Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 137-5: Em chờ anh trở lại 5




Editor: Mẹ Bầu

Sư trưởng dường như cũng đã đợi đến những lời này của Sở Lăng Xuyên rồi, chỉ nghe thấy ông nói đầy vẻ lạnh nhạt: "Tôi thật sự là đã nhìn lầm cậu rồi. Cậu có thể từ nơi sản xuất chăn nuôi kia, chỉ dựa vào bản lãnh thật sự của mình, đã đi lên con đường làm lính trinh sát. Đi cho tới hôm nay lên vị trí là đoàn trưởng. Cậu mạnh mẽ. Hiện tại cậu là anh hùng rồi. Cuộc sống thanh bình an nhàn, đã làm tiêu tán mất ý chí chiến đấu của cậu rồi. Cậu không dám, hay là cậu sợ mình không thể làm được, hoặc là làm không tốt, có phải hay không?!"

"Tôi không anh hùng, tôi không sợ!"

"Không anh hùng, không sợ! Vậy thì cậu hãy làm ra cái bộ dáng tuân thủ mệnh lệnh cho tôi thấy đi đã. @MeBau*diendan@leequyddonn@  Tôi cho cậu thời gian một ngày để tạm biệt với người nhà của mình. Một ngày sau thu xếp hành lý chạy đến nơi đó cho tôi!"

"Vâng!"

Sau khi Sở Lăng Xuyên tranh chấp cùng với sư trưởng một phen, cuối cùng vẫn là bị trúng phép khích tướng của sư trưởng. Cho dù anh có không bị khích tướng, thì Sở Lăng Xuyên cũng hiểu rất rõ rằng, mệnh lệnh chính là mệnh lệnh, anh phải phục tùng!

Cái giá của sự vâng lời này chính là, anh sắp sửa phải bỏ lại cha mình, bỏ lại vợ con, để đi xa ngoài ngàn dặm, đến đơn vị mới để nhậm chức, chính là làm đoàn trưởng!

Sở Lăng Xuyên xanh mặt, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn lúc từ tòa nhà bộ phận của sư đoàn đi ra liền nhìn thấy Hồng Trang. Anh cũng không buồn liếc nhìn sang ngang một cái, cứ thế đi về phía trước. Hồng Trang thì lập tức bu lại: "Này, tiết lộ ra một chút đi, mệnh lệnh nói gì vậy?"

"Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi." Sở Lăng Xuyên nói xong lại liếc xéo nhìn Hồng Trang. Tâm tình của anh đang không được tốt, tốt nhất là chớ chọc vào anh.

Hồng Trang cũng là không lắm để ý đến thái độ này của Sở Lăng Xuyên: "Không nói thì cũng không sao hết, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn dù sao trễ một lát là tôi cũng sẽ biết thôi."

Sở Lăng Xuyên vừa đi vừa hỏi, mặt không chút biểu cảm: "Nghe nói cô đã chuyển sang đi huấn luyện rồi hả."

"Tin tức của ông cũng vẫn còn rất linh thông đấy chứ nhỉ."

Nói xong thì cũng đi tới nơi đối diện xe đang dừng, Sở Lăng Xuyên quay đầu nhìn lại Hồng Trang: "Không cần tiễn tôi đâu, tôi đi trở về nhà đây."

"Ăn cơm trưa xong rồi hẵng đi cũng không muộn mà." Sử dụng thời gian để mời bữa cơm trưa, không biết là lời khách sáo hay là thật sự, nhưng Sở Lăng Xuyên cũng không còn tâm tình để nói mò cùng với Hồng Trang nữa: "Để lần sau đi! Cô hãy nhanh chóng đi về viết bản tự kiểm điểm của cô đi."

Nói xong, Sở Lăng Xuyên mở cửa xe đi lên xe, khởi động xe, nhanh chóng rời đi. Hồng Trang cách không đấm theo một nắm tay. Nói đến chuyện viết bản tự kiểm điểm, cô cũng nhớ tới vào thứ bảy, Thẩm Hạo Vũ đã nói sẽ tìm đến cô.

Chẳng lẽ, Thẩm Hạo Vũ nghĩ muốn bảo trì một mối quan hệ người yêu thuần khiết sao? Như vậy có tính đây là một kiểu để ý hay không? Hay chính là chỉ là bạn bè đối với nhau? A! Mà cô lại để ý đến tâm lý của Thẩm Hạo Vũ để làm cái gì nhỉ? Hồng Trang ảo não. Hóa ra, tình yêu lại có thể làm cho người ta trở nên hèn mọn như thế...

******************************

Sở Lăng Xuyên đến đoàn bộ phận báo cáo một chút, xế chiều hôm đó liền cho xe chạy hướng về nhà mình. Anh không biết sẽ phải nói thế nào với Tố Tố. Đến lúc này anh sẽ phải rời đi rồi, anh nhận nhiệm vụ phải đi đến nhậm chức ở một sư đoàn xa ngoài ngàn dặm. Chuyến đi này ít nhất phải một năm. Trong một năm ấy, anh phải làm cho toàn bộ sư đoàn này thay đổi, trở thành ưu tú một đơn vị nhất.

Một năm sau đó anh sẽ phải đi đến chỗ nào nữa, anh cũng không biết, hoặc là ở lại nơi đó, hoặc là cấp trên sẽ điều động anh trở về. Hoặc là, anh sẽ cởi bỏ quân trang, cái đơn vị kia đã khiến cho không ít cán bộ phải rời bỏ cương vị rồi.

