Editor: Mẹ Bầu
Đại khái là do nghe được tiếng của người nào đó gọi không ngừng, Tố Tố vẫn đang luôn luôn hôn mê liền dần tỉnh lại. Ánh mắt của cô hơi hơi nhấp nháy sau đó hé mở ra một đường nhỏ. Cô muốn nhìn một chút cho rõ ràng, nhưng mà tầm mắt chỉ thấy một mảnh mơ hồ. Tố Tố nhíu mày, tầm mắt cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn. Cô đưa mắt nhìn qua từng cái đầu một: Ba ba, mẹ, Tiểu Bao Tử, còn có... Còn có cả Sở Lăng Xuyên.
"Tỉnh rồi, tỉnh rồi!"
"Bảo bối, em đã tỉnh rồi!"
"Mẹ, mẹ!"
Tố Tố nhìn những người thân yêu nhất của mình. Cô hoảng hốt một chút, cũng cuối cùng nhớ ra tai nạn xe cộ xảy ra chiều ngày hôm nay. Bây giờ suy nghĩ một chút Tố Tố vẫn còn thấy mồ hôi lạnh vã ra đầy cả người. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Nếu cô đã chết, thì cô sẽ không còn được gặp lại những người thân yêu nhất của mình, hiện bây giờ đang ở trước mắt cô nữa rồi.
"Ba mẹ. Con trai." Tố Tố cất tiếng gọi yêu thương những người mà cô cực kỳ yêu quý. Cô chậm rãi quay đầu sang, nhìn thấy được vẻ mặt đầy sốt ruột của Sở Lăng Xuyên. Ánh mắt của anh lúc này đang nhìn cô không hề nháy mắt. Bàn tay của anh nắm thật chặt lấy tay của cô. Anh cầm chặt tay cô, đau quá, giống như sợ anh đã đánh mất cô vậy. Tố Tố hướng về phía Sở Lăng Xuyên mỉm cười, gọi một câu: "Ông xã!"
Trái tim của Sở Lăng Xuyên bị sự kích động che phủ. Nhìn thấy Tố Tố đã tỉnh lại, anh vô cùng kích động cao hứng. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Thấy cô tỉnh lại, gọi anh hai tiếng "Ông xã” như vậy, anh càng thêm kích động. Sở Lăng Xuyên nắm lấy tay cô đặt lên trên môi mình mà hôn hít, miệng thì thầm: "Bảo bối."
Lý Nguyệt Hương và An Quốc Đống nhìn thấy Tố Tố đã tỉnh lại cũng vô cùng cao hứng. Trong mắt của Lý Nguyệt Hương đều là nước mắt. Tiểu Bao Tử thế nhưng cũng thở phào một hơi dài. Cu cậu giống như cũng đang luôn luôn lo lắng, đến hô hấp cũng không được thoải mái nữa rồi.
Tố Tố cầm ngược lại tay của Sở Lăng Xuyên, sau đó lại nhớ đến Tô Tuệ Vân, "Đúng rồi, Tô Tuệ Vân, cô ta... Thế nào rồi?" Cho dù là Tố Tố rất hận người phụ nữ kia, nhưng cô cũng không hy vọng có bi kịch xảy ra.
Sở Lăng Xuyên nâng lên tay kia lên, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn nhè nhẹ vỗ về lên cái trán của Tố Tố, cũng đáp trả lại sự lo lắng của cô: "Trên đầu cô ta bị thương, mặt mày có thể sẽ bị phá hỏng, còn những cái khác thì không quan trọng."
Tố Tố nhẹ nhàng thở ra một hơi. Đối với Tô Tuệ Vân, cô thực không biết nên hận hay là nên thương hại cô ta. Mặt mày bị phá hỏng như vậy, đối với một người phụ nữ mà nói, nhất là với Tô Tuệ Vân, một cô gái luôn luôn chú trọng đến dung nhan như vậy thì có thể nói, không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là một vết thương trí mệnh. Tố Tố nhẹ nhàng thở ra ra một hơi, sau lại không nhịn được liền thở dài.
Tố Tố cũng nhớ tới một màn đầy mạo hiểm sợ hãi của buổi chiều ngày hôm nay. Nghĩ đến sự việc này, cô không nhịn được mà thấy sợ hãi, cũng nắm thật chặt lấy lòng bàn tay dày rộng ấm áp của Sở Lăng Xuyên. Có Sở Lăng Xuyên ở đây, có người thân ở đây, thật tốt.
Tố Tố muốn ngồi dậy, Sở Lăng Xuyên vội vàng đỡ cô lên. Tuy rằng cô không bị thương tích gì, thế nhưng thân thể vẫn vô cùng đau đớn. Tố Tố ngồi dậy, vươn hai tay ra: "Con trai, cho mẹ ôm con một cái nào."
Lý Nguyệt Hương đặt Tiểu Bao Tử lên đầu giường. Thời điểm Tố Tố đưa tay ra ôm lấy Tiểu Bao Tử, thì cậu nhóc cũng đưa tay ra ôm lấy mẹ. Vừa rồi nhìn thấy bộ dáng kia của mẹ, cu cậu đã bị hù dọa rồi. Tiểu Bao Tử rất sợ bộ dạng mẹ nằm ở nơi đó vẫn không hề nhúc nhích.
Tố Tố gặp phải đại nạn không chết, sợ bóng sợ gió một hồi. Trong lòng cô sau khi sợ hãi thì cũng cảm thấy may mắn, mau chóng hôn con trai mấy cái liền, "Bảo bối của mẹ." Chỉ thiếu một chút nữa là mẹ liền không còn được nhìn thấy con trai đáng yêu của mẹ nữa rồi.
Sở Lăng Xuyên ngẩng đầu nhìn về An Quốc Đống và Lý Nguyệt Hương, quan tâm nói: "Ba mẹ, trời không còn sớm nữa. Con sẽ ở trong này coi chừng cho Tố Tố là được rồi! Ba mẹ, hai ngài hãy mang Tiểu Bao Tử trở về nhà để nghỉ ngơi đi."
Tố Tố cũng vội nói: "Đúng vậy đó, con không có chuyện gì rồi, ba ba, mẹ, hai người mang Tiểu Bao Tử về nhà nghỉ ngơi đi ạ."
Dù sao Tố Tố cũng đã không có chuyện gì, hơn nữa, người một nhà còn phải bận tâm cho Tiểu Bao Tử. Cho nên An Quốc Đống và Lý Nguyệt Hương cũng liền rời bệnh viện ra về. Trong phòng bệnh chỉ còn lại có Tố Tố và Sở Lăng Xuyên.
"Em có đói không? Để anh đi mua về cho em chút cơm ăn." Sở Lăng Xuyên nói xong đứng dậy định đi, Tố Tố lại vươn hai tay ra ôm lấy anh, không muốn để cho anh rời đi, nói có chút làm nũng: "Em không cho anh đi."
Sở Lăng Xuyên quay lại ôm lấy Tố Tố, bàn tay ấm áp vuốt ve ở trên lưng cô, chỉ xem như cô đang sợ hãi, vội vã trấn an cô: "Đừng sợ bảo bối, không có việc gì nữa rồi, hả?"
"Em cho rằng... Em cho rằng sẽ không còn được gặp lại ba mẹ cùng con trai của chúng ta nữa rồi... Cho rằng rốt cuộc sẽ không còn được nhìn thấy anh nữa." Cha mẹ vừa đi, Tố Tố ở trong lòng anh, có chút nghĩ muốn khóc nhè.
Sẽ không còn được gặp lại, đây là mấy chữ kinh khủng đến chừng nào. Anh đã bị mất đi mẹ của mình rồi, nếm trải sự thống khổ đến mức không biết kêu như thế nào. Nếu như hôm nay... Anh mà sẽ không còn được gặp lại Tố Tố nữa thì... Sở Lăng Xuyên không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ cảm thấy trái tim như bị vò xoắn lại thành một cục, Anh nghĩ mà sợ, cộng thêm sự sợ hãi lại ập vào lòng, khiến cho anh càng ôm lấy Tố Tố chặt hơn.
"Bảo bối của nhà của ta phúc lớn, mệnh lớn, sẽ không có việc gì." Sở Lăng Xuyên an ủi Tố Tố cũng là để an ủi trái tim đang tràn ngập sự bất an của mình: "Chúng ta sẽ còn phải sống đến tận già, đến tận khi đầu bạc răng long, còn phải nhìn thấy Tiểu Bao Tử nhà chúng ta lấy vợ sinh con chứ! Làm sao có thể không được nhìn thấy nhau nữa? Đừng suy nghĩ nhiều, ngoan, tất cả đều đã qua rồi."
Đến cuối cùng Tố Tố liền bật khóc, nước mắt từng hạt một rơi xuống, nghẹn ngào nói: "Vâng, chúng ta còn phải sống đến tận già, đến khi đầu bạc răng long. Chúng ta cùng nhau già đi, cho dù ngày nào đó em phải chết già, em cũng muốn được chết ở trong lòng anh..."
Trái tim của Sở Lăng Xuyên bị lời nói kia của Tố Tố làm cho lay động rồi. Anh buông cô ra, kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra, con ngươi đen nhìn gương mặt hoa lê đẫm lệ của Tố Tố. Hai tay anh nâng chặt, giúp cô lau đi những giọt lệ trên mặt: "Anh yêu em, bảo bối, cho nên, anh không cho, cũng không thể cho em rời đi khỏi anh!"
Trong tròng mắt của Tố Tố chan chứa nước mắt. Cô nở nụ cười, hai tay cũng nâng chặt lấy gương mặt cương nghị thành thục của Sở Lăng Xuyên, cúi đầu, thực sự nghiêm túc, nói vẻ đầy thâm tình: "Em cũng vậy, em yêu anh! Sở Lăng Xuyên! Cho nên, em cũng không cho phép anh, không được rời đi khỏi em!"
"Anh sẽ không rời đi khỏi em." Sở Lăng Xuyên đầu tiên là không dịch chuyển người đi vội. Nói xong rồi, anh ôm lấy Tố Tố, lại quay cô lại đối diện với mình. Sau đó anh vội vàng đẩy Tố Tố ra một chút, nhìn chằm chằm vào cô, "Em, em, vừa rồi em đã nói cái gì? Lặp lại lần nữa đi!"
Trong mắt Tố Tố đều là ý cười láu cá, trong ánh mắt nhìn còn ánh lên một chút vẻ xấu xa, "Em nói anh không được rời đi khỏi em."