Editor: Mẹ Bầu
Sau khi ôm ấp đối với cha và anh trai xong, Sở Lăng Xuyên quay sang chào chị dâu mình một câu: "Chị dâu, chị thật vất vả khi vừa phải chăm sóc đứa nhỏ lại còn phải chăm sóc cả ba ba, người làm em này xin kính với chị một lễ!"
"Đều là người một nhà, chú đừng nói như vậy! Chú đi bộ đội, hãy chú ý chăm sóc cho bản thân, đừng quá liều mạng, sức khỏe là điều quan trọng hơn bất cứ cái gì khác."
"Em biết rồi." Sở Lăng Xuyên nhất nhất chào tạm biệt với người nhà mình, sau đó anh mới lên xe ô tô. Lái xe, cho xe chạy về phương hướng doanh trại bộ đội đóng quân.
Đại khái do hôm nay có nhiều người, Tiểu Bao Tử chính là mím môi nhưng không khóc, bằng không cậu nhóc đã phải khiến cho người lớn phải lo lắng rồi.
Người nhà nhìn theo bóng xe của Sở Lăng Xuyên đi xa, bọn họ cũng đi lên lầu rồi.
Ngày nghỉ cứ như vậy trôi qua, Tố Tố cũng bắt đầu đi làm. Còn Sở Lăng Xuyên thì tiếp nhận được thông báo mời anh đi đến sư bộ phận, giống như có mệnh lệnh gì đó. Trên đường đi Sở Lăng Xuyên luôn luôn suy nghĩ đây là mệnh lệnh gì. Chẳng lẽ lần nghỉ ngơi này đã có vấn đề xảy ra?
Sở Lăng Xuyên đi đến sư bộ phận. Vừa mới tiến đến chạm mặt cửa chính thì có một chiếc xe con chạy ra, cố ý chặn đường đi của anh. Anh không vượt qua, liền dừng lại. Ở phía đối diện, xe cũng dừng lại.
Một cái đầu từ cửa sổ xe ló ra, đĩnh đạc hướng về phía anh kêu lên: "Xuyên tử, đã lâu không gặp! Thế nào, nghe nói sư trưởng gọi ông tới có ra mệnh lệnh gì hả?"
Sở Lăng Xuyên vừa nhìn thấy là Hồng Trang. Đã mấy ngày không gặp, rõ ràng là bạn tốt, nhưng giọng nói vẫn lạnh như băng: "Biết rồi mà còn làm chậm trễ công việc của tôi."
Hồng Trang không cần quan tâm đến vẻ mặt lạnh kia, cười nói: "Tôi đây không phải là đặc biệt đến chào đón ông hay sao, hả?"
Hồng Trang nói xong, Sở Lăng Xuyên đã khởi động cho xe chạy vượt qua xe của cô, chạy xe về hướng tòa nhà cơ quan của đoàn bộ phận. Anh không có thời gian đâu mà tán gẫu mấy chuyện vớ vẩn cùng với cô. Thế nhưng Hồng Trang vẫn nói vọng theo: "Giữa trưa tôi mời ông ăn cơm..."
Xem ra hôm nay đồng chí Hồng Trang có vẻ thật rảnh rỗi và cũng rất nhàm chán. Đại khái ông trời thấy cô có vẻ rất nhàm chán, cho nên mới cho cô làm một chút chuyện để không nhàm chán.
Lúc trước Hồng Trang vốn đang làm việc ở cơ quan rất tốt, thế nhưng trước đó không lâu, cấp trên thế nhưng lại điều động cô đi huấn luyện một đại đội thiếu sinh quân (*).
(*) Thiếu sinh quân: Danh từ dùng chỉ những thiếu niên học tập tại một trường quân sự. Tiêu chí của trường là đào tạo và huấn luyện cho lớp thiếu niên khi ra trường sẽ trở thành binh sĩ, hạ sĩ quan, sĩ quan cho Quân đội hoặc trở thành những kỹ sư, bác sĩ, giáo viên v.v... để phục vụ trong quân đội.
Những người này có thành tích cao, là phần tử trí thức hiểu biết, văn hóa cao, đầu óc thông minh, là những thiếu sinh quân có lòng tự tôn hết sức mạnh mẽ. Lúc mới bắt đầu quả thật bọn họ đã làm cho cô phải nhức đầu, bất quá bây giờ cuối cùng được cô huấn luyện cũng đã có chút bộ dáng rồi.
Gặp gỡ Sở Lăng Xuyên một chút, Hồng Trang cũng lái xe của mình trở lại đại đội rồi. Vừa vào đến bộ phận văn phòng của đại đội, liền nhìn thấy chỉ đạo viên đang ở đó giáo huấn một người. Mà người chiến sĩ trẻ đang bị giáo huấn kia thì mặt mũi bầm dập, cũng chính là người thông minh nhất đồng thời cũng là một người khó quản lý nhất, Tề Uy.
Lính của mình, chính là con của mình, vừa thấy bản thân đứa nhỏ bị đánh thành như vậy, Hồng Trang tức thời nóng nảy, "Như thế này là thế nào đây? Là ai đánh, hay là chơi đùa thế nào? Hay là đánh nhau?"
Tề Uy vẫn cúi đầu không nói chuyện. Người chỉ đạo viên này vốn dĩ cũng thuộc mẫu người khá điềm đạm, đã nhẹ nhàng hỏi han giống như làm mẹ vậy cũng trở nên tức giận. Đã hỏi nửa ngày, nhưng mà cậu ta nhất định không nói chuyện, "Huấn luyện viên trưởng đại đội hỏi cậu đó! Nói đi, trả lời vào vấn đề!"
Tề Uy ngẩng đầu nhìn Hồng Trang liếc mắt một cái, muốn nói chuyện, nhưng đến cuối cùng lại trầm mặc.
Hồng Trang sợ nhất là cái loại hũ nút như thế này. Cô đi qua giơ chân lên đạp một cước lên trên mông cậu ta: "Nói chuyện! Đã chơi đùa như thế nào hả!"
"Báo cáo!" Tề Uy bị đạp một cước, cuối cùng mở miệng nói: "Em giả bộ bệnh không tham gia huấn luyện, lén đi ra ngoài chơi!"
Sắc mặt giận dữ của chỉ đạo viên lại càng nặng nề hơn, nói với Hồng Trang: "Là tôi đã phê duyệt cho cậu ta."
Hồng Trang đè ép xuống sắc mặt giận dữ, biến thành nghiêm túc: "Tề Uy, cậu giả bộ bệnh không huấn luyện, cậu như vậy chính là đã lừa gạt. Cũng đã phụ lòng tín nhiệm của cô chỉ đạo viên đối của cậu. Cái này cũng chưa tính đến, thế nhưng cậu lén đi ra ngoài chơi đùa, lá gan cũng thật không nhỏ đó! Trong mắt cậu có còn biết đến kỷ luật nữa hay không?"
Tề Uy tự biết đuối lý, phờ phạc ỉu xìu nhận sai: "Em đã sai lầm rồi!"
Khẩu khí của Hồng Trang đều giống như là mệnh lệnh, không được phép nói xen vào, vẻ đầy uy nghiêm: "Cậu thử nhìn xem, cậu có còn có bộ dạng là một quân nhân nữa hay không! Nói, nói ngay, ra ngoài để làm cái gì vậy, vì sao lại biến thành như thế này?"
Tề Uy ấp a ấp úng nói: "Em... Em cùng với người huấn luyện của trụ sở công an xảy ra đấu khẩu, cho nên... Cho nên liền động thủ."
Huấn luyện của trụ sở công an sao? Hồng Trang vừa nghe thấy hai chữ công an kia, cũng liền nhớ tới Thẩm Hạo Vũ. Lập tức cơn tức giận liền nổi lên roạt roạt, hai mắt trợn lên: "Rồi sau đó cậu đã bị người ta đánh cho thành cái hình dạng như thế này, phải không hả?"
"Em..." Tề Uy cảm giác mình đã làm sai rồi, cũng thấy rất mất mặt, bất quá cậu ta vẫn là ăn ngay nói thật: "Em đánh không lại anh ta, anh đã học võ Taekwondo, mà em thì... chỉ học… vài ngày ngày chỉ mới tập đi đều bước, đi nghiêm, không phải đối thủ của anh ấy."
"Cậu... cậu..." Hồng Trang bị cậu ta làm cho tức giận đến mức không nói được ra lời. Lại còn là một người có võ Taekwondo! Thẩm Hạo Vũ chính là người có võ Taekwondo. Cô vẫn luôn luôn chưa từng bao giờ đánh thắng được anh ta. Võ Taekwondo, lại còn là cảnh sát! Lửa giận đã tràn đầy trong người Hồng Trang rồ. Cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Về sau chính Huấn luyện viên trưởng tôi quyết định sẽ rèn luyện cho cậu chút đỉnh. Sau khi theo người khác huấn luyện xong, cậu tới cùng tôi học võ! Người đã đánh cậu có tên họ là gì?"
"Anh ấy nói, anh ấy đi không đổi tên ngồi không đổi họ, tên là Trương Bảo Toàn ạ!"
Tề Uy nói xong, Hồng Trang không nói hai lời liền xoay người rời đi. Chỉ đạo viên vừa thấy vậy, than trong lòng hỏng rồi, vội vàng khuyên can: "Huấn luyện viên trưởng, ngài không thể xúc động."
"Tôi làm cái gì, chính tôi tự biết mình." Hồng Trang nói xong đẩy chỉ đạo viên ra rồi bước đi. Chỉ đạo viên nhìn theo bóng lưng Hồng Trang rời đi, lại nhìn lại Tề Uy, không nhịn được đưa tay chỉ vào anh, buồn bực nói: "Cậu đó, cậu đó! để cho tôi nói xem cậu có cái gì tốt nào. Mau trước đi xem xét xem vết thương như thế nào, đừng có ở tại nơi này mà chọc tức tôi nữa!"
Hồng Trang lái xe đi. Chỉ mấy phút đồng hồ sau đã đi tới trụ sở huấn luyện công an. Cô gần như là xông thẳng vào trong, đi thẳng tới ngưỡng cửa của trụ sở huấn luyện của họ. Vừa dừng xe, người đã liền nhảy xuống, xông vào bên trong, hô to: "Ai tên là Trương Bảo Toàn!"
Mọi người còn đang trong giờ huấn luyện, sau khi nghe thấy tiếng hô của một người phụ nữ, thì đều dừng động tác, nhìn về người đứng ở cửa. Đó là một người phụ nữ mặc trang phục quân đội, một nữ quân nhân.