Chủ yếu nhất là, anh sẽ phải bỏ lại Tố Tố, bỏ lại con trai, bỏ lại người thân của mình. Sự áy náy trong lòng anh lại không cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt. Suy nghĩ suốt dọc đường đi, anh vẫn là không thể nghĩ ra sẽ phải mở miệng như thế nào.

Năm giờ, Tố Tố tan việc. Hiện tại cô cũng không mua xe mới. Lúc đi làm việc, thì cô sẽ đi bằng phương tiện giao thông công cộng. Tạm thời cô vẫn còn không có dự định mua xe mới. Có lẽ là do sự cố lần trước đã làm cho cô có chút sợ hãi khi cho xe đi ngược chiều.

Theo đám đông đi ra đến cửa chính của trường học, thực ngoài ý muốn, Tố Tố vừa liếc mắt nhìn qua một cái lại có thể nhìn thấy được một bóng dáng cao ngất, một thân mặc quân trang màu xang lá cây. Bộ quân trang này mặc lên người, dáng thẳng đứng, uy vũ, tựa như một gốc cây Bạch Dương cổ thụ cao ngất thẳng tắp. Nhất là gương mặt anh tuấn, thành thục cương nghị kia, những minh tinh ở trên ti vi so sánh đối với Sở Lăng Xuyên thì thật sự là kém xa.

Nhìn thấy anh xuất hiện tại cửa như vậy, Tố Tố thật bất ngờ, thật kinh ngạc, mà cũng thật cao hứng. Thế nhưng mà cô lại cũng rất buồn bực. Hôm nay cũng không phải là chủ nhật, làm sao anh lại có thể đột nhiên trở về như vậy. Bất kể, dù thế nào đi nữa, anh trở về như vậy, cô liền thật cao hứng.

Bước chân khoan khoái cô đi tới về phía anh, vẻ mặt đều là tươi cười, đôi mắt đẹp nhìn anh, hỏi: "Làm sao hôm nay anh lại rảnh rỗi trở về nha như vậy?"

Sở Lăng Xuyên nhìn Tố Tố. Bởi vì một lần xuất hiện ngẫu nhiên này của anh mà cô liền tươi cười sung sướng, trong lòng anh càng thấy áy náy cùng khó chịu sâu hơn, "Trở về nhà đã rồi hãy nói, lên xe trước đã!."

"Vâng!" Tố Tố cảm thấy ngày hôm nay cảm xúc của Sở Lăng Xuyên có chút gì đó không đúng lắm. Khi anh giúp cô mở cửa xe, thì Tố Tố cũng bước lên xe, nhìn anh khởi động xe, chạy về hướng nhà ở của mình.

Đầu tiên Tố Tố vẫn trầm mặc, cuối cùng ở thời điểm gặp phải đèn đỏ, Tố Tố không thể nén nhịn được nữa liền hỏi anh: "Sở Lăng Xuyên, anh có tâm sự, hay có chuyện gì, có thể nói ra với em được hay không? Em nghĩ rằng, có lẽ em có thể chia sẻ giúp cho anh được."

Anh đã bị điều động đến một nơi khác rồi. Phải đi đến một thành phố khác, như vậy anh sẽ phải chia tách ra với em và con trai nhỏ một thời gian ngắn.

Những lời này anh đã từng diễn luyện rất nhiều lần ở trong lòng. Thế nhưng giờ khắc này, đối mặt với người yêu thương nhất của mình, vậy mà anh lại không thể nào nói được nên lời. Nhìn thấy đèn đỏ đã chuyển sang màu xanh, Sở Lăng Xuyên nổ máy xe, nhưng anh không cho xe chạy về hướng về nhà của mình, mà là đi đến quảng trường.

Thời điểm xe dừng lại ở chỗ đậu xe, phía đối diện với quảng trường, Sở Lăng Xuyên tắt máy, đưa tay ôm lấy Tố Tố.  Anh trầm mặc hồi lâu mới gian nan mở miệng nói: "Bảo bối, anh bị điều động phải đi rồi."

Tố Tố ở trong lòng anh, hơi ngơ ngác một chút, trái tim cũng đập nhanh hơn một chút, "Điều động đi ư? Điều động đi nơi nào vậy?"

"Thành phố D."

Thành phố D? Tố Tố vừa nghe, hoàn toàn mờ mịt rồi. Cô không sao nói nổi ra lời. Nơi này là một thành phố rất xa, mà Sở Lăng Xuyên lại bị điều động đi đến nơi đó, Như vậy thì có nghĩa là, bọn họ sẽ lại phải tách ra. Tố Tố cho rằng sau lần ly biệt hai năm lúc trước, hiện tại Sở Lăng Xuyên đã được thăng chức, như vậy thì cô sẽ không còn phải ly biệt với anh nữa rồi. Thế nhưng mà cô lại không ngờ rằng, vẫn còn phải ly biệt lần nữa.

Thật khó chịu! Trong lòng Tố Tố cảm thấy rất khó chịu, thậm chí có chút đau xót. Thời gian hai người bọn họ ở chung cùng với nhau quá ít. Mà bọn họ yêu nhau cũng không phải là dễ dàng gì. Nhưng bây giờ cô lại phải ly biệt với Sở Lăng Xuyên một lần nữa. Tố Tố thực sự không muốn điều đó. Cô không muốn phải ly biệt như thế này. Cô muốn ở cùng với Sở Lăng Xuyên. Tố Tố muốn Sở Lăng Xuyên ở lại cùng với cô và cục cưng.