tố Tố lại nhận được rất nhiều thư của Sở Lăng Xuyên gửi về.
Một tháng ba lá thư. Không những trên giấy viết thư mà trên các phong bì của các lá thư này, anh đều ghi rõ ngày tháng viết thư, là do anh viết trước lên đó. Sở Lăng Xuyên sợ thời điểm Tố Tố nhớ đến anh, đã không được nhìn thấy anh lại không cách nào gọi điện thoại cho anh được. Cho nên hàng tháng anh đều sẽ có ba phong thư gửi qua bưu điện đến tận tay Tố Tố.
Nhìn những nét chữ của Sở Lăng Xuyên viết trên đó, Tố Tố đều cảm thấy vô cùng thân thiết và ấm áp. dieendaanleequuydonn,Mỗi lần Tố Tố nhận được thư của Sở Lăng Xuyên, thời điểm mở ra, chung quy trước hết Tố Tố đều ngửi một chút hương vị của tờ giấy viết thư. Ở đó có của hương vị của Sở Lăng Xuyên. Tố Tố luôn luôn nhớ nhung hương vị của anh, có lẽ căn bản là không có, mà chỉ là do tác dụng tâm lý của cô mà thôi.
Thời điểm cô nhớ đến anh, thời điểm cô cảm thấy khổ sở, thời điểm cảm xúc bị sa sút, Tố Tố sẽ lần lượt đọc thư của anh gửi về. Nội dung thư của Sở Lăng Xuyên viết cũng không nhiều lắm, nhưng mỗi một câu nói trong thư đều lộ ra tình yêu của anh, sự nhớ nhung của anh đối với cô và con trai.
Cứ như vậy, Tố Tố cứ đọc đi đọc lại mãi những lá thư của Sở Lăng Xuyên, đến mức nhàu nhĩ cả lá thư. Có một phong thư còn bị Tiểu Bao Tử làm cho nát vụn ra rồi, làm cho trong lòng cô bi thương mất mấy ngày. Tố Tố phải dán các mảnh vụn của lá thư đó lại với nhau, rồi sau đó đặt ở một nơi mà Tiểu Bao Tử không thể nào với tới được. Về sau này, đây chính là một trong những hồi ức của cô, hồi ức duy nhất chỉ thuộc về một mình cô mà thôi.
Thời gian mỗi một ngày trải qua, tình yêu cùng với sự nhớ nhung của Tố Tố đối với Sở Lăng Xuyên cũng được tích góp từng tí một, càng ngày càng sâu, càng ngày càng đậm. Nhưng mà tình yêu cùng với sự nhớ nhung đối với Sở Lăng Xuyên càng lớn, thì lại càng làm cho Tố Tố cảm thấy không yên lòng, lại càng làm cho cô cảm thấy sợ hãi. Cô sợ bị mất đi Sở Lăng Xuyên, sợ sẽ có một ngày, Sở Lăng Xuyên sẽ làm cho cô bị lăn ra ngoài tầm mắt của anh.
Không, không cần, cô không cần những chuyện như vậy!
Lại là một ngày mới! Vào sáng sớm luồng ánh sáng đầu tiên của mặt trời xuyên thấu qua khe hở rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng. Căn phòng ngủ lúc trước còn đang tối om, đã trở nên mông lung, mơ hồ có thể nhìn thấy được hết thảy trong nhà, nhưng lại cũng không phải là nhìn thấy được rõ ràng như vậy.
Hai mẹ con Tố Tố đang nằm ngủ ở trên giường. Gương mặt của đứa nhỏ đang ngủ lộ rõ vẻ đáng yêu cùng tươi mát ngọt ngào. Mà gương mặt của người phụ nữ kia, trong vẻ xinh đẹp tươi tắn ngọt ngào, lại lộ ra nồng đậm hương vị của người phụ nữ, quyến rũ động lòng người.
Ba mươi tuổi, dung nhan của cô so với tuổi thật còn trẻ hơn đến ba, bốn tuổi. Thoạt nhìn qua thì thấy nhiều nhất chỉ độ hăm sáu hăm bảy tuổi là cùng. Việc này ít nhiều cũng là nhờ vào cha mẹ sinh ra cô, đã cho cô một làn da tuyệt vời. Thật không ngoa khi nói rằng, vẻ đẹp trời sinh đương nhiên khó từ bỏ
Trong lúc ngủ mơ, lông mày của Tố Tố nhíu chặt lại. Cô lại nằm mơ rồi. Tố Tố lại mơ thấy Sở Lăng Xuyên. Anh, cô, còn có vài người khác hiện ra qua lại ở trong mộng của cô, xuất hiện đan xen với nhau. Đến cuối cùng, trong mộng chỉ còn lại có Sở Lăng Xuyên. Anh nói với cô đầy vẻ ôn nhu, thâm tình lưu luyến: "Bảo bối, chờ anh trở lại, chờ anh trở lại."
"Nhất định, em nhất định chờ anh trở về."
"Bà xã, ngoéo tay, nói em cam đoan chờ anh trở lại."
"Được, nào ngoéo tay, em cam đoan, em và con trai nhất định sẽ chờ anh trở về."
Ánh mắt của anh tràn ngập sự không đành lòng. Nụ hôn dịu dàng của anh, vòm ngực ấm áp của anh, hết thảy hết thảy đều làm cho cô thấy tham luyến cùng không nỡ. Bỗng nhiên lúc này hết thảy đều rời xa cô. Cô chỉ còn lại một mình đầy cô đơn vắng vẻ, đứng ở bên trong biển lớn mênh mông một mảnh, không thể tìm thấy bờ.
Hơn nữa, người mà cô luôn tưởng nhớ, yêu thương chính là Sở Lăng Xuyên kia, thì anh lại không chút dịu dàng, mà lại mang một vẻ mặt dữ tợn lẫn phẫn nộ: "An Nhược Tố, cả đời này tôi cũng không muốn còn phải nhìn thấy cô nữa! Cô hãy cút đi cho tôi, hãy cuốn xéo ra khỏi tầm mắt của tôi!"
"Không!" Lòng của Tố Tố co rút lại, đau đớn một chút. Cô khẽ kêu lên một tiếng, rồi đột nhiên tỉnh lại. Thân thể cũng giật bắn lên, ngồi bật dậy. Cả người túa ra một lớp mồ hôi lạnh. Tố Tố hô hấp dồn dập, trái tim cũng nhảy loạn lên, đập thình thịch.
Trống ngực đập thình thịch, hai mắt Tố Tố mờ mịt nhìn ra hết thảy chung quanh. Ánh sáng mờ ảo, lúc này trời mới rạng sáng. Cô vẫn đang ở trong phòng ngủ của mình. Tố Tố quay đầu nhìn, bên cạnh cô vẫn là Tiểu Bao Tử là con trai của cô vẫn đang ở đó ngủ say như trước.
Cô từ trong mộng về tới hiện thực. Đó chỉ là một giấc mộng, là giấc mộng, không phải là Sở Lăng Xuyên không cần cô nữa. Nhưng mà, cô lại gặp lại giấc mộng này rồi. Suốt này một năm qua, Tố Tố không chỉ có một lần gặp phải giấc mộng như vậy. Mỗi một lần nằm mộng như vậy, cô đều sẽ tỉnh lại từ trong sự đau lòng. Mỗi lần như vậy, Tố Tố đều sẽ bừng tỉnh từ trong giấc mộng. Mặc dù là tỉnh lại từ trong mộng, nhưng cảm giác đau đớn này cũng thực rõ ràng như vậy.
Tố Tố nâng tay ôm chặt lấy gương mặt của mình, nhắm mắt lại. Cô bình tĩnh, một lần nữa nằm xuống, dựa sát vào bên cạnh con trai, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ. Trái tim đập hồi hộp, chậm rãi bình phục lại.
Một lát sau, Tố Tố xoay người, đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại di động từ trên bàn đầu giường, mở ra. Bối cảnh trên màn hình của điện thoại di động là một bức ảnh chụp gương mặt của Sở Lăng Xuyên. Anh mặc quân trang, đứng thẳng nghiêm túc, phảng phất như anh đang tiếp nhận sự kiểm duyệt, chứ không phải là đang chụp ảnh